Chap 9:
Kể chuyên chán rồi nó mới nhớ tới giờ giấc, nhìn đồng hồ thì đã 10h14' rồi. Nó lo lắng đi tìm cậu ta, thấy cậu ta định gọi nhưng lại thôi vì cậu ta đang rất vui vẻ bên bạn bè của mk. Dũng đang ngồi bên cạnh cậu ta thấy nó Dũng tiến lại hỏi:
-Linh, cậu tìm Thành ak?
-Ờ... nhưng chắc cậu ý ko muốn gặp mk đâu ha!
-Để mk hỏi cho.
-Cám ơn cậu!
Lúc sau Dũng quay lại bảo:
-Không được Linh ak! cậu ấy bảo "lúc khác".
"Biết ngay mà, tên xấu xa"- nó nghĩ.
-Linh tìm cậu ấy có việc gì ko?- Dũng hỏi tiếp.
-À...! ko có việc gì đâu...hì hì- nó cố cười cho Dũng đỡ lo.
Nó buồn bã kiếm đại một cái bàn gần đó để ngồi trong lòng lòng thì thầm nguyển rủa cậu ta "Tên này chỉ được cái sĩ diện kêu mk đến đây để trưng cho có rồi bỏ mặc mk. Vậy cậu ta cần bạn gái để làm gì? đúng là cái đồ đáng ghét...v.v". Nghĩ rồi nó cầm 1 cốc rượu đặt trên bàn tu 1 cái hết luôn, xong thì đặt đến "cộp" một cái xuống bàn (tội thương cái cốc ko vỡ thì cũng nứt đôi), đúng là một khi đã tức thì rượi cũng chỉ là nước lã với nó mà thôi.
Uống xong cái nó gục đầu xuống bàn ngủ luôn (bó tay).
Lúc tỉnh dậy thì đã 11strong7', mở đt ra thì có đến 8 cuộc gọi nhỡ của bama. Bama nó ở nhà chắc đang lo lắng lắm nghĩ vậy nó lại đi tìm cậu ta kêu cậu ta đèo nó về.
Cũng đã muộn rồi nên bàn của cậu ta cũng đã bớt người ko còn đông vui như lúc nãy nữa. Nó tiến lại ngồi bên cạnh cậu ta, mấy cô cậu ở đó liền biết ý đi chỗ khác cho hai đứa nó tâm sự. Thật ra thì có gì đâu mà tâm sự chứ.
Xui cho nó là bây giờ cậu ta say khướt rồi mệt mỏi tựa lưng ra sau ghế, nó lay lay cánh tay cậu ta nhỏ giọng nói:
-Muộn rồi đèo tui về đi.
-Đi chỗ khác- cậu ta quát lớn, hất mạnh tay nó làm nó ngã xuống sàn. Như những đứa con gái khác là đã tuổi thân mà khóc rống lên rồi nhưng nó thì khác, nó rất ương bướng làm sao có thể dễ dàng khóc như vậy được, để thấy được giọt nước mắt của nó có mà còn khuya.
-Hứ được lắm... bà đây ứ thèm nhá!- nó đứng thẳng dậy lớn tiếng đáp lại rồi đùng đùng bỏ đi.
Ko cần biết là sẽ về nhà bằng cách nào nhưng nó sẽ ko ở lại cái nơi này nữa. Nó là vậy cứ bực lên là ko cần gì hết cho dù mỗi lần như vậy song nó thường rất hối hận nhưng vẫn ko biết chừa mà bỏ cái tính đó đi.
Vừa đi nó vừa lẩm bẩm: "Tên Thành thúi đáng chết, đồ bại não, đồ trốn trại, tên âm binh...v.v" mà ko để ý đến xung quanh. Cùng lúc đó Phong cũng dắc xe ra về, từ gara nhà cậu ta đi ra thì gặp nó và:
"BỘP" nó đâm đầu vào người Phong ngã ra đằng sau và tiếp đất bằng mông. Phong thì chẳng hề hấn gì thấy nó ngã cậu chống xe, tiến lại xem nó có sao ko.
Nó thì đang bực mà lại còn bị té xuống đất nên các bạn cũng biết rồi đấy, máu điên của nó dồn hết lên não thầm nghĩ sẽ cho cái tên hách dịch cản đường nó một trận tơi tả.
-Có sao ko vậy?- Phong lên tiếng.
Nó từ từ ngẩng đầu lên nhìn tên làm mk ngã với ánh mắt hình viên đạn và ngập mùi thuốc súng. Nhưng khi thấy người đó là Phong mặt nó giãn ra tròn mắt ngạc nhiên.
Thấy nó Phong cũng rất ngạc nhiên định đỡ nó dậy thì nó liền giơ bàn tay lên ý bảo: "ko cần" rồi tự mk đứng dậy phủi phủi quần áo.
-Xin lỗi nha!- Phong nói dù nó là người đụng phải cậu trước.
Nó đi đứng ko nhìn đường đụng phải người khác đã ko cảm thấy có lỗi mà lại còn cười thầm trong bụng nữa chứ (chắc lại nghĩ ra âm mưu gì đây).
-ko biết đâu...bắt đền cậu đấy!- nó làm bộ mặt giận dỗi (đóng kịch giỏi phết, có mà trong bụng đang bắn pháo hoa thì có).
-Hả..thế cậu muốn gì?- Phong gãi đầu hỏi.
-Phạt cậu đèo tui về nhà. Ok
-Ờ...cũng được!- Phong đồng ý.
"Há há thằng cha nè dễ dụ gê...đừng trách tui nha tại bí quá nên phiền cậu tý"
-Nói trước nè..nhà tui xa lắm đó nha.
-Rồi, rồi, lên xe đi.
Nó vui vẻ nhắt lên xe, "Há há...có taxi miễn phí rồi đã vậy tài xế lại còn đẹp trai nữa chứ..úi dùi ui mk phục mk quá đi, quá siêu quá đỉnh luôn...hố hố nhưng có mỗi một điều là Phong đi xe điện, mà lại là xe rùa kia mới đau chứ, thôi kệ chỉ cần mk giữ khoảng cách an toàn là được"