Cô Bé Du Côn Của Tôi (Phần Hai)

Chương 11: Có nợ phải trả




- mày đừng bảo với chị rằng cái cô gái duyên dáng hôm nay mày hẹn là cái mặt thớt này nhé – nó thắc mắc khi nhìn thấy thằng em cũng xuất hiện ở đây . - này quỷ nói ai mặt thớt hả , cái mặt nay kiếm ra tiền đó nha không phải đùa đâu – Thiên Minh vêng mặt lên

nó bữu môi khinh thường

- vừa già vừa xấu còn đòi làm bộ , đồ cá sấu thiến –

- cái con quỷ này , mày phải làm anh tức điên hả , cá sấu gì ở đây , anh mày còn chưa qua cấp 3 mà đã kêu già là thế nào , muốn ăn đòn hả – Thiên Minh lườm nó cảnh cáo .

nó vẫn tiếp tục bữu môi không thèm thèm để ý đến ông ta ,quay di chỗ khác .

Dung thấy vậy nên chen giữa để khỏi hai người này tiếp tục chiến tranh .

- anh Minh về bao giờ vậy , sao không thông báo cho anh ,em biết sớm ra đón cho nó khí thế -

Minh thấy cô em Dung này thì cười tươi rói, ai chứ Dung thì anh chỉ có duyệt đầu tiên vừa xinh đẹp , lại thông minh hiểu biết suy nghĩ chín chắn đâu có như ai kia tính cách thất thường thích chọc ngoáy khó ưa khó chiều

- anh về sáng nay ,anh sợ làm phiền đến tụi em nên kêu chú tài ra đón , tối nay mới hẹn được mấy đứa đi chơi , à mà thằng Quân đâu nhỉ , sao giờ này chưa đến , anh gọi nó đầu tiên mà –

nghe thấy nhắc đến tên anh trai mình Dung khẽ thởi dài

- anh ấy đi du lịch với mấy con nhỏ nào ở Cát Tiên đó chắc vài ngày nữa mới về được anh thông cảm cho anh ấy ,anhvề, anh ấy rất nừng nhưng do không thể về được ngay –

đúng là không ai sánh được sự không khéo của Dung ,cô nói câu nào đều khiến người nghe mát lòng chẳng bù con nhỏ kia nói câu nào khiến người ta tức nghẹn họng câu đấy .

- xì ông Quân ta chết dẫm vì gái bỏ bê anh em , đi với mấu con mụ vịt giống suốt ngày õng ẹo , thế mà bọn đàn ông cứ như ch-ó thèm ăn lâu ngày chạy theo vậy –

mấy ngưòi nhìn nó với ánh mắt âu yếm, nhất là ánh mắt của Minh và Tú sao nó có cái trí tưởng tượng tử tế thế nhể .

nhận ra những ánh mắt kém thân thiện với mình nó cũng chẳng tỏ vẻ sợ sệt gì mà còn lẩm bẩm

- không phải thèm ăn lâu ngày mà là bỏ đói thâm niên –

- chị đừng vơ đữa cả nắm thế chứ , em đâu có giống thế chỉ có anh Minh thôi này – vừa nói Tú vừa chỉ vào Minh khiến cậu thộn mặt .

- thằng oắt này , mày hi sinh anh em đẻ bảo vệ danh dự mình hả , oánh trận giờ – Minh dơ nắm đấm nên doạ

- anh ơi hoàn cảnh nó bắt buộc mà cũng chẳng còn ai là con trai ở đây cho em nói , khi đổ nó cho anh, em cũng giằn vặt lắm , cắn rứt lương tâm lắm nhưng cũng chỉ biết nuốt nước mắt vào trong mà thương thầm cho anh – Tú dở ra bộ mặt buồn xo khiến ai nhìn vào cũng cảm động .

- em à , nuốt nước mắt vào trong nhiều đi đái dắt không tốt đâu –

Tú cứng họng trước cái câu không dỡ nổi của bà chị mình đúng là không để cho thằng em có đường thoát mà.

Cuối cùng vẫn phải là Dung cô nương phân xử

- chẳng lẽ chúng ta cứ đứng giữa đường giữa chợ mà buôn dưa lê hít khói bụi làm chất đề kháng sao –

cả lũ duyệt và cùng kéo nhau vào một cửa hàng nhỏ gần đấy .

bốn người ngồi quây vào một cái bàn tròn rồi ngó ngang qua cái menu được treo trên tường kia

- cô ơi cho cháu 1 vịt nướng , 1 nem chua nướng , 1 bánh xíu páo , và một trả rươi nữa nha , 1 bò bía nữa ,(toàn là 1 đĩa nha )-

mọi người chỉ vừa lướt qua được cái menu mà nó đã gọi một cách vô cùng nhiệt tình.

- Em gọi luôn đồ uống và tráng miệng nha – nó cười một cách tươi rói

- cho cháu 1 trái cây dầm , 4 trà tranh và 4 cốc chè bốn mùa -

-

- – à đúng rùi phải ăn sữa chua mít nữa nhỉ – nó chợt nhíư ra món sở trường

- cô ơi 4 sữa chua mít nữa –

nó tâm trạng cực kỳ hưng phấn

3 người còn lại khẽ nuốt khan , đúng là dân sành món nào cũng biết chỉ cần nhìn thôi là đã muốn ăn liền .

Người phục vụ rất nhanh nhẹn bê ra , tầm giờ này quán cũng không đông lắm phải đến lúc 9 giờ thì khác mới đông khách .

Quán ở đây tuy không rộng rãi cho lắm nhưng hầu như là lúc nào cũng đông khách , tấp lập .

Nhìn bao nhiêu thứ trên bàn , mỗi cái một hình dáng , một kiểu , một hương vị , một mùi thơi hấp dẫn khác nhau khiến người ăn hơi lưỡng lự không biết ăn món nào trước , nếm món nào sau

Nó thì vô cùng tích cực hăng say trong việc nghiên cứu các món ăn bằng con đừng dạ dày truyền thống

- lâu lắm rồi anh chưa được thử những món này – Minh cười duyên khoe bộ răng khỉ đột .

- tất nhiên , bên cái xó Mỹ nghèo nàn ấy thì làm gì có được những món ăn vặt đặc trưng của đất nước ta , em rất ghép nước Mỹ , em chỉ thích nước Anh thôi – nó đang ăn nhưng cũng không quên đáp lời của Thiên Minh .

- mà sao anh đột nhiên lại về đây – giờ Dung tỷ mới hỏi

- hì chỉ là anh muốn thay đổi không khí học ở đây mấy năm rồi lại quay về bên kia –

Tú nghi ngờ về câu trả lời này nhưng không thèm hỏi , kệ ông ta cậu cũng chẳng quan tâm miễn là có thêm anh em để san sẻ cái gánh nặng chịu đựng bà chị quái thai của cậu .

n thế mấy năm trước không biết thằng điên nào cứ sửng cồ lên đòi về , mà không khí ở đây cũng làm sao trong lành bằng bên nước ấy nhỉ , không biết về đây lại mưu mô tính kế gì nhỉ , nhìn cái mặt gian như ăn cứơp là biết liền à – nó phán ra một chùm làm Minh cứng họng thầm rủa con nhỏ quái thai .

- anh là anh mày đó , sao mày có thể ví như ăn cướp nhỉ , anh mày đâu thuộc dạng thiếu thốn đến mức phải đi chôm đồ chứ , cái mặt anh ngời ngời thế này mà ví như thổ phỉ -

- không phải ăn cướp thì anh giả tiền đây – tó xoè đôi tay trắng mịn thon dài của nó ra

- Hả…….- cả ba người đều bất ngờ thốt lên

-anh đâu có nợ tiền mày – Minh ngạc nhiên nhất , anh nhớ là đâu có nợ nần nó cái gì

Nó thở dài , cái ông này không có đầu óc gì cả thế mà không nhớ

- anh nhớ con ZZR1400 NINJA không ? –

chưa để Minh trả lời Tú đã nhẩy chen vào

- đó là xe của em mà -

Tú nhận được ngay cái lườm của bà chị nên cậu im bật

- anh nhớ lúc anh hứa với em anh sẽ đền cho em hai chiếc môtô đua để dền bù cho con mô tô anh làm hỏng à phải nói là nổ chứ , lúc anh đi Mỹ anh mới gửi cho em 1 chiếc giờ anh vẫn còn nợ em một chiếc nên phải giả em đi chứ -

Minh đờ người .vụ này anh quên lâu rồi , bây giờ bị nhắc đến chuyện quỵt của anh trước mấy anh em làm anh ngượng mặt , cái con ranh này thật biết tính toán .

- chị ,hoá ra là chị ngờ con xe cưng của em mà kiếm chác thêm một con , chiếc xe mà mẹ cho em hoá ra anh Minh làm nổ , em muốn bót chết cổ anh Minh rồi , dám làm nổ con cưng của em , dù con xe anh đền có đắt đến mấy cũng không thể bằng con xe mẹ tặng em –

trước cơn kích dộng của thằng êm Minh hết vía , đã nhờ nó giúp giữ bí mật rồi thế mà giờ vì 1 con xe mà nó nói ra .

Minh đưa ánh mắt cầu khẩn đến nó

Dung thì ngồi xem kịch của 3 anh em nhà này

Nhận được tín hiệu cầu cứu của Minh nó khẽ cười nhạt , nó ra hiệu là nhớ đền xe cho nó , Minh hiểu ý gạt đầu lia lịa

- nó đưa tay mình chặn cái người đang chòi qua bàn với sang bên kia để túm lấy Minh

- này , phản hả em , chị mày vẫn còn ngồi đây này , có gì tí ra kia xử , xe mất thì cũng mất rồi , xe mới thì mày cũng đã nhận và đi bao nhiêu năm rồi còn kích động gì nữa ,mấy năm trước mày biết chị khổ tâm thế nào mới cắn răng nhận là mình làm , ông Minh thì chuồn qua Mỹ luôn mày biết chị phải khổ sở thế nào khi đối mặt mới mày không –

- thì chị cũng chỉ vì cái xe nữa thôi –

bị nói chúng tim đên nó cũng hơi bối rối nhưng giúp thì giúp đến cùng , đã muốn thì phải lấy luôn

- mày xem anh ấy đâu có giả chị , ăn quỵt của chị còn làm chị bị tội oan nữa , chị cũng tủi thân lắm –

Tú ngồi xuống nhìn Minh chằm chằm

- anh ấy không cố ý đâu chỉ là nỡ tay làm đổ rồi cố ý ga thêm một tí cho nó bay xuống vực thui –

nó vừa rứt lời Minh đã nhìn chằm chằm nó , Tú thì lại nhìn Minh như muốn ăn tươi nuốt sống .

nó cười bẽn nẽn

- thôi , anh em trong nhà , chuyện qua rồi thì bỏ qua đi , mà anh nhớ đó nha –

- chừa này – nó vỗ vào lưng Minh một cái nhẹ nhàng như búa tạ dáng miệng cười vang

-a….ui..- Minh đau đớn ôm lưng

Miệng nó thì cười nhưng trong thì nghĩ – cho chừa giám quỵt của mình bao nhiêu năm –

- thôi chị đã cho anh ấy biết tay rồi , giơg thì hoà nhé , ăn đi ăn đi không hỏng hết giờ -

Dung thì cứ ngồi cười ba anh em này , phải nói là con bạn của cô quá cao tay.