Có Bao Giờ Anh Biết...?

Chương 18: Con của mẹ




Và rồi, mọi thứ lại tiếp tục trôi qua. Những ngày tháng bình yên ở Việt Nam cũng không còn nhiều nữa. Cái ngày mà cô và anh trở về cũng đã tới. 

- Em xong chưa vậy? Chuẩn bị ra xe nè.

- Ok, ok sắp xong rồi, anh với mọi người ra xe trước đi.

- Ờ vậy em có cần anh giúp gì không?

- Không, em tự mình làm được rồi.

Cô đang tất bật dọn đồ để ra sân bay. Nói xong, anh khoan dung xách hành lí của mình ra xe. Một đống đồ chồng chất khiến anh không thể nào đi nhanh được. 

- Con... con... con của mẹ... - Một đôi tay gầy gò, gân guốc nhưng lại ấm áp vô thường nắm chặt lấy cánh tay nam tình của anh.

- Con... cuối cùng con cũng đã trở về với mẹ... ở lại đây với mẹ nha con... đừng đi nữa... mẹ nhớ con lắm... 

Tiếng nói tha thiết của người phụ nữ đã có tuổi, những vết chân chim hằng sâu trên mặt, đôi mắt khổ nhìn anh tha thiết. 

- Xin lỗi... hình như dì nhầm cháu với ai đó rồi.

- Con... con là con của mẹ mà... mẹ không nhầm... mẹ nhớ con... con...

Bà càng nắm chặt lấy tay anh hơn. Anh cố gắng kéo tay bà ra, ban đầu nhẹ nhàng rồi từ từ dùng lực. Anh cố gắng để không làm bà đau hay bị thương. 

- Dì nhầm người rồi, xin dì buông cháu ra, cháu đang gấp làm ơn buông tay cháu tay.

Đúng lúc đó, Vy từ trong bước ra, sau khi định hình được chuyện gì đang diễn ra, cô chạy tới cô gắng kéo anh ra khỏi người đàn bà đó. 

- Anh nhanh lên, chúng ta có thể trễ chuyến bay nếu cứ chần chừ ở đây. 

Không đắn đo suy nghĩ, anh hất mạnh tay về phía bà. Và rồi cánh tay ấy cũng được tự do. Bà ngã người về phía sau, nếu không có vòng tay của một người đàn ông trạc tuổi có lẽ bà đã ngã xuống đất. Lại có thêm một người lạ mặt nữa xuất hiện. Mọi chuyện càng trở nên rối rắm hơn.

- Nè... cậu trai trẻ! Cậu không biết phép lịch sự hay tôn trọng người lớn tuổi sao? Sao lại đẩy bà ấy mạnh như vậy? Bà ấy mà có chuyện gì tôi sẽ không tha thứ cho cậu. 

- À... chuyện đó! Thật không giống như những gì chú đã thấy đâu. - Anh cố gắng giải thích mọi việc cho ông chú kia hiểu nhưng đang nói thì lại bị ngắt ngang. 

- Cậu thôi đi! Tôi quá hiểu mấy người giới trẻ như cậu. Đã là đàn ông dám làm tại sao không dám nhận. Cậu ăn mặc trông bảnh bao thế kia mà cậu lại...

- Ông đừng nói nữa... - Giọng nói cứng rắn của người phụ nứ bên cạnh ông vang lên, cắt đứt mạch nóng giận trong ông.

- Nó là con tôi... nó cũng là con của ông... ông không được mắng nhiếc nó như vậy... tôi đau đấy.

- Xin lỗi nhưng hình như có sự hiểu lầm nào đó ở đây. Cháu không phải là con của hai người. Bây giờ cháu đang rất vội. Xin lỗi vì đã mạnh tay với dì. Cháu thực sự đang rất vội. Cháu đi trước. 

- Mình đi thôi anh, mặc kệ họ. 

Ngay lúc này, Vy mới bắt đầu lên tiếng. Cô là người biết chính xác cái khuất mắc trong truyện này. Có lẽ đây là một cơ hội tốt để anh nhận lại cha mẹ ruột của mình khi cô nói ra sự thật. Nhưng còn dì và cậu cô thì sao? Họ sẽ như thế nào nếu không có anh. Vì gia đình mình mà cô đã đưa ra một quyết định ích kỉ, cô ngăn cản một tình mẫu tử linh thiêng. 

Anh và cô cùng đống hành lí lỉnh khỉnh bước vội về phía trước, để lại đôi vợ chồng đứng nhìn trong sự nuối tiết. Một người buồn bã, một người ngơ ngác không tin vào những gì mình vừa nghe. 

____________________

Một tháng sau, kể từ lúc cô và anh quay lại Mỹ.

- Thôi bà à! Đừng buồn nữa, ăn chút gì đó đi bà...

- Không... tôi no rồi... tôi không ăn - Bà nằm trên giường, yếu ớt, giọng nói thều thào vang lên. 

- Mấy ngày nay bà có ăn uống gì cho ra hồn đâu mà bảo là nó chứ... Nếu bà cứ như vậy thì tôi biết phải làm sao?

- Ông à...

- Gì hả bà?

- Tôi cảm thấy hối hận quá ông à... Con ruột của tôi, tôi cũng có thể đem cho người khác được... một người mẹ như tôi thật đáng chết... 

- Dù gì mọi chuyện cũng qua rồi... tôi xin bà đấy... đừng hành hạ bản thân mình thêm nữa... 

- Ông biết đấy... mỗi đứa bé đều là một món quà mà Thượng Đế đã ban, mà tôi lại không biết trân trọng nó, còn đem cho người khác nữa chứ...

- Tôi hiểu... tôi hiểu bà mà! Nhưng dù sao thì con chúng ta cũng đã được săn sóc tốt và trở thành một chàng trai bảnh bao đến thế... chúng ta nên mừng cho nó bà à... 

Bà thiếp đi với giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt. Đó là nước mắt của sự hối hận lẫn niềm hạnh phúc. Bà ngủ khá lâu mà không ăn gì lót dạ, sợ bà sót ruột, ông lây bà dậy. Người bà mềm nhũng, tay chân lành lạnh chỉ còn chút hơi ấm đọng lại ở nhân trung. 

- Bà... bà à... bà bị làm sao vậy? - Nước mắt bắt đầu lăn dài trên khuôn mặt nhăn nheo của ông. 

- Bà... bà làm ơn tỉnh dậy đi... không có bà thì tôi sống còn ý nghĩa gì chứ - Ông bấu víu, gào thét, đau khổ bên cạnh cái xác không hồn của bà. 

Bà ra đi trong yên ả. Trên môi đọng lại nụ cười. Nụ cười của sự mãn nguyện, nụ cười biết ơn, nụ cười hạnh phúc. Trong thâm tâm bà vang vọng tiếng nói:" Tôi cảm ơn ông, tôi thật may mắn khi có một người chồng như ông. Một người bạn đời mà tôi có mơ cũng không có được. Một người dù có điều gì tồi tệ xảy đến với tôi, vẫn luôn ở bên cạnh tôi. Tôi biết ơn ông trời vì đã cho chúng ta gặp nhau và trở thành nửa kia của nhau. Còn con của chúng ta, tôi đã thông suốt suy nghĩ của mình rồi ông à. Có lẽ nó đã đủ lớn để quyết định cuộc đời của chính nó. Một người mẹ như tôi thật vô tình quá ha ông? Có lẽ nó sẽ hận tôi lắm nếu biết tôi là mẹ nó. Tâm hồn tôi bây giờ đã được thanh thản đi phần nào rồi ông à. Tôi hi vọng ông và con sẽ sống tốt, sống nốt luôn quảng đời còn lại của tôi. Tôi thật sự hạnh phúc." 

Đâu đó ở cuối góc phố, căn nhà nhỏ của cặp vợ chồng neo đơn vang lên tiếng kèn trống não lòng. Nó cứ da diết suốt đêm thâu. Và vẻ mặt không hồn của người chồng đang ôm chặt lấy di ảnh của vợ mình không buông khiến người ta phải đau lòng...