Có Bầu Thì Không Thể Ly Hôn Sao?

Chương 15




Editor: Lạc Y Y

Giải Xuân Triều từ trên sân thượng trở lại hội trường, ánh mắt nhất thời còn chưa thể thích ứng với ánh đèn. Anh đưa cổ tay dán lên xương mày che ánh sáng, nhìn sơ qua bốn phía một vòng.

Đồng Nghiệp đã sớm lái xe trở về nhà, khách khứa trong yến tiệc đã rời đi hơn phân nửa, phần lớn còn lại trong hội trường đều là mấy thanh niên trẻ, bọn họ cùng nhau kính rượu trò chuyện, không khí rõ ràng thoải mái hơn nhiều.

Giải Xuân Triều đang do dự có nên gửi tin nhắn cho Phương Minh Chấp nói mình trở về trước hay không, thì nghe thấy một thanh âm trêu chọc vang lên bên tai: "Ôi, đây không phải là cậu Giải sao? Lần đầu tiên đến loại nơi thế này nhỉ, không phải là tìm không thấy nhà vệ sinh đó chứ?" Nói chuyện chính là Lâm Duyệt Đường với một thân âu phục màu trắng.

Giải Xuân Triều tuy rằng không biết Lâm Duyệt Đường, nhưng đời trước anh gặp phải loại người xui xẻo này quả thực so với quấy rối qua điện thoại còn nhiều hơn, anh nhún nhún vai, không quan tâm nói: "Cậu nhận nhầm người rồi"

Ba mẹ Lâm Duyệt Đường đều là những người phất lên nhờ đầu cơ đất đai, lúc trước trong nhà cậu ta cũng nghĩ ra một chút biện pháp mới có được thiệp mời yến tiệc. Cậu ta đã xem như là khách ngoài rìa trong bữa tiệc này rồi, nhưng cậu ta cảm thấy Giải Xuân Triều chẳng qua chỉ là một dân thường ở thành phố, dựa vào vẻ ngoài ưa nhìn còn được gả vào hào môn, dĩ nhiên nhận được nhiều sự chú ý hơn cậu ta, còn đối với cậu ta không mảy may lịch sự và tôn trọng, thật sự là không nên.

Lâm Duyệt Đường vốn đã ngà ngà say, hiện tại lại gặp phải Giải Xuân Triều đang ở một mình, tu dưỡng trên người hắn đã bị tướt đi bảy tám phần. Hắn lắc ly rượu vang trong tay, nghiêng người đến gần Giải Xuân Triều, giọng nói trầm thấp trộn lẫn với mùi rượu ấm áp: "Cậu quả thật có một chút nhan sắc, nằm dưới thân Phương Minh Chấp, cậu ta cho cậu bao nhiêu tiền? Cậu cho tôi một lần, tôi sẽ ra gấp đôi." Nói xong hắn duỗi đầu lưỡi uống một ngụm rượu vang đỏ, hành vi mờ ám dung tục không thể tả.

Giải Xuân Triều bị hắn làm cho buồn nôn, chuẩn bị xoay người rời đi.

Ai ngờ Lâm Duyệt Đường lại không chịu buông tha mà quấn lấy: "Cậu biết người của Bảo Kinh nói như thế nào không? Phương Minh Chấp căn bản không thích đàn ông, nhưng loại con gái cậu ta thích lại cầu không được. Cho nên cậu ta vì tránh những đứa con gái khác, cũng chỉ có thể mượn bụng của đàn ông để giữ lại nòi giống. Những gì họ nói có đúng không?"

Giọng nói ác ý của Lâm Duyệt Đường giống như độc xà quấn quanh Giải Xuân Triều, ngay cả ký ức của đời trước cũng đang quay cuồng trở nên nóng bỏng. Trong căn phòng tối tăm, ánh đèn sáng le lói thỉnh thoảng khiến anh không mở mắt ra được, mũi dao cứa vào vùng bụng phình to của anh sắc lạnh, còn người anh chờ đợi mãi không đến.

Giải Xuân Triều theo bản năng đặt tay lên bụng, nơi đó quả thật đã từng có một đứa bé, một đứa bé thuộc về anh và Phương Minh Chấp. Nhưng Phương Minh Chấp ban đầu không tin đứa nhỏ kia là của hắn, sáng sớm Giải Xuân Triều nôn mửa đến trời tối và đêm trằn trọc khó ngủ cũng không hỏi han gì. Anh không hiểu vì sao mình lại cảm thấy có tình yêu tồn tại giữa anh và Phương Minh Chấp. Thực ra nó không giống như uống nước? Rõ ràng lạnh đến mức răng run cầm cập, dạ dày co thắt, còn muốn lừa gạt chính mình, đây kỳ thật chính là một loại ấm áp khác. Tại sao anh lại không hiểu? Và tại sao vẫn luôn mong đợi hắn đến cứu anh?

Anh có chút điên rồ, suy nghĩ ngược lại: Nếu Phương Minh Chấp muốn đứa con này, vậy lúc ấy, tại sao hắn không tìm tới tôi? Cho dù là vì đứa nhỏ, cho dù hắn từ đầu chí cuối chưa từng yêu tôi, vì sao hắn không tới? Hay là hắn đã tìm qua, chỉ là không tìm thấy? Hoặc là hắn căn bản không tin đó là con của hắn, cho nên hắn chỉ mong sao có người thay hắn...

"Ha, tôi còn nói mãi sao không tìm được người, thì ra là trốn ở đây nhàn rỗi." Chu Thước bưng ly nước trái cây đi tới, giống như không nhìn thấy Lâm Duyệt Đường, đi thẳng về phía Giải Xuân Triều, sờ sờ trán anh: "Cậu đây là bị làm sao? Sắc mặt khó coi như vậy, còn đổ mồ hôi"

Giải Xuân Triều hơi ngẩng đầu lên, một giọt nước mắt rơi xuống từ hàng mi của anh, anh mê mang nhìn Chu Thước: "Phương Minh Chấp đâu? Tại sao Phương Minh Chấp không đến?"

Lâm Duyệt Đường nhìn thấy nước mắt, rượu thoáng cái bay hơn phân nửa, thấy Chu Thước rõ ràng mang theo ánh mắt chất vấn đảo qua, hắn cúi đầu không dám nhìn thẳng.

"Cậu ấy làm sao vậy? Cậu đã nói gì với cậu ấy? Chu Thước khẩu khí không tốt hỏi.

Nhà họ Chu giữ mối làm ăn với nhà họ Lâm, Lâm Duyệt Đường rõ ràng sợ hãi: "Tôi... Tôi chỉ là ngưỡng mộ đại danh của cậu Giải đã lâu, vừa hay gặp được chỉ nói chuyện phiếm với cậu ta một chút thôi"

Chu Thước cười lạnh: "Nói chuyện phiếm mà người có thể thành ra thế này? Tôi thấy nếu cậu Lâm muốn tạo ra sự khác biệt trong lĩnh vực kinh doanh thì trước tiên phải nói đến trung thực, nếu không thì hợp tác giữa công ty tôi và công ty cậu chỉ sợ khó có thể kéo dài được"

Lâm Duyệt Đường nhẹ nhàng tát mình một cái: "Hôm nay tôi uống không ít, cũng không biết vừa rồi nói mê sảng gì với cậu Giải. Tôi đi giải rượu ngay đây" Nói xong liền lắc lư lui về phía sau.

Chu Thước không để ý đến hắn nữa, nhẹ nhàng lắc lắc vai Giải Xuân Triều: "Này, Giải Xuân Triều, cậu không thoải mái chỗ nào?"

Giải Xuân Triều vẫn còn trong ký ức xám xịt đó, nước mắt từng giọt từng giọt tê dại rơi xuống, cả người giống như bị cô lập với thế giới bên ngoài.

Chu Thước thấy anh rõ ràng là không ổn, cậu ôm bả vai anh đi ra ngoài: "Tôi đưa cậu về quán sách"

Giải Xuân Triều giống như một con rối dây, ánh mắt tan rã đi theo phía sau cậu.

Còn chưa đi tới cửa đại sảnh, điện thoại của Giải Xuân Triều liền vang lên, chỉ là anh dường như không nghe thấy, đôi tay đặt ở trên bụng càng siết chặt.

Chu Thước lấy điện thoại di động của anh nhìn thoáng qua ID người gọi, là Phương Minh Chấp. Cậu do dự một chút rồi bắt máy: "Cậu Phương, tôi là Chu Thước"

Phương Minh Chấp rõ ràng có chút không vui dừng lại, nhưng vẫn lịch sự nói: "Anh Chu, Xuân Triều hiện tại đang ở đâu?"

Chu Thước tuy rằng không tình nguyện, nhưng Phương Minh Chấp dù sao cũng là chồng hợp pháp của Giải Xuân Triều, đành phải trả lời hắn: "Chúng tôi đang ở đại sảnh tầng một, hình như cậu ấy không thoải mái lắm, tôi đưa cậu ấy về quán sách trước"

Phương Minh Chấp gần như không do dự liền trực tiếp nói: "Hai người chờ một chút, tôi lập tức xuống dưới"

Không đến ba phút, Phương Minh Chấp liền bước nhanh từ hướng thang máy đi tới.

Giải Xuân Triều nhìn thấy Phương Minh Chấp, giống như lấy lại không khí, anh há to miệng hô hấp, không ngừng có giọt nước lướt qua mặt, thân thể không thể kiềm chế bắt đầu run rẩy.

Phương Minh Chấp từ xa đã nhìn thấy Giải Xuân Triều trắng bệch như tờ giấy, đi đến cuối cùng chạy đến bên cạnh anh.

Phương Minh Chấp cau mày nhìn nước mắt trên mặt anh, ánh mắt chuyển đến cái tay anh đang đè trên bụng: "Chuyện gì xảy ra vậy? Chỗ nào không khỏe? Dạ dày lại đau sao?"

Giải Xuân Triều ngửa mặt nhìn Phương Minh Chấp, dường như cả thế giới đều chỉ có hắn. Giống như một con cừu non vừa được Thần Minh cứu khỏi miệng sói, anh mang theo cảm kích và ủy khuất, nghẹn ngào nói: "Cậu đến rồi sao? Minh Chấp, cậu cuối cùng... Cuối cùng cũng đến rồi sao?"

Trong mắt Phương Minh Chấp hiện lên một tia bối rối, nhưng vẫn vô thức tiếp nhận thân thể mềm mại của Giải Xuân Triều chậm rãi ngã về phía mình, hắn nghe thấy chính mình trả lời: "Là tôi, tôi đến rồi"