Type: Thương Thương
Diệp Tử Lộ ngây người trong hai giây, sau đó giống như một con mèo bị người ta giẫm phải đuôi, cô hét lên một tiếng, hoảng loạn nhảy dựng lên rồi chạy vào phòng ngủ, đạp cửa “rầm” một cái, cúi đầu xuống tủ đầu giường, nỏi giọng nói: “Gấu Kha gấu Kha!”.
Nhan Kha: “Sao thế? Có chuyện gì?”.
“Vương Lao Lạp đang mài dao trong nhà bếp, sợ chết khiếp đi được!”.
Nhan Kha sững người một lúc: “… Hả?”.
“Thật đấy, nó đang ở đấy miệt mài mài dao, mắt còn ánh lên tia màu xanh…” – Diệp Tử Lộ tỉnh ngủ hẳn, mắt trợn to lên, mặt mày tái mét – “Anh nói xem liệu có phải nó mộng du không? Liệu có chạy sang chỗ tôi ‘bổ dưa hấu’ không? Tôi tôi tôi có cần khóa cửa không? Đời tôi còn dài mà!”.
Tuy Nhan Kha biết bộ dạng bây giờ của mình thì đánh đấm thế nào được, nhưng một người đàn ông, anh không thể thoái thác, anh đứng lên: “Đi, tôi với cô đi xem xem thế nào”.
Thế là Diệp Tử Lộ hai tay cầm chú gấu bông tai lệch mắt lác, dũng cảm quay trở lại phòng bếp, đứng trước cửa không dám vào, ló đầu ra, giọng thỏ thẻ như một chú cừu: “Tiểu Hoa…”.
Vương Lao Lạp vẫn mài dao “ken két”.
Diệp Tử Lộ ôm Nhan Kha như đang ôm lá chắn bảo vệ, run rẩy hỏi: “Mày mài… mài dao… dao làm gì thế?”.
“Giết người” – Vương Lao Lạp trả lời dứt khoát.
Nhan Kha cẩn thận quan sát, phát hiện ánh mắt cô ấy có chút phẫn nộ, nhưng vẫn tỉnh táo, không giống như đang mộng du.
“Á… ha ha, giết người á…” – Diệp Tử Lộ cười nhạt – “Giết ai thế?”.
Vương Lao Lạp mặt tái mét, không trả lời.
Diệp Tử Lộ nhỏ giọng lầm bầm hỏi như tiếng muỗi vo ve: “Chắc không phải là tao chứ?”.
“Con chó họ Tống” – Giọng Vương Lao Lạp xen lẫn sự âm u lạnh lẽo kỳ lạ.
“À, không phải tao hả, thế tao yên tâm rồi” – Diệp Tử Lộ nghe cô ấy nói xong, sắc mặt lấp tức hồng hào trở lại, quên sạch nỗi sợ hãi, vỗ vỗ ngực, cuối cùng cô cũng quang minh chính đại đi vào phòng bếp, xem Vương Lao Lạp mài thế nào, thậm chí còn đứng bên cạnh chỉ trỏ - “Mày nhẹ tay thôi, không cắt vào tay bây giờ, mày mài kiểu thế à? Mày mài ngược rồi à? Ấy ấy cẩn thận, đừng làm cong dao”.
Nhan Kha: “…”.
Thấy cô vô tư đến mức đó, anh cảm thấy lòng dũng cảm và sự quan tâm khi nãy thật lãng phí.
Cái miệng quạ của Diệp Tử Lộ quả nhiên nói đúng, Vương Lao Lạp mài làm cong lưỡi con dao thái rau duy nhất trong nhà, cũng may hai người họ bình thường chẳng mấy khi nấu ăn.
Vương Lao Lạp mở vòi nước, chán nản ném con dao cong lưỡi và hòn đá mài dao xuống, đến bên chiếc ghế nhựa, ngồi dang tay dạng chân ra, thề son sắt trước con dao: “Tao nhất định phải giết tên họ Tống”.
Diệp Tử Lộ tắt vòi nước, tìm bao cẩn thận gói con dao cong lưỡi lại, sau đó kéo một cái ghế ra ngồi xuống, phát huy tình bạn vùng nhà làm thùng rác trút giận cho Vương Lao Lạp. Chỉ là Vương Lao Lạp gần như không có gì là đau buồn và phiền não mà chỉ bừng bừng sát khí.
“Tao phải cầm dao đâm chết hắn, đâm vào bụng trước, đợi hắn không cử động được nữa thì bồi thêm nhát nữa, bên này một nhát, bên kia một nhát” – Vương Lao Lạp vừa nói vừa khua chân múa tay minh họa – “Đâm đến khi cả người hắn toàn vết dao đâm, sau đó đổ dầu phóng hỏa…”.
Diệp Tử Lộ nghe đến đây thì không cầm lòng nổi mà nuốt nước bọt.
Vương Lao Lạp và Nhan Kha đồng loạt quay đầu lại, cùng chiêm ngưỡng nhân tài tham ăn ngay cả khi nghe chuyện kinh dị, Diệp Tử Lộ còn ngạu ngùng sờ mũi: “Ầy… tự nhiên tao thèm xúc xích rán quá”.
Vương Lao Lạp nghe xong, lấy từ tủ lạnh ra mấy cái xúc xích: “Ăn hả? Để tao rán cho… đi gọt hoa quả đi nhé?”.
Diệp Tử Lộ vui vẻ đồng ý.
Hai người họ đêm hôm khuya khoắt, đứng trong phòng bếp rán xúc xích, Vương Lao Lạp vừa cẩn thận khứa xúc xích, vừ mặc sức tưởng tượng hiện trường giết người: “Hay là, tao trói hắn lại, dùng băng dính dán mắt, mũi, mồm hắn lại… à không, không dùng băng dính, phải dùng keo 502! Dán xong thách hắn ta mở mồm với lỗ mũi ra được, mặt hắn ta sẽ xanh lại, sau đó tím tái, cuối cùng đen như than, cho ngạt chết thì thôi!”.
“Ừ” – Diệp Tử Lộ nói – “Dầu sôi rồi đấy”.
“Mày đừng có ngắt lời, kẻ sát nhân như tao ấy à… À, đúng rồi, xem xem gói bột ướp gia vị nhà mình hết hạn chưa” – Vương Lao Lạp vừa dạn dò vừa cho xúc xích vào chảo, tiếng lốp bốp vang lên, vừa rán cô ấy vừa nói – “Tao đang rán Tống Thành Lương. Rán cho anh ta đen thui, rồi vứt cho chó ăn…”.
Mạch cảm xúc của Vương Lao Lạp một lần nữa bị đứt đoạn, cô ấy tức giận trợn mắt nhienf Diệp Tử Lộ.
“Tiểu Hoa, đừng thi cao học nữa” – Diệp Tử Lộ bỗng dựa vào cửa phòng bếp, nhẹ giọng nói – “Mày nghĩ thử xem, mày năm nay 26 tuổi, sắp 30 đến nơi rồi còn gì, kể cả năm nay mày thi đỗ thì cũng đã là tháng 9 rồi, sau đó thì sao, lại học thêm hai năm nữa rồi mới tốt nghiệp, tốt nghiệp xong là cũng gần 30 rồi, những năm tháng thanh xuân đáng quý biết chừng nào, mày làm việc khác không phải tốt hơn sao?”.
Vương Lao Lạp không nói gì, lật xúc xích trên chảo dầu, mùi thơm bốc lên.
Diệp Tử Lộ nói cũng có lý, Vương Lao Lạp thừa nhận. Thực ra tuy Tống Thành Lương trâng tráo nói những lời ấy, nhưng cũng không phải là không có lý, chỉ là anh ta nói vậy không phỉa vì muốn tốt cho cô ấy mà là để sỉ nhục, giẫm đạp lòng tự trọng của cô ấy, muốn cô ấy từ bỏ nrrn Vương Lao Lạp không thể chấp nhận được.
Nhưng lần này Diệp Tử Lộ lại nhẹ nhàng nói ra nỗi lòng của cô ấy, đừng nói lần này cô ấy thi trượt, kể cả có đỗ thì sẽ thế nào chứ?
Cô ấy không phải một sinh viên mới ra trường, trường cô ấy đăng ký tuy rất tốt nhưng cũng không phải ngôi trường danh tiếng gì, mỗi năm có biết bao nhiêu sinh viên du học nước ngoài trở về mà vẫn không tìm nổi việc làm, có biết bao nhiêu doanh nghiệp bất công, bọn họ chỉ để tâm đến “bằng cấp khi ra trường”, nhưng “xuất thân” nà không tốt thì có khi chẳng thèm lật xem học vị cao nhất của ứng viên là gì.
Diệp Tử Lộ thấy cô ấy ngây người ra nên đành phải tự tắt bếp, lấy một cái đĩa nhỏ ra, cẩn thận nhẹ nhàng gắp xúc xích ra, dùng dĩa chia thành nhiều miếng nhỏ, múc ít bột gia vị với muối ra, sau đó cầm hai cái tăm, đưa cho Vương Lao Lạp một cái rồi xiên xúc xích ăn.
Cô muốn nói, Tiểu Hoa à, trên thế giới này có vô số người trâu bò, nhưng kể cả những người trâu bò hơn đi chăng nữa khi làm việc, chẳng lẽ không phải làm từng việc từng việc một à?
Thế rồi Diệp Tử Lộ không cẩn thận ăn xúc xích nóng quá nên bị bỏng đầu lưỡi, nước mắt trào ra, không nói được gì, Vương Lao Lạp lại thở dài: “Tao biết rồi, mày nói đúng”.
Diệp Tử Lộ chưa kịp trả lời mà chỉ vừa hét “ây da ây da” vừa quạt quạt trước miệng, lại còn không để ý lấy luôn Nhan Kha lên lau mỡ trên mặt.
Vương Lao Lạp: “Mày nói cũng có lý, lúc mài sao khi nãy tao cũng nghĩ, thực ra tao nên thi chứng chỉ phiên dịch từ cấp thấp nhất, rồi dần dần học lên. Tao sẽ chỉ tập trung học ngoại ngữ thôi, không làm mấy việc khác nữa, tao sẽ là một con ốc sên, đợi khi nho chín nhất định sẽ trèo được lên ngọn, đúng không?”.
Những giọt nước mắt ấm nóng vì bị bỏng lăn dài trên khuôn mặt Diệp Tử Lộ, Diệp Tử Lộ nhìn cô ấy với ánh mắt vô cùng biểu cảm.
Đời người, cũng chỉ tầm chưa đến sáu bảy mươi năm, ngắn như vậy, sao có thể không sống nổi? Sống nhẫn nhục chịu đựng, nước chảy bèo trôi, ngây ngô dại dột cũng là một đời. Sống mà luôn cố gắng thúc ép mình phải trèo lên, rơi xuống, đau khổ, rồi lại cắn răng tiếp tục trèo lên cũng là một đời.
Kết quả ra sao, chẳng ai có thể biết trước.
Người đi sau thấy người đi trước mệt nên tự chuốc lấy phiền muộn, người đi trước thấy người đi sau mơ hồ nên thấy đáng thương.
Ai cũng có cách sống của riêng mình, chẳng ai sai, nhưng phải sống sao cho xứng đáng với mình – cái gọi là xứng đáng với mình có nghĩa là cam tâm làm cành củi khô cũng được, chèo thuyền ngược dòng cũng được, miễn là mình thoải mái.
Một khi đã muốn sống thoải mái tự tại thì nhìn thấy người ta đi xe xịn, công thành danh toại, thì cũng đừng mảy may ngưỡng mộ, phải biết tự lượng sức mình, nên cho dù có gặp chuyện gì, cũng tuyệt đối không được không cam tâm. Còn đối với những người không cam tâm, thì tốt nhất nên đi rửa mặt ngay, làm ngay những điều nên làm.
Những lúc này, đừng hối hận, đừng lo nghĩ, đừng ghét bỏ chính mình, đừng cảm thấy cuộc đời này thật lãng phí, đó là cách sống xứng đáng với chính mình.
Sau ngày hôm ấy, Diệp Tử Lộ và Vương Lao Lạp lưu giọng của nhau lại làm nhạc chuông điện thoại, kết quả là sáng sớm hôm sau ngủ dậy vẫn còn đang gà gật, nghe thấy giọng nói như ma của Diệp Tử Lộ vang lên bên vai, Vương Lao Lạp giật mình lăn từ trên giường xuống đất, ngã dập mông, và rồi hét lên một tiếng đầy bi thảm.
Và thế là một ngày mới bắt đều với tình cảnh dở khóc dở cười của hai cô gái.
Hai người cùng đọc sách, cùng đốc thúc nhau sau đó cùng ăn sáng và tự đi làm.
Buổi tối Vương Lao Lạp đi học thêm lớp bồi dưỡng ngoại ngữ cho người đi làm, Diệp Tử Lộ cười gian xảo chạy về nhà, dùng bột giặt giặt sạch năm dấu tay đầy dầu trên đầu Nhan Kha.
Nhan Kha có chết cũng không chịu, trong lúc Vương Lao Lạp không có nhà, hai người bắt đầu một màn rượt đuổi, tranh đấu quyết liệt. Trong trận chiến đấu, một lần làm đổ cốc nước, hai lần đá bay điều khiển từ xa, cuối cùng, Nhan Kha cũng bị Diệp Tử Lộ tóm được, từ hình tại chỗ. Diệp Tử Lộ vừa hát bài “Tôi yêu tắm rửa” vừa coi Nhan Kha là cái cọ nồi, ngâm anh cùng với bột giặt trong bồn rửa, dương dương tự đác nói: “Đấy, chân dài thì đã chẳng thế này”.
Nhan Kha “phì” một tiếng, xà phòng vào đầy miệng: “Chân tôi dài gấp đôi chân cô đấy, cái đồ lùn chưa được mét sáu”.
“Ấy chết, thất lễ quá! Dài gấp đôi chân tôi cơ á!” – Diệp Tử Lộ kinh ngạc nói – “Thế thì có khác gì đi cà kheo? Thế máu có lên tim đủ không? Chắc chắn là bị huyết áp thấp rồi phải không? Hươu cao cổ là bị huyết áp thấp là cái chắc, tôi biết mà”.
Nhan Kha nghĩ bụng – Nha đầu chết tiệt này.
Hoặc là do Diệp Tử Lộ vò Nhan Kha quá vui vẻ, hai người cùng nghe thấy một tiếng động nhẹ, cả người Nhan Kha… không, cả thân gấu cứng đơ lại.
Diệp Tử Lộ giặt anh sạch sẽ, cúi đầu nhìn, khóa sau mông chú gấu hỏng rồi!
Vị trí của cái khóa kéo này thực sự quá nhạy cảm, thế nên khi Diệp Tử Lộ nói sẽ khâu lại cho anh thì đụng phải sự phản kháng muốn bảo vệ trinh tiết của Nhan Kha.
Đương nhiên… kết quả là khởi nghĩa vẫn bị đàn áp.
“Anh nói xem, cứ như tôi làm gì anh không bằng ấy” – Diệp Tử Lộ vừa híp mắt lại, khâu một đường chỉ xiên xiên vẹo vẹo trên quần chú gấu, vừa lảm nhảm – “Mà không nhìn lại, bộ dáng gấu bông hiện giờ của mình đi – Đồng chí Nhan Kha à, anh không thấy trong tình huống này, cho dù tôi muốn thịt anh, hay ngủ với anh thì đều không thể được à?”.
Nhan Kha không trả lời, nếu như trong người anh mà có máu thì nhất định mặt anh đã đỏ lên như gấc rồi, anh nghĩ bụng, lớn đùng thế này rồi, đây là lần đầu tiên anh bị một cô gái sàm sỡ.
Anh nhìn Diệp Tử Lộ với đôi mắt đầy phẫn nộ, dùng ánh mắt lên án cô: “Cô là đồ đại lưu manh!”.
Cho dù thế nào, Tết vẫn cứ đến, Tết năm nay có lẽ là cái Tết buồn nhất từ khi Diệp Tử Lộ sinh ra.
Mẹ vẫn đang trong bệnh viện, tình hình của mẹ lúc ổn lúc tệ, một người nhìn thì có vẻ khỏe mạnh, bỗng chốc gục ngã.
Hằng ngày lúc Diệp Tử Lộ đi đưa cơm cho mẹ, ngồi trông mẹ, cô luôn cố hết sức tỏ ra vui vẻ, còn nói mãi đến khi hai mươi lăm tuổi cuối cùng cô mới được xem như đã trưởng thành.
Có một lần, Diệp Tử Lộ không cẩn thận làm rơi điện thoại trong phòng bệnh, lúc quay lại lấy thì thấy mẹ cô ngồi ngây người trên giường bệnh, thẫn thờ nhìn về phía ngọn cây trụi lá bên ngoài cửa sổ phòng bệnh, như thể có một tầng mây u ám đang bao phủ. Mẹ vốn là một bà béo vô tư hay cười cơ mà.
Diệp Tử Lộ chợt nhận ra, khi chuyện này xảy ra thì mẹ là người tổn thương nhiều nhất, cô cảm thấy mình đã mất đi chỗ dựa, cả bầu trời như đổ ập xuống, nhưng mẹ cô thì sao?
Người bên cạnh mẹ nửa đời người, sao có thể nói ra đi là ra đi?
Sự việc hôm ấy cô luôn để trong lòng. Ngày Tết, Diệp Tử Lộ rất muốn làm gì đó khiến mẹ vui, cô đón mẹ xuất viện nhưng không đưa về nhà, sợ mẹ cô buồn khi nhìn thấy ngôi nhà trống trải.
Diệp Tử Lộ đón mẹ về căn nhà cô thuê, giờ chỉ còn hai mẹ con dựa vào nhau mà sống.
Vương Lao Lạp về quê nên không ở nhà, chiều ngày ba mươi công ty mới cho nghỉ lễ, Diệp Tử Lộ chỉ có thể chạy điên cuồng, sáng âm thầm giấu Nhan Kha vào túi, sau khi tan làm lại mang theo Nhan Kha chạy nhanh như tên lửa đến siêu thị.
Hai người họ, một người thì khoe khoang “Người làm nên việc lớn thì không làm mấy chuyện vặt vãnh”, một người thì từ nhỏ đã được chiều chuộng, từ góc độ nào đó, hai người đều được xếp vào loại chỉ có thể miễn cưỡng tự lo liệu cho bản thân mình, bình thường sống chung thì không sao, chứ những việc như mua sắm Tết thực sự làm khó họ.
Tối hôm trước Diệp Tử Lộ đã lên mạng tìm được rất nhiều thứ, kết hợp với kinh nghiệm nhiều năm nghỉ Tết chỉ ăn chứ không làm gì hết, cô đã hao tổn tâm sức liệt kê ra một danh sách những đồ phải mua. Quân sư quạt mo Nhan Kha – không biết là tham mưu hay xui dại, cuối cùng đã quyết định một phương án.
Vào siêu thị, Nhan Kha vẫn nằm bên tai cô, nhiệt tình thì thầm, một lúc lại nghĩ ra cái này, một lúc lại nghĩ ra cái kia, có vẻ rất tưng bừng nhưng cả hai bọn họ đều biết năm nay là một năm buồn.
Lần đầu tiên đón Tết mà nhà Diệp Tử Lộ thiếu đi một người, còn một người thì sáng sớm mai đã phải quay về bệnh viện.
Nhan Kha cũng chẳng vui vẻ hơn, hiện giờ anh chẳng còn là người, anh không dám tưởng tượng năm nay bố mẹ mình sẽ đón Tết thế nào, nên anh chỉ có thể cố gắng không nghĩ đến nó, nhiệt tình nhắc Diệp Tử Lộ sau đó cùng luống cuống với cô.
Có lẽ chỉ như thế, bọn họ mới có thể cùng quên đi những điều không vui.
Một mình Diệp Tử Lộ lo liệu chuẩn bị đón Tết, cô vừa phải đóng vui một đứa con gái, tỏ ra nũng nịu đáng yêu, ăn mặc đẹp đẽ để làm vui lòng mẹ, vừa phải đóng vai bố cô, một tay lo liệu việc lớn việc bé trong nhà, thuộc làu làu như cháo chảy nhà nào còn có con năm nay thi đại học, nhà nào năm nay có con cưới, ai ốm thì phải đến bệnh viện thăm, chị cả mới sinh con, phải đến tặng lì xì vân vân…
Cho dù gia đình cô là gia đình bình dân nhưng quan hệ với họ hàng và bạn bè cũng vô cùng phức tạp, đủ để cô tha hồ nhớ. Mọi năm Diệp Tử Lộ đều theo bố mẹ đi thăm họ hàng, bạn bè, nói vài câu chúc cô dì chú bác năm mới vui vẻ, chơi với mấy đứa trẻ con một lúc, ăn xong thì đi về. Năm nay, cô phải tự thân vận động, một người nhưng phải làm tròn bổn phận của hai người. Tuy Diệp Tử Lộ rất hay lảm nhảm nhưng cô không phải người “nói chuyện hay”, đặc biệt khi phải đối diện với người không thân quen lắm, rất nhiều chuyện cô không biết phải xử lý thế nào, cứ nghĩ đến một năm vất vả như năm nay, cô không thể vui vẻ cho nổi, áp lực quá nặng nề, đã vậy còn phải tỏ vẻ đã chuẩn bị kĩ càng mọi thứ trước mặt mẹ, như thể những việc này là chuyện vặt.
Nửa đên, mẹ cô chưa xem hết chương trình văn nghệ cuối năm đã mệt nên bà vào phòng của Vương Lao Lạp nghỉ ngơi. Diệp Tử Lộ ôm máy tính, mang theo Nhan Kha, mỗi người một tai nghe, trở về phòng mình xem nốt chương trình văn nghệ. Cô không hay nói nhiều, nhưng đêm nay lại vì nói khá nhiều nên giờ đây có chút mệt mỏi. Diệp Tử Lộ thẫn thờ nhìn màn hình, cho dù là vở hài kịch ngắn hay những bình luận thú vị trên Weibo cũng chẳng thể chọc cười cô.
Đến nỗi Nhan Kha đã âm thầm tắt video không biết từ bao giờ, Diệp Tử Lộ cũng chẳng để ý, vẫn cứ nhìn chăm chăm vào màn hình, mà cũng chẳng biết cô đang nhìn cái gì.
Nhan Kha bỏ tai nghe xuống, từ bàn nhảy vào người cô, lúc này cô mới chợt tỉnh táo lại.
Diệp Tử Lộ “ây da” một tiếng, ôm bụng ngồi thẳng lên: “Gấu Kha! Anh tích chút đức không được à, đâu ra kiểu nhảy bộp vào bụng người khác thế hả?”.
Nhan Kha: “Không sao, cô khỏe mạnh thế này, đạp cũng chẳng chết được”.
Diệp Tử Lộ: “…”.
“Đang nghĩ gì thế, cô đón Tết chẳng thành tâm gì cả”, Nhan Kha chầm chậm từ người cô nhảy xuống, chân anh không biết giẩm phải bơ từ lúc nào, trên người Diệp Tử Lộ in hai dấu chân be bé màu trắng.
Diệp Tử Lộ hét nhẹ vào tai anh, sách cả người anh lên: “Anh bôi lên người tôi cái gì thế này!”.
Hai người cố gắng im lặng, một lần nữa bày ra một trận quyết chiến, Diệp Tử Lộ thở hồng hộc rút khăn giấy ra lau chân Nhan Kha, đồng thời thề sớm muộn gì cũng có ngày cô phải lôi chân anh ra hầm ăn.
Tuy cô cố tình tỏ vẻ nhưng Nhan Kha vẫn nhận ra tâm trạng của cô không được tốt, hình như cô đang gượng cười. Ngoài cửa sổ, người dân thành phố bắt đầu đốt pháo hoa, tiếng lộp bộp vang lên liên tiếp, pháo hoa lấp lánh như thể đang có chiến tranh giữa các vì sao, cả thành phố chói lóa như ban ngày.
Đến tiếng phát ra từ tai nghe cũng nghe không rõ nữa, ánh sáng hắt lên khuôn mặt Diệp Tử Lộ, nụ cười trên môi cô cứng ngắc.
Một lúc sau, vai của cô hơi chùng xuống, như thể bị thứ gì đó đè lên, xương sống hơi nhô lên xuyên qua chiếc áo lông mỏng, tóc xõa xuống, che đi nửa khuôn mặt, cả khuôn mặt như chỉ còn lại đôi mắt to u ám. Vào thời điểm náo nhiệt nhất, cô cảm thấy thật buồn.
Nhan Kha mở miệng, nhưng lại nhận ra chẳng biết nói từ đâu, anh vẫn không biết nên an ủi cô thế nào.
“Diệp Tử” – Anh lao tâm khổ tứ nghĩ một lúc, cố hết sức kiễng chân lên, giơ những ngón tay mập mạp, mềm mại làm bằng vải lên, xoa nhè nhẹ khuôn mặt Diệp Tử Lộ, cuối cùng cũng nói ra được một câu vô nghĩa – “Đừng buồn nữa, đón Tết là không được buồn, không may mắn đâu, đúng không?”.
Diệp Tử Lộ ngước mắt nhìn anh, chú gấu bé nhỏ thế này, chỉ to bằng hai lòng bàn tay cô chụm vào, anh ngồi trên đầu gối cô, như thể chàng kị sĩ vừa buồn cười vừa vĩ đại đuổi những cơn ác mộng cho trẻ em được yên giấc trong những quyển truyện để trên đầu giường.
Diệp Tử Lộ chớp mắt, nước mắt suýt nữa thì rơi xuống, nhưng cô vẫn cố kìm nén được – một giọt rơi trên lông mi cô.
“Phải sống thật tốt, Diệp Tử” – Cô tự nhủ - “Phải kiên cường hơn nữa, thế này là vẫn chưa kìm nén được rồi!”.
Cô nghĩ vậy rồi ngồi bật dậy, như thể có thứ gì đó khiến cô mạnh mẽ hơn, cô gõ gõ đầu Nhan Kha nói: “Anh ăn sủi cảo không?”.
“…” – Nhan Kha hỏi lại – “Cô nhìn tôi thế này có ăn được không?”.
Nhan Kha chỉ thấy cô lén lút đi vào phòng bếp, tìm thấy chỗ sủi cảo thừa còn thừa, hầu hết toàn là sủi cảo cô gói, cái nào cái nấy bung hết cả, cô nhặt lấy vài miếng trông lành lặn, bỏ vào cái nồi nhỏ sau đó không biết lấy đâu ra một nén hương và hộp quẹt, rồi quay về phòng.
Nhan Kha: “…”.
Anh hoàn toàn bất lực với những hành động vô nghĩa bất thường của cô gái này. Lúc ấy anh định gào lên “Ông đây vẫn sống đấy nhé” để thể hiện nỗi lòng của mình. Nhưng khi chuẩn bị gào lên thì anh thấy Diệp Tử Lộ đặt Nhan Kha cạnh di ảnh của bố cô, những lời định nói ra đành nuốt ngược trở lại.
Diệp Tử Lộ vừa tìm một cáu đế nến dùng để trang trí, đốt hương, vừa nhẹ giọng thủ thỉ: “Hồi bé tôi từng thấy bà dâng đồ cúng cụ thế này, tôi lúc đó chẳng biết gì, bà bảo đốt hương thế này, bày đồ lên bàn cúng thì người ở bên kia sẽ ăn được. Anh thì… còn chưa sang đến bên kia, chắc là bị kẹt giữa đường, nhưng tôi cho phép anh được lấy một miếng…”.
Nhan Kha: “Ầy, tôi hao công tốn sức mãi, chỉ để lấy một miếng sủi cảo sao?”.
Diệp Tử Lộ trừng mắt nhìn anh: “Một miếng là được rồi, cái đấy là để tôi hiếu kính bố tôi”.
Nhan Kha: “À, con gái ngoan”.
Diệp Tử Lộ lại tấn công anh bằng chiêu Nhất dương chỉ.
Cô đốt hương cung kính lễ bái, nhìn di ảnh của bố nói lan man: “Bố, bố nếm thử đi, đây là sủi cảo con gói đấy, ăn chán lắm, con đảm bảo là bố chắc chưa bao giờ ăn miếng sủi cảo nào chán thế này đâu, thời cơ đến không thể bỏ lỡ, bố tranh thủ nắm lấy cơ hội này mà mở rộng tầm mắt đi”.
“Chuyện bên này bố cứ yên tâm, con tự biết lo liệu được, con còn đội trời đạp đất được đấy, lát nữa con sẽ xuống dưới nhà phóng hai cái tên lửa nhỏ, tốt nhất là ngang ngược như người Bắc Triều Tiên phóng tên lửa to ấy, rơi “ùm” xuống biển, mang theo bệnh tật của mẹ con đi”.
“Con gấu này tên là Nhan Kha, cậu ấy vô cùng đen đủi, vốn là người nhưng hiện giờ lại có bộ dạng người không ra người, ma không ra ma, con cứ sợ bố mẹ sẽ sợ nên chưa kể chuyện này, kỳ lạ bố nhỉ ha ha… Bây giờ con kể rồi chắc bố cũng chẳng sợ đâu. Nhìn cậu ấy cũng đáng thương, bố để lại cho cậu ấy một miếng sủi cảo nhé”.
“Công việc hiện giờ của con rất thuận lợi, con đọc xong hai cuốn sách ôn tập cho kì thi năm sau rồi, còn làm cả đề ôn tập nữa, nếu mà không qua thì chắc chắn giám khảo có vấn đề. Đợi khi thi xong có chứng chỉ, con sẽ nhảy việc. công việc hiện giờ của con tốt thì tốt nhưng tiền lương ít quá, thỉnh thoảng có gọi cái taxi thôi cũng tiếc, thế này không ổn, sau này mẹ có tuổi rồi, ngộ nhỡ phải ăn đồ bổ như linh chi, ngọc lộ, com mà không mua nổi thì có phải là xấu hổ không… Bố à, nếu không ăn được thì ở bên đấy phải tu luyện chăm chỉ, sớm tu thành tiên nhé, phù hộ cho con kiếm nhiều tiền nhé!”.
Nói đến đây, cô hỏi Nhan Kha: “Đến lượt anh thì hết rồi, ăn chưa?”.
Ngoài việc cả mặt Nhan Kha bị hun khói bằng hương thì anh cahwngr ăn được cái gì hết. Anh nghĩ bụng Diệp Tử Lộ lo liệu chu đáo quá di, đến bài vị còn chẳng có thì ăn cơm cũng kiểu gì cơ chứ?
Nhưng nhìn vẻ mặt chờ mong của cô, anh lại giả thần giả quỷ nói: “Ăn rồi, mặn lắm”.
Diệp Tử Lộ hỏi: “Anh lấy mấy miếng? Tôi vừa nói là cho anh một miếng thôi nên đừng có lấy nhiều đấy”.
Nhan Kha hừm một tiếng, đau lòng chuyển tầm mắt, thờ ơ nói: “Ai thèm”.
Diệp Tử Lộ vẫy chào trước di ảnh bố cô, mặc áo khoác, đem Nhan Kha theo, cô lôi một bịch pháo hoa nhỏ từ cuối giường ra, hí hửng chạy ra ngoài. Thực ra cô không mua được tên lửa nhỏ, vì món đồ chơi ấy quá nguy hiểm nên thành phố cấm bán.