Cô Bạn Gái Nhỏ

Chương 50




Ngải Tiếu ngủ rất ngay ngắn, không có đá chăn cũng không có đá người, ngoan ngoãn cuộn tròn lại, nhìn là biết dáng vẻ không có cảm giác an toàn.

Thời gian không còn sớm nữa, Nhạn Đường nhìn dáng vẻ này của em ấy, rồi cũng từ từ thiếp đi. Sáng sớm hôm sau, cô mở mắt ra, phát hiện con sóc nhỏ vẫn đang ngủ say, quay lưng lại với mình ôm chăn lại, vẫn dáng vẻ cuộn tròn đó.

Nhạn Đường nhè nhẹ xuống giường, vệ sinh đơn giản rồi bắt đầu làm bữa sáng. Cô nấu ăn không ngon cho lắm, nhưng để lấp đầy bao tử thì không thành vấn đề. Cô chăm chú dựa vào sách dạy nấu ăn nấu một nồi cháo. Nhìn thời gian, cũng đã 8h rồi. Ngải Tiếu bình thường đều dậy rất sớm, đa số đều vào 5h hơn gửi câu chào buổi sáng qua cho mình, bây giờ trong phòng hoàn toàn không có động tĩnh gì hết, cũng không biết là tỉnh chưa hay vẫn đang ngủ. Nhạn Đường tưởng tượng cảnh em ấy mở mắt ra luống cuống tay chân là thấy buồn cười, mím môi lại cười một hồi, cô đẩy cửa phòng ngủ đi vào.

Rất tốt, con sóc nhỏ vẫn còn đang ngủ. Cô từ từ tiến lại gần cô bé, sau đó khom người xuống kêu nhẹ: "Tiếu Tiếu, dậy thôi."

Bất mãn vì có người làm ồn, Ngải Tiếu ôm chăn lăn qua một bên, để lộ mái tóc bù xù sau gáy và áo sau lưng bị kéo lên trên.

Nhạn Đường giơ tay ra kéo vạt áo xuống, sau đó bất lực đứng dậy. Xem ra đồng hồ sinh học hoàn toàn vô hiệu đối với con sóc nhỏ khi uống say, cũng may cháo càng nấu lâu thì càng thơm, cứ để như vậy chắc cũng không sao.

Khóe miệng vẫn cứ cong lên, Nhạn Đường cảm thấy mình hiện giờ nhất định rất giống mấy ông chú biến thái. Nhưng cái người uống say ngủ nướng này dễ thương quá đi, cô khống khế không được.

Kéo cái chăn con sóc đang ôm cứng ngắc kia, cô đắp lại chăn ngay ngắn cho cô bé, sau đó lấy điện thoại ra lén chụp mấy tấm.1

Căn phòng đã đóng cửa rèm nên rất tối, hình ảnh Ngải Tiếu không được rõ cho lắm, nhưng Nhạn Đường vẫn quý báu lưu nó vào album "con sóc nhỏ", set thêm mật mã luôn.

Cô lại chui vào chăn, để gối ngồi dựa sau lưng, yên tĩnh đọc truyện mà Ngải Tiếu hiện vẫn đang viết. Đọc được mười mấy chương, Ngải Tiếu bên cạnh động đậy vài cái, rồi lại nằm im tiếp, xem ra vẫn chưa dậy. Nhưng thực chất, dưới mái tóc bù xù kia là một đôi mắt kinh hoảng đã mở to ra.

Hôm qua uống rượu không nhiều lắm, chỉ có điều là tác dụng của rượu sau khi uống lại mạnh quá, sau khi tỉnh dậy, đôi mắt khô đến khó chịu, cô vốn muốn giơ tay lên dụi, giây sau đột nhiên phát hiện được...... giường mình đang nằm cực kỳ mềm mại, hoàn toàn khác so với cái nệm cứng ngắc trong ký túc xá. Do đó cô mơ màng mở mắt ra, xuyên qua mái tóc, nhìn thấy Nhạn nữ thần đang ngồi bên cạnh xem truyện.

Ánh sáng của điện thoại là nơi sáng nhất trong căn phòng này, ánh sáng đó đang chiếu rọi vào người mà cô thích nhất.

Ngải Tiếu cứng người, ý thức hỗn loạn bắt đầu trở về, cô từ từ, từ từ nhớ lại chuyện của hôm qua. Tình tiết cụ thể thì cô nhớ không rõ, chỉ nhớ là mình ngồi trong xe nằm dài trên người nữ thần, sau đó được nữ thần bồng đi một đoạn đường, trên đường đi cô còn..... còn vỗ vào ngực nữ thần nữa chứ?!

Cô liền nhắm chặt mắt lại, mặt cũng nhăn nhúm theo.

Trời ạ! Để cô ngủ chết trên cái giường này luôn đi!

Ngải Tiếu ngượng ngùng không dám động đậy, đến hít thở cũng trở nên rất cẩn thận. Cô tiếp tục từ từ, từ từ hồi tưởng lại, những ký ức vụn vặt dần dần rõ ràng hơn, cho đến khi cô nhớ lại được cảnh tượng mình đi cám dỗ nữ thần, cô không nhịn nổi nữa, nghẹn ngào một tiếng, chui tọt hết người vào chăn.

Cô có thể tự làm mình ngộp chết không!!!

Nhạn Đường nghe thấy được động tĩnh, quay đầu qua thì nhìn thấy con sóc nhỏ đang trốn trong chăn....... à không, hiện giờ phải gọi là con đà điểu rồi.

Cô cong ngón tay đặt trước môi cười không ra tiếng, Ngải Tiếu trong chăn biết, động tĩnh lớn như vậy, Nhạn nữ thần chắc chắn đã phát hiện mình đã tỉnh. Cùng lúc đó, cô cũng phát hiện ra một chuyện động trời...... mình đang đắp cùng một cái chăn với nữ thần.

Cô...... cô hình như còn đụng được vào váy ngủ của nữ thần nữa.......

Ngải Tiếu không muốn sống nữa, sao lại xảy ra chuyện như vầy vậy?! Cô chỉ muốn mượn rượu để to gan chút, nhưng không có to gan đến nổi leo lên giường nữ thần cám dỗ cô ấy! Nhưng điều đáng tiếc là, cô cũng đã to gan đến vậy rồi, nhưng lại không nhớ chuyện xảy ra sau khi cám dỗ, hoặc có lẽ là bị nữ thần từ chối nên đau khổ tột cùng, bộ não tự lựa chọn quên nó đi.

Nhạn Đường nhìn thấy em ấy trốn trong chăn cả buổi, hơi lo lắng. Sợ Ngải Tiếu bị ngộp, Nhạn Đường cuối cùng cũng lên tiếng: "Dậy rồi à?"

"......" Ngải Tiếu nhịn một hồi, trầm giọng xuống trả lời một tiếng, "Vâng......"

"Dậy rồi thì xuống giường ăn sáng đi, trong nhà vừa hay có bàn chải mới, nếu không ngại thì dùng kem đánh răng của chị, ly súc miệng thì dùng ly giấy trước, có được không?"

Ngải Tiếu lại ậm ừ một tiếng.

Nhạn Đường cố nhịn cười, kéo chăn nói: "Em cứ vậy sẽ bị ngộp đó."

Ngải Tiếu khóc không thành tiếng, để em ngộp chết luôn đi, xin chị đó.

Thấy em ấy vẫn không chịu chui ra, Nhạn Đường thở dài, nói: "Em không dám đối mặt với chị phải không?"

"Vâng......"

"Bởi vì cái gì? "

Ngải Tiếu cắn môi dưới, nói: "Xin lỗi."

"Hử? Tại sao lại nói xin lỗi với chị?"

"Xin lỗi...... hôm qua em lại nói những lời như thế, còn làm ra nhiều chuyện quá đáng nữa....... xin lỗi, đã, đã gây phiền phức cho chị rồi."

Giong cô khàn rồi, giống như là sắp khóc.

Nhạn Đường im lặng chốc lát, hỏi: "Em nói, những lời nói hôm qua đều là giả dối không tính hả?"

"Đúng vậy...... xin lỗi, sau khi say em nói rất nhiều lời vô trách nhiệm......" Ngải Tiếu như sắp phát khóc, cô không muốn nữ thần xem mình là người có rượu vào là tỏ tình bậy bạ, tình cảm mình thích nữ thần quan trọng như thế, sao có thể tùy tiện nói đại ra chứ.