Cổ Bảo Đồng Cư Vật Ngữ

Chương 18: Tân niên hỷ nguyện




Mấy ngày nay, bất luận Giản Nguyệt đi đến nơi nào, bốn phương tám hướng khắp ngã tư đường to như vậy đều ngập tràn màu đỏ. Nơi nơi không khí đều rộn ràng náo nhiệt, mọi người chuẩn bị bạn hàng tết, vì đã sắp đến tân niên nên cần hảo hảo chuẩn bị. Trước đây Giản Nguyệt cũng có đến nhà Susan đón tân niên, khi đó vui mừng dào dạt, phi thường sung sướng.

Giản Nguyệt nhìn nhìn Áo Lôi Đức bên cạnh, hắn năm nay cùng đón tân niên với Áo Lôi Đức thật là tốt quá, cũng không biết Áo Lôi Đức có thói quen đón tân niên hay không.

“Áo Lôi Đức, chúng ta cùng nhau đón tân niên được không?” Giản Nguyệt gọi Áo Lôi Đức, đôi mắt thật to tràn ngập chờ mong.

” Ân.” Áo Lôi Đức không đành lòng làm cho Giản Nguyệt thất vọng, chính là hắn chưa từng có nếm thử qua tân niên, căn bản là không biết nhân loại đón tân niên như thế nào.

” Thật vậy chăng? Thế thì tốt quá!” Giản Nguyệt cười đến nheo lại mắt to, lôi kéo Áo Lôi Đức bước vào trong một cửa hàng. Áo Lôi Đức không lên tiếng phản đối, mặc cho Giản Nguyệt lôi kéo, đôi mắt màu ru-bi trở nên thập phần nhu hoà.

” Áo Lôi Đức, ngươi nói chúng ta mua câu đối xuân nào bây giờ?” Giản Nguyệt vẫn tiếp tục lôi kéo cánh tay Áo Lôi Đức, phân vân chọn lựa mấy câu đối xuân đang cầm trên tay.

” Ngươi quyết định là được rồi.” Áo Lôi Đức vừa nhìn thấy, ở trong mắt hắn, mặt trên viết cái gì không có khác nhau, bởi vì với hắn mà nói đều không có ý nghĩa. Thế nhưng, chỉ cần là Giản Nguyệt muốn, bất cứ gì hắn cũng có thể chấp nhận, không một câu bình luận.

” Đó là xuất nhập bình an hảo, vẫn là cái nào mới tốt hơn đây?” Giản Nguyệt cầm hai trương câu đối xuân so sánh mà không khỏi băn khoăn. Áo Lôi Đức không biết Giản Nguyệt phiền não, nếu muốn, hai trương câu đối xuân kia đều mua trở về thì tốt rồi. Nói đến mong ước thành sự, hắn cũng sẽ vì Giản Nguyệt mà hoàn thành nguyện vọng, cho nên loại câu đối xuân này sẽ không có giá trị tồn tại.

” Đều mua trở về đi.” Áo Lôi Đức thản nhiên nói, trong cửa tiệm dòng người bắt đầu nhiều hơn, làm cho Áo Lôi Đức cảm thấy có điểm không kiên nhẫn. Ngoại trừ Giản Nguyệt ra, Áo Lôi Đức đối với những người khác một chút hứng thú cũng không có.

” Đúng a! Vậy đều mua trở về thôi.” Giản Nguyệt bừng tỉnh gật gật đầu, bình thường mua đồ vật này nọ cũng không phải do hắn lựa chọn, trước đây có Susan vì hắn tuyển, hiện tại có Áo Lôi Đức thay hắn quyết định, hắn đối với việc mua đồ vật thật sự lấy không được chủ ý.

Lúc sau, bọn họ còn mua không ít vật phẩm, trang sức cùng thực vật, chuẩn bị lễ mừng năm mới. Giản Nguyệt đặc biệt mua bánh mật, hắn nói bánh mật dính dính, hương vị cùng màu sắc rất đẹp. Áo Lôi Đức không có nếm thử qua, cũng không có ý kiến. Hắn ngay từ đầu đi theo Giản Nguyệt chỉ là để mang vác đồ mà thôi, Giản Nguyệt mua nhiều ít, hắn cũng chưa để ý, rất nhanh hai tay Áo Lôi Đức đều đã cầm, xách đầy đồ vật.

” Tiểu đệ đệ, đến bên này! Bá bá có kẹo bán cho ngươi này.” Một lão bá bá có chòm râu thật dài gọi Giản Nguyệt lại. Giản Nguyệt nhìn về phía lão bá bá, chỉ thấy lão bá bá có một đôi mắt hẹp dài màu xanh, cười rộ làm đôi con ngươi híp lại, thân hình lược béo khiến cho hắn thoạt nhìn có điểm giống ông già Nô-en, chính là lão bá bá lại mặc nhất kiện áo ba-đờ-xuy màu xanh.

” Ngượng ngùng, lão bá bá, chúng ta đã mua đầy đủ, không cần lại mua kẹo.” Giản Nguyệt đối lão bá bá gật gật đầu, thật có lỗi nói. Bọn họ vừa rồi đã mua rất nhiều bánh mật cùng kẹo ngọt, nếu lại mua thêm thì sẽ nhiều lắm, dù sao cổ bảo cũng chỉ có ba người bọn họ. Áo Lôi Đức không nói gì, chỉ híp lại hai mắt nhìn.

” Các ngươi nhìn qua rất giống anh em a!” Lão bá bá nhìn hai người nói, khi hắn nhìn thấy Áo Lôi Đức bởi vì chính mình nói chuyện mà nhíu mày, liền cười đến càng khoái trá. ” Tiểu đệ đệ, ta đây bán chính là kẹo tâm nguyện, không phải người nào cũng có thể mua. Một người một năm chỉ có thể ăn một viên, vừa ăn vừa ước nguyện, nguyện vọng sẽ đạt thành.”

Đôi mắt Giản Nguyệt trong phút chốc toả sáng, rồi lại đột nhiên dừng lại, do dự nhìn Áo Lôi Đức, làm như muốn tìm kiếm ý kiến của hắn. Áo Lôi Đức rất muốn vươn tay ra sờ sờ vào mái tóc ngắn của Giản Nguyệt, nhưng rồi mới phát hiện hai tay mình đang mang đầy những gói to. Hắn gật gật đầu, ý bảo Giản Nguyệt có thể mua cái kẹo kia.

” Lão bá bá, vậy bán cho chúng ta ba viên đi!” Giản Nguyệt giơ ba ngón tay ra dấu, cười nói.

” Ha hả, tiểu đệ đệ giơ tay ra nào, ta sẽ không lấy tiền.” Lão bá bá thoải mái cười, sau khi Giản Nguyệt vươn tay ra, liền đem ba viên kẹo đặt ở trên tay hắn, Giản Nguyệt không có nhìn thấy lão bá bá từ nơi nào lấy kẹo ra. Giản Nguyệt tò mò định mở miệng, muốn hỏi lão bá bá nguyên nhân, chính là lại bị lão bá bá đánh gảy.

” Tiểu đệ đệ, kẹo này chỉ đến khi giao thừa đón tân niên ăn mới có tác dụng, nhớ kỹ nhớ kỹ.” Lão bá bá sau khi nói xong, liền thu thập tiểu quán, chỉ chốc lát sau đã thu thập hảo, mang theo chiếc thùng rời đi, trước khi đi còn hướng về phía Áo Lôi Đức gật gật đầu.

Lúc này Giản Nguyệt mới đem lực chú ý đặt ở ba viên kẹo trên tay, kẹo dùng màu xanh bạc chỉ bao lại, trên đó có thể mơ hồ nhìn ra đồ án là một hình ảnh thanh long uy vũ, thế nhưng vị thanh long uy vũ kia cũng đang cười, Giản Nguyệt sau khi nhìn đến cũng không tự giác mà nở nụ cười.

” Lão bá vừa rồi là Thanh Long, vào mỗi dịp đầu mùa xuân đều đi ra ngoài du ngoạn. Sau đó sẽ đem kẹo ước nguyện tặng cho đứa trẻ nào mà hắn thích.” Áo Lôi Đức cũng thấy được trên kẹo hiển hiện đồ án một thanh long cười to, thở dài một hơi giải thích. Hai người trở lại cổ bảo, Giản Nguyệt đẩy ra cửa, Áo Lôi Đức đem tất cả đồ vật đặt xuống.

” Cái gì? Là Thanh Long? Thật sự có long tồn tại?” Giản Nguyệt kinh ngạc nói. Tuy rằng hắn biết đã có huyết tộc tồn tại, thì chủng tộc khác tồn tại cũng không phải không có khả năng, nhưng mà hắn vẫn cho rằng long chỉ là sinh vật trong truyền thuyết, không tồn tại trên thế giới này. Không thể tưởng được, hắn vừa mới nhìn thấy đích thực là Thanh Long a!

” Là Thanh Long đại nhân của Trung Quốc, rất thích tiếp cận những người có linh hồn tinh thuần. Đại nhân đích thực thoạt nhìn rất đỗi uy vũ, nhưng lại là một người rất mê trẻ con.” Mã Toa đi ra hỗ trợ việc sắp xếp lại đồ vật, mang tới căn phòng khác. Sau sự tình lần đó, Áo Lôi Đức đã tha thứ cho Mã Toa, mà Mã Toa cũng thật tình xem Giản Nguyệt như là một trong những người mà mình coi trọng.

” Ân! Đó là một lão bá bá rất thú vị.” Giản Nguyệt hồi tưởng lại vị Thanh Long lão bá bá mới gặp vừa rồi, gật đầu cười nói. ” Mã Toa, viên kẹo này là cho ngươi. Vào lúc giao thừa đón tân niên ăn rồi ước nguyện, nguyện vọng sẽ đạt thành a!”

” Ta không thể nhận.” Mã Toa thụ sủng nhược kinh nói, một viên kẹo trân quý như vậy không phải nàng có khả năng nhận. Huống chi, Giản Nguyệt cũng không tất yếu phải đối nàng tốt như vậy, dù sao nàng từng thương tổn hắn.

” Đây là cố ý để lại cho ngươi, ngươi không tiếp nhận cũng không được.” Giản Nguyệt đem kẹo nhét vào trong tay Mã Toa, sau đó chạy lên lầu trở về phòng ngủ.

Mã Toa hơi mờ mịt nhìn viên kẹo trong tay, lại nhìn nhìn về hướng thang lầu, nắm chặt lấy viên kẹo, sau đó mỉm cười. Áo Lôi Đức trầm mặc đứng ở một bên, sau khi nhìn thấy Mã Toa tươi cười, hắn liền rời đi, trở lại phòng ngủ chính mình.

‘Bùm! Bùm! Bùm! ‘ Một tiếng nổ mạnh mẽ vang lên trong trời đêm, pháo hoa nở rộ trên bầu trời báo hiệu một năm mới bắt đầu, không trung ngập tràn ánh sáng và màu sắc, dị thường xinh đẹp.

” Áo Lôi Đức, ngươi xem! Pháo hoa thật là tuyệt đẹp!” Giản Nguyệt hưng phấn chỉ vào bầu trời đêm, nhiều màu sắc tiên diễm nhất loạt bừng sáng. Giản Nguyệt cũng không phải chưa từng xem qua pháo hoa, nhưng chưa có lần nào làm cho hắn cao hứng như thế này. Tâm tình hưng phấn như là không ngừng dâng cao, cảm giác thoả mãn theo đáy lòng mà đến.

Chỉ cần ở bên cạnh Áo Lôi Đức, loại cảm giác thoả mãn này sẽ hiện lên, Giản Nguyệt mơ hồ đoán được nguyên nhân vì sao có loại cảm giác này. Thế nhưng, hắn không có suy nghĩ một cách cặn kẽ, bởi vì hắn cho rằng cuộc sống hiện tại đã rất hoàn hảo rồi, mặt khác tạm thời cũng không suy nghĩ.

” Ân.” Áo Lôi Đức đối với pháo hoa hứng thú không lớn, hắn chỉ là ngẫu nhiên nhìn theo ngón tay Giản Nguyệt đang chỉ về phía bầu trời đêm, thời gian còn lại đều là nhìn chăm chú Giản Nguyệt đang xán lạn tươi cười.

Áo Lôi Đức rất muốn lưu lại giờ khắc này, mỗi một nụ cười của Giản Nguyệt, hắn đều muốn giữ lại. Có lẽ có một ngày, hắn sẽ vì đổi lấy nụ cười của Giản Nguyệt mà làm ra đủ loại chuyện tình. Chính là vô luận như thế nào, nụ cười xinh đẹp kia hắn thầm nghĩ một mình được hưởng.

” Đúng rồi, ăn kẹo ước nguyện a!” Giản Nguyệt từ trong túi tiền lấy ra hai viên kẹo, đem một viên đặt ở trong lòng bàn tay Áo Lôi Đức, một viên khác tự mình mở ra cho vào miệng.

Kẹo vừa vào miệng đã lập tức tan ra, ngọt mà không béo. Giản Nguyệt sau khi ăn kẹo, liền có một chút cảm giác cao hứng, hắn nhắm mắt lại cúi đầu dưới đáy lòng thầm ước nguyện. Mà Áo Lôi Đức nhìn thấy Giản Nguyệt ăn kẹo, sau đó cũng cho viên kẹo vào miệng và trong lòng cũng thầm ước nguyện. Hai người đều đem nguyện vọng chân thành nhất từ đáy lòng mình mà nêu ra.

‘ Chỉ mong chúng ta hai người có thể sống bên nhau đến trọn đời. ’