Chap 4:
Hai người kia vừa đi khuất thì bàn tay cậu ta liền bất lực rời khỏi vai nó. Cậu ta mang khuôn mặt rầu rĩ tuyệt vọng đến cái gế đá ngần đó ngồi xuống.
-Cậu sao vậy?
-Ko…! Cô đi trước đi.
-Sao cứ gặp họ là đuổi tui vậy? Cậu định giận cá chém thớt ak?
-Xin lỗi…! Tôi chỉ ko muốn để ai thấy bộ dạng tôi lúc này.
-Có chuyện j giữa cậu và bọn họ vậy?
-……
Nó hỏi về hai người đó thấy cậu ta ko vui chần chừ mãi, nó liền nhanh chóng nói tiếp:
-Thôi thôi! Cậu ko muốn nói thì thôi tui ko hỏi nữa!
-Ừ…!
Nói xong thì hai đứa nó ngồi im lặng một lúc căn bản là cũng ko còn j để nói, một lúc sau nó mới lên tiếng phá vỡ đi bầu ko khí im lặng giữa 2 người:
-Tui kể chuyện gì vui vui cho đỡ chán nhá!
-Ờ…!
Rồi cái thiên tài tiềm ẩn trong người nó được dịp bộc phát nó đem tất cả những chuyện cười mà nó biết kể hết cho cậu ta nghe rồi từ đó dẫn dắt câu chuyện đến đến những cái j đó rất xa xăm ví như: người ngoài hành tinh, diễn viên hollywood, sao hỏa, lợn, gà, chó, mèo. Ngay cả con chó ‘alaska’ nhà nó đã chết cách đây 2 năm rồi nó cũng lôi ra kể thật ko thể đong được cái lối kể chuyện phong phú của nó.
Chuyện của nó có cái hay cái thì dở ọe nhưng lọt và lỗ tai của cậu ta thì trở nên rất thú vị ko phải vì tài kể chuyện của nó mà là do cái điệu bộ diễn đạt câu chuyên của nó rất là dễ thương hài hước còn làm động tác để minh họa nữa chứ.
Cậu ta nhờ nó mà tâm trạng cũng dần trở nên vui vẻ nhiều lúc nó còn nói dóc nữa cậu ta biết nhưng cũng kệ tại nó nói dóc cũng chẳng ảnh hưởng j ngược lại còn thấy nó dễ thương có lúc thì bật cười nói:
-Thế ak!
-Ừ… vậy đó!. Nói ko biết cậu ta hỏi xoắn nó, cũng thật thà mà trả lời.
-Thật ko?
-Thề luôn! (tin được ko ta).
-Chắc chắn ko!
-99% luôn.
Nghe nó nói đến đó cậu ta liền phá lên cười nó nghe ko hiểu j nghĩ bụng “Mk có năng khiếu nói chuyện đến vậy sao hay cái cậu này đến giờ lên cơn rồi?”.
Nhìn bóng người qua lại ở công viên đã giảm đi rất nhiều nó mới mở đt ra xem cũng đã 10h15’ rồi.
-Tui về nhá!
-Cô để tôi ngồi đây 1 mk ak?
-Sự thật là như vậy mà!
-Ko thấy tôi đang buồn ak? Ngồi đây 1 lúc nữa đi!
-Nhưng mà…! Chần chừ một lúc nó cũng quyết đinh ngồi xuống. Bây giờ nó ko kể chuyện vui nữa mà lại hỏi mấy câu đố vui hoặc mấy câu hỏi làm cho đầu cậu ta bốc khói như là:
-Mùa hè cậu có hay lè lưỡi ko?
-Hỏi làm j?
-Tại tui thấy mấy con chó con mùa hè hay lè lưỡi!
-Này…! Nói vậy là ý j?
-Đâu, đâu có ý j đâu! Nó nói xong liền quay đi chỗ khác tủm tỉm cười nhìn vào thôi cũng biết nó nói ý j rồi. Cậu ta bực mk, ko cam tâm hỏi lại nó:
-Chắc cô hay ngắm chó con lè lưỡi lắm nên mới hiểu rõ như vậy!
-Đâu có! Cậu nghe ai nói vậy? Nghe mấy thằng câm nó đồn ak?
Bị nó nói như vậy làm cậu tức điên lên cứng họng ko làm được j. Còn nó rất hả hê với trò đùa của mk ôm bụng cười, cứ lúc lúc lại bảo:”nghe mấy thằng câm nó đồn” rồi lại cười ngả cười nghiên ko có tí tôn trọng người ngồi bên một tí nào. Một lúc sau mặt cậu ta phị ra nhăn nhó nói:
-Cười chán chưa?
Nó định nói “chưa” nhưng nhìn mặt cậu ta có vẻ giận rồi nên nó cố nén cười nói:
-Xin lỗi! Xin lỗi nha!. Nó cố nhịn cười bịt miệng mk lại mà nói nhưng vừa nói liền nhìn thấy cái bản mặt cậu ta lúc tức giận nhìn ngố chết đị được thì mọi công sức nhẫn nhịn đều đỗ vỡ và nó lại quay lưng đi rồi cười cười khúc khích miệng thì luôn nói:
- Xin lỗi nha! Xin lỗi! Mặt cậu mắc cười quá.Nó cười đến nỗi mà ko đứng vững luôn phải dựa vào thành gế đá để đứng nữa.
-Ax…!. Cậu ta tức giận quay mặt đi chỗ khác.
Mới đó mà đã gần 11h rồi thấy nó có vẻ sốt ruột muốn về nên cậu ta mở miệng “ Chúng ta về đi”. Nghe cậu ta nói vậy làm nó mừng ko siết vui chết đi được vội vàng “Ừ” một cái.
Cậu ta vừa từ bãi gửi xe ra thấy nó đang đứng ngoài cổng liền hỏi nó:
-Để tôi lai cô về.
-Hihi…! Ko cần đâu nhà tôi gần ko ý mà!. Nhà nó thì gần thật nhưng sở dĩ nó cứ đứng ở cổng hoài là do trời tối quá, ở phía trước còn có một đám thanh niên đang đứng hút thuốc ở đó nữa.
Miệng thì nói vậy nhưng vẫn ko giám bước đi. Thấy nó cứ đứng vậy cậu ta liền hỏi:
-Sao vậy?
-Hả…? Ak ko! Cậu về đi. Nó lúng túng trả lời nói xong thì liền nhanh chân chạy về. Cậu ta thấy ko yên tâm nên đứng đợi một lúc y như rằng nó quay lại nhìn cậu ta lúng túng nói:
-Tối quá!
-Lên xe.
-Cảm ơn nha!
Nói rồi nó hí hửng nhắt lên xe cậu ta vừa ngồi lên cái nó giật bắn cả mk lun. Chắc các bạn cũng biết cái ‘xe đạp điện rùa (xe rùa)’ rồi nhỉ diện tích yên xe của nó nhỏ tí xíu ak cụ thể bao nhiu t/g cũng ko biết.Đó cũng chính là nguyên nhân làm nó giật mk, ngồi với khoảng cách gần như vậy có khác j ôm nhau đâu.
Nó thần rủa cái xe sao mà được tí chỗ ngồi ak! Xe này thiết kế cho 1 người ngồi sao ý ngồi như vậy xấu hổ chết đi được.
Vừa về đến cổng nó nhanh nhảu nhắt xuống (thoát nạn) rồi quay vào nhà. Chạy nhanh vào nhà kho xem xe baba mama có nhà ko nó mới thở phào nhẹ nhỏm vì hôm nay baba mama nó dặn có thể họ sẽ về muộn kêu 2 chị em nó ở nhà ngoan ngủ sớm. Baba nó làm phóng viên còn mama nó làm nhà báo cùng làm chung ở một công ty họ thường xuyên vắng nhà do công việc bên đài truyền hình rất bận rộn hôm nào có vụ việc quan trọng là họ phải ở lại công ty để giải quyết.
Chap 5:
Một tuần học tập bình yên của nó đã trôi qua hôm nay là chiều thứ 7 do được nghỉ học nên nó lăn ra ngủ ko biết trời đất j. Đến 3h chiều thì 3 con bạn của nó đến lôi nó từ trên giường ra quán bánh tráng trộn, miệng thì van cay mà đứa nào đứa nấy thì vẫn cứ ăn đều đều. Rồi 4 đứa nói chuyện phiếm ăn mấy đồ vặt vãnh đến hết buổi chiều.
Về đến nhà nó mệt mỏi ngã xuống giường xoa xoa cái bụng của mk rồi van: “no, no quá ak…! Mấy con quỷ làm mk no chết đi được”.
Đang lăn qua lăn lại trên giường thì thấy có tin nhắn đến. Nó lười biếng với cái đt mở tin nhắn lên thấy dòng chữ “Đỗ Thành Thúi”.
Hả…! cậu ta nhắn tin cho mk làm j chắc mắt mk có vấn đền rồi. Nghĩ rồi nó mở tin nhắn ra đọc.
“Tối nay có rỗi ko…?”
“Ờ thì rỗi. Có việc gì vậy?”
“Hazz…khó nói”
“Ax…! Nói”
“Làm bạn gái tôi một thời gian na!”
“Hả…! Đùa kiểu j vậy?”
“Hôm trước tôi lỡ nói cô là bạn gái tôi rồi. Coi như cô giúp tôi đi!”
“Đóng giả ak?”
“Ừ...! chỉ một thồi gian thôi”
"Ok..."
"Thế nhé...! tối tôi đến đón cô"
“Đón đi đâu?”
“Sinh nhật”
“Ờ”
“7h30 tôi đến”
“Ờ”
Và đúng 7strong5 ngoài cổng có tiếng bấm chuông nó đã xin baba mama là hôm nay đi sinh nhật bạn rồi. Chạy ra mở cổng y như rằng là thấy cậu ta, thật ko thể tin được hôm nay cậu ta khác quá ăn mặc rất là mốt nha khoác một cái áo da kết hợp với một cái quần jean rách rách nhìn rất là manly! Đầu tóc được cắt tẻ tỉ mĩ có lẽ là làm ở tiệm, dáng người cao cao tựa người bên 1 con Moto phân phối lớn. Cả người toát lên một vẽ nam tính đầy quốn hút làm tim nó bỗng chốc đập nhanh ko kiểm soát được. Nó chưa thấy ai đẹp trai như cậu ta cả, người j mà đẹp khủng khiếp đúng là muốn lấy mạng người khác mà.
Ngẩn người một lúc lâu nó mới tỉnh lại cảm thấy đúng là ko hối hận khi nhận lời làm bạn gái cậu ta mà dù chỉ là giả mà thôi.
Nhẹ nhàng bước lại chỗ cậu ta nói:”Đi chưa?”.
Cậu ta ko nói j nhìn nó một lượt từ trên xuống dưới lắc đầu nói:
-Ko ổn chút nào.
Nghe cậu ta nói như vậy nó bực tức hỏi lại:
-Ý cậu là gì? ko ổn cái gì?
-Nhìn cô quê quá.
Hả! cậu ta dám chê mk quê. Thật là nhục nhã mà đang thần tượng vẻ đẹp của cậu ta thì liền bị cậu ta dội cho một gáo nước lạnh. Hư! Tức chết đi được nó chưa bao giờ bị ai chê như vậy cả ở lớp của nó, nó luôn được mọi người khen ngợi về vẻ xinh xắn đáng yêu vậy mà cậu ta dám chê nó vậy đó ko thể tha thứ nổi.
-Ờ tui vậy dó! Có vẻ là ko hợp làm bạn gái cậu đâu ha!
-Ak ko! Hợp lắm.
-Đồ điên!
-Lên xe đi!
-Ko.
-Được rồi! Tôi xin lỗi mà lên xe đi tôi đèo cô đến chỗ này.
-Chỗ nào vậy?
-Đi rồi biết.
-Hix…! Gét nhất là cái câu đi rồi biết.