Cô Bé Du Côn Của Tôi (Phần Hai)

Chương 29: Giấc mơ từ quá khứ




Từng cơn gió mạnh táp vào mặt khiến nó cảm thấy đau rát , thầm mắng vài tiếng rồi nó lại vít ga tăng tốc trên con đường vắng hoe . Cảm giác bực bội lan tràn khắp nơi trên từng giây thần kinh .

- bạn thì tức giận bỏ về , cái thằng “chảnh” thì khiến mình bực bội, chẳng lẽ thiến hắn luôn giờ – nó nghiến răng kèn kẹt , “thằng chảnh” là cái biệt danh nó đặt cho hắn .

nó chẳng biết vì sao , mỗi lần gặp hắn nó lại cảm thấy bực mình .

Nó phải công nhận hắn cũng có chút nhan sắc , học hành thì nghe thằng Tú nói cũng thuộc hạng không vừa , nó lại tự xem lại mình

Xinh á , chắc chắn không rồi , nói chữ tạm là vẫn còn ngoa , học giỏi thì sao , nó nhảy sông tự tử là cái chắc , một chữ bẻ làm đôi .

Nếu nói vấn đề gia thế hai bên thì chắc cũng tạm coi được

Nó nghĩ đến đây bỗng thấy tủi thân một cách lạ

Hắn tiêu chuẩn đạt 3/3 , còn nó thì sao 1/3 , thế này không đi tự tử sớm thì uổng .

Nó thầm than trời than đất , sao ông trời bất công thế .

- ké…..ttttttttt..- Rầm …-

Mặt nó méo xệch , 10 lần lái xe về nhà thì 9 lần đâm vào cửa , may mà nhà nó không nuôi con dog nào , nếu không chắc nó thủng lỗ tai thường xuyên .

Lục túi quần lấy con dế thân yêu , nhìn màn hình sáng loé điểm 1: 27 phút

Bấm dãy số quen thuộc có thiểu năng thì nó cũng nhớ , bài nhạc chờ quen thuộc vang lên

“ Có em thơ nào gọi nè

Vui vui là vui quá xá

Nói em nghe một lời nè

Yêu anh Tú đẹp zai không ?”

Mỗi lần nó nghe bài này là lại cười sằng sặc , nó lại nhớ về 4 năm trước

— 4 NĂM TRƯỚC –

- em đâu phải chuột thí nghiệm , đâu phải ca sĩ đâu , chị gái xinh đừng bắt em thử nghiệm mấy cái bài quái dị chị sáng tác mà – Tú cứ quay người vòng vòng , cái khuân mặt méo xị , vừa nói vừa kéo kéo ống tay nó , điệu bộ này thật đáng yêu .

- cái này chị dành tặng em mà , phải hát chị thu âm nữa chứ – nó chẳng nói nhiều kéo áo Tú xềnh xệch .

- á…….thu âm á,chị ơi không cần đâu mà , em cảm ơn lòng thành nặng mùi của chị , em ..em còn nhiều việc lắm, em đang bận học chị tha cho em đi –

- “ tranh cãi vô ích” – câu này nó học được trong phim siêu nhân mãnh thú , áp dụng luôn với thằng em .

Tú nhìn bà chị mà dựng tóc gáy , ôn thần , đúng là ôn thần mà .

- đó , hát đi – Nó ném cho em tờ giấy nhạc rồi đi lấy dụng cụ

- được rồi chị đánh một lần cho em nghe nhạc nhầm nhẩm theo , song rồi hát để chị thu nhé –

Từng ngón tay trắng mịn di chuyển trên các phím đàn pianô , từng chuyển động nhịp nhàng lên xuống của các ngón tay như những con sóng biển nhấp nhô mềm mại .

Tú bất đắc dĩ nhẩm lời bài hát theo tiếng nhạc nhộn nhip.

-hát to lên nhá – Nó đánh lại từ đầu

Tú bắt đầu cất giọng hát , cậu cũng đã được bà chị rèn luyện giọng trong những lần làm chuột thí nghiệm âm nhạc .

Nó đã từng nói cho cậu biết , giọng cậu và nó nghe qua rất giống nhau , nhưng nếu ai là người đi trên con đường âm nhạc sẽ phát hiện ra cái khác nhau giữa hai chất giọng .

Tú vô cùng bực mình với cái kiểu lấp la lấp lửng này , cậu có hỏi thế nào thì bà chị cũng không thèm phân tích cho cậu cái chỗ khác

“ Có em thơ nào gọi nè

Vui vui là vui quá xá

Nói em nghe một lời nè

Yêu anh Tú đẹp zai không?”

- được rồi , hát rất vui tai , đưa điện thoại em đây , ngày hôm nay chị sẽ biến bài nhạc này thành nhạc chờ của em – Nó chẳng đợi chờ gì , xông thẳng vào lục túi quần thằng em khiến Tú la oai oái

- bà này , làm gì vậy , kiện bà tội *** hiế,p trai nhà lành giờ , này đừng sờ soạn linh tinh chứ , hỏng hàng người ta bây giờ -

Sau một hồi lục lọi , nó cũng tìm được cái điện thoại , nó cười khoái trá rồi chốn luôn khỏi phòng .

———–KT————–

- –

Nó bỗng giật mình

- à ,,à có mày hóa đá thì có , thích ăn đá đường không tao mang vào cho -

- -

- tại tao đang bận nghĩ xem nên mua răng giả loại gì –

- -

-- Tú nói giọng có chút buồn bực

- ơ thằng đần , tất nhiên là xuống mở cửa cho chị mày rồi –

Nó vừa nói xong thì đầu giây bên kia tắt luôn .

Nhìn cái màn hình sang sáng mà nó chủ,i thầm

- “vinh dự được mở cửa cho chị mày mà lên mặt hả , chị mày mà vào được nhà thì không thèm nhờ mày đâu nhá”- [bó tay bà này toàn tập ]

khoảng 15 phút sau thì thấy Tú lon ton cầm chìa khóa đi mở cửa .

- mày ngủ quên đó hả -

Đứng đợi lâu khiến nó thấy bực thằng em liền mắng .

- thì cũng phải mặc áo đã chứ -

- tao còn tưởng mày bận mặc quần -

- vô duyên , vì bà mà tôi còn phải sờ vào “ấy” nữa đấy –Tú khuân mặt đen xì mở cổng cho nó .

Vừa đẩy xe vào nó vừa thắc mắc

- sờ vào “ấy’ là cái gì ? mà sao phải sờ vào “ ấy” –

- mẹ mới đổi chỗ dấu chìa khóa –

Khuân mặt nó ngạc nhiên

- thế thì liên quan gì đến cái ấy –

Tú lườm nó đến tí cháy xém

- thì mẹ móc vào “ của quý” con sói cảnh góc nhà đó –

- ặc ặc ..- thực sự nó thấy mẹ nó chơi càng ngày càng hiểm .

- khéo sau này mẹ còn nhét luôn vào bụng nó ý –

Tú chẳng nói gì liền đi thẳng vào nhà

Nó liền nói một câu mà khiến bước chân cậu bỗng sững lại

- chị mày hôm nay vừa tỏ tình xong –

- ai bất hạnh đến mức đấy vậy –

Nó bay đến tặng ngay cho thằng em một cái đập .

- thằng dog , chán sống hử -

Tú thấy vậy liền cầu hòa cười cười với nó

-không không , ý em hỏi là người ấy có phản ứng thế nào –

- ờ thì , đứng há mồm cho ruồi nó bâu –

Tú nuốt khan một tiếng

- em thật sự rất thông cảm , thật đáng thương -

Mắt nó chơm chớp xung xướng .

- ôi, đúng chỉ em hiểu chị , công nhận chị rất đáng thương –

Đang trong cơn ủy mị liền bị thằng em dội một gáo nước lạnh .

- không , em là thương cho cái người bị chị tỏ tình –

- ặc ặc – ruồi bay kín đầu .

“hỏi thế gian tình là chi

mà sao để nó nhông nhông với người ngoài”.

-mà chị tỏ tình như thế nào ,sao người ta lại có phản ứng thế được –

- ừ thì , tao nói tao yêu mày , rồi hắn thế á , tao điên lên cho hắn một quả vào cần gia tăng dân số đó-

- thảo nào , em thực thông cảm , chỉ số lãng mạn của chị là âm vô cực rồi , hết phương cứu chữa , thôi em đi ngủ đây , nói chuyện với chị hại não , sợ còn lây độc nữa -

Tú bỏ lên phòng chỉ còn nó vẫn ngơ ngác .

- thôi ngủ -

———————

- Vũ ,nhanh lên , chúng ta sắp lên đến đỉnh rồi , nhanh lên, nhanh lên nào – Một cô nhóc lanh chanh , lon ton trèo lên những phiến đá .

- Bảo Anh cẩn thận trượt chân đó , cẩn thận chút đi – một cậu nhóc tít mãi đằng sau tay xách nách mang đủ thứ , trên vai là một cây dương cầm , khung vẽ , túi đồ vẽ , ô , túc xách …..

-nhanh lên , hihi trên này không ai tìm thấy chúng ta đâu , tha hồ chơi nhé – cô bé cười tíu tít , nhìn gương mặt cô đẹp lạ .

- hay mình gọi báo một tiếng đi , tớ sợ mọi người lo lắng đi tìm đó – cậu vừa thở hổn hển vừa nói .

-hì, không sao đâu , chốn thế này mới vui , mấy khi được tự do thỏa thích chứ – cô vẫn hồn nhiên , cố gắng chinh phục đến đỉnh núi .

Đang lon ton thì

- á á á ..- Nó trượt chân tụt xuống may sao vớ được vào một góc đá .

-Bảo Anh – vừa nghe tiếng hét lên , Vũ như bay chạy lên với nó

sụt …

- á á á …..-

Nó quay lại phía sau , nhìn cảnh tượng hãi hùng

- không …Vũ khôn…..ggggg –

giật nẩy mình tỉnh giấc , đã lâu rồi nó chưa mơ lại giấc mơ này .

Nó thở dồn dập , sao bỗng nhiên giấc mơ lại đến , chẳng lẽ muốn báo cho nó điều gì sao .

- đã lâu rồi không gặp cậu HoàngVũ -