Cô Bé Du Côn Của Tôi (Phần Hai)

Chương 45: Lưu manh




Một ngày mà hắn nghĩ sẽ vô cùng hạnh phúc và vui vẻ thì lại bị nó phá hỏng be bét , đang sung xướng trong mớ suy nghĩ được ở bên cạnh nó vui vẻ thì đột nhiên lại bị nó đạp cho bốp một cái vào đầu .

Cô nhóc này đúng là trẻ con hiếu động .

- Này đừng có tẽ đôi cái menu của người ta chứ , lại muốn phá hoại à –

Nó nhìn hắn bữu môi một cái , nó mà thèm nghịch à , nó là đang tìm con mọt .

- Thôi, tha cho cái menu đi , thức ăn mang lên rùi kìa – hắn nhanh mắt kiếm một cái lý do để nó thôi hành xác cái menu chứ không thì hắn không biết chui mặt vào đâu nữa .

Nó nhìn thấy đồ ăn là mắt lại sáng nhưng tia sáng ấy vừa sáng lại liền vụt tắt Trong đầu nó lại hiện lên mấy câu nói kinh điển

“Mày mà béo thêm , đảm bảo lăn cũng không đi chơi được”

“ Chị mà béo sẽ chẳng ai muốn chơi với chị nữa”

“ Con mà béo nữa đi đâu đừng nói ta là cha con”

‘ Con cứ việc ăn thoải mái nhưng ..đừng hòng có tiền tiêu”

Ặc , bị khủng bố tinh thần như vậy , nó ngoài miệng thì bữu môi bảo kệ nhưng trong lòng lại lạnh toát , nó béo nghiêm trong đến thế sao .

Hắn nhìn đồ ăn đã bày trước mặt nó mà chẳng thấy nó xi nhê gì , chỉ ngồi nhìn chằm chằm .

-Nhìn là có thể no à -

Nghe câu nói của hắn nó lại nổi cơn điên

“Nhìn mà lo được thì nó là người ngoài hành tinh à”

- Thế anh nhìn tôi mà no à –

- Từ từ , đã nói phải gọi anh xưng em mà , sao cứ anh tôi hoài thế -

Nghe câu này nó còn điên hơn mấy câu trước

- Thế thằng nào cứ gọi cô với tôi hả , mèo chê mèo dài đuôi –

Hắn trước mặt nó đúng là mấy hết hình tượng , thông minh cả đời ngu mấy chốc , mà mấy chốc này lại toàn liên quan đến nó .

- Em sao lại tìm được chỗ bí mật của anh –

Hắn muốn đánh lảng sang truyện khác , với lại hắn cũng rất tò mò .

Riêng nó thì vừa gắp thức ăn vừa vui vẻ trả lời .

- Thì tôi..à em sờ thôi , mỗi chỗ sờ một tý –

Hắn đúng là chẳng đủ máu để tiếp chuyện với nó , nó đúng là khắc tinh của hắn rồi .

- Bình thường ở nhà bố mẹ em thường cất giấy tờ quan trong ở đâu -

- Ở thùng rác –

Miệng hắn cứng đơ , gì vậy , nó lại muốn chọc hắn nổi điên ,nó sợ hắn sẽ đi ăn cắp giấy tờ quan trọng nhà nó sao .

- Có điên mới để giấy tờ quan trọng trong thùng rác -

- Ơ , thế em chưa từng nói với anh ba mẹ em bị điên à –

Cằm hắn cứ phải gọi là rớt lên rớt xuống , có đứa con như này đúng là bạc phúc .

- Giấy tờ quan trọng đều để thùng rác , đó là nơi em ít sờ đến nhất , chứ mấy cái nơi bí mật còn chẳng an toàn bằng thùng rác –

Hắn không đỡ nổi , đây có được gọi là gia đình quái dị không ?

- Tại sao lại phải làm thế – Đúng là vấn đề này vô cùng mờ mịt , hắn càng nghe càng nhận thấy mình đần .

Nó vẫn nhàn nhạt ăn từ từ nho nhã , vừa ăn vừa giải thích cho nó .

- Anh cứ thử thư phòng của mình 5 ngày thay 5 cái khoá , giấy tờ quan trọng đều bị đem đi gấp làm máy bay , ba em đã nhận ra một điều , càng kín lại càng bị lôi ra , chỗ hớ hênh lại chẳng bao giờ ngó đến , vì vậy cửa phòng ba luôn mở rộng chào đón và thùng rác lúc nào cũng đầy –

Nghe xong hắn liền hóa đá tại chỗ , hắn có thể cầu cho cha của nó sớm tống khứ con nhỏ này đi .

- Vậy em biết giấy tờ được giấu trong thùng rác sao không lấy gập máy bay tiếp –

Hắn hỏi đúng vào trọng tâm của vấn đề , nó biết giấy tờ được vứt ở đấy nhưng không hề động vào là vì sao .

- Không cần phức tạp vậy , gập máy bay là giải trí còn đồ trong thùng rác chỉ cần cho một cốc nước để rửa vi khuẩn thôi , căn bản đều hỏng –

Nguy hiểm , hắn thấy gần nó thực sự nguy hiểm , nó mà cho đi làm gián điệp thương mại thì hẳn là đối tượng đặc biệt trong hàng ngũ quái dị .

- Thế nếu bố mẹ em dùng khoá chống trộm –

Khẽ nhếch khoé miệng lên tạo thành một đường cong tuyệt mỹ

- Đành chơi trò cướp biển vậy , gì chứ khoá mà lại không lừa chôm được à –

Hắn đã xem học bạ của nó , một cô nhóc có lực học tồi không thể tả , phải nói rằng đầu nó dường như rỗng tuếch , vậy khả năng thông minh tư duy này là sao nhỉ .

Hắn chỉ nghĩ đến một điều xảy ra , đó là nó không thích học .

- em cứ ăn uống thoải mái đi , nhìn em mà béo thêm chắc sẽ đẹp hơn ý –

Hắn thấy nó ăn ít trong lòng lại sốt ruột sợ nó đói khó chịu ,hắn thấy nó khó chịu hắn cũng khó chịu theo .

Nó ngước mắt lên nhìn thẳng vào hắn , đôi mắt khẽ chớp chớp vài cái rùi nở một nụ cười .

- Này này , nhìn cô gái ngồi bàn bên kia kìa , cô ấy đẹp đúng không ? –

Vừa nói nó còn vừa chỉ cho hắn , hắn nhìn vẻ hưng phấn của nó thì cũng bất đắc dĩ nhìn sang , mà hắn cũng công nhận là cô gái đó đẹp .

- ừ đẹp nhưng …-

Chẳng để hắn nói tiếp thì nó đã chặn họng , tiếp tục thao thao bất tuyệt .

- Anh thử nói em tại sao người ta xinh như hoa hậu nhỉ -

Vừa nó nó lại còn tạo nên khuân mặt mơ mộng và ngưỡng mộ .

- Ừ thì người ta xinh đẹp tài giỏi , dáng chuẩn –

Nó tỏ vẻ gật gù tán thành ý kiến của hắn .

- Cô ấy thu hút ánh nhìn vì dáng chuẩn từ trên xuống dưới đúng không?-

Hắn chẳng thèm nhìn cô gái bàn bên nữa mà vẫn cặm cụiăn trả lời nhhững câu hỏi cô cùng vớ vẩn của nó .

- Ừ , cô ta có dáng rất chuẩn nhưng … –

Nó cười một cái thật tà ác

- vậy mà giám kêu tôi ăn nhiều sẽ xinh hơn sao ? anh là đồ đểu của xã hội là tên nói dối không chớp mắt , nói phét không để lại dép –

Giờ thì hắn hiểu rồi, hoá ra không phải nó nói linh tinh mà nó muốn đưa hắn vào bẫy của mình , từng bước dẫn hắn vào từng cái hầm nhỏ chiếu cho hắn những ánh sáng mờ mờ rồi cho hắn tiến vào nơi sâu nhất và tối tăm nhất .

Nó đúng là một thợ săn chuyên nghiệp , mồi chết còn không biết mình chết thế nào? Mà tại sao mình chết ?

Để ngăn chặn những câu nói quái dị nhất hành tinh lọt vào tai những người yếu tinh thần hắn chỉ dùng chiếc khăn lau lau miệng rồi rút tiền đặt bàn .

Tiện thể kéo luôn nó ra khỏi nhà hàng , hắn ở đây chẳng biết mặt có thể dày thêm được mấy phân .

Hắn từ lúc quen nó có thể nhận ra một điều , muốn đi với nó thì nên luyện công phu mặt dày siêu cấp đã .

Hắn quả là muốn đến học hỏi kinh nghiệm hai vị phụ huynh làm sao nuôi dạy được một cô con gái như này trong vòng từng ấy năm .