Cỏ Ba Lá (Three-Leaf Clover)

Chương 68




Ngô Diệc Hiên đã thực hiện được lời mình nói, thành công trở thành một tên ăn bám chính hiệu. Việc ăn, mặc, ở, đi lại của anh hoàn toàn dựa vào Diệp Hạ cung cấp.

Anh rất tận chức tận trách đóng vai tiểu bạch kiểm. Diệp Hạ bảo gì làm nấy không lời ca thán. Hàng ngày còn cùng cô tới Công ty làm chân sai vặt bởi thế đã thâm nhập được vào nội bộ với chức vụ người nhà của Boss. Giờ ai cũng biết Diệp Hạ có một “cái đuôi” vô cùng đẹp trai luôn đi theo sau.

Đối với việc này Diệp Hạ vừa vui vẻ, vừa thấy đau đầu.

Sắp xếp đống bản vẽ bừa bộn trên bàn làm việc của Diệp Hạ, Ngô Diệc Hiên hỏi cô: “Tối nay em muốn ăn gì?”.

Nhìn hành động nước chảy mây trôi của anh, Diệp Hạ cảm thán: “Anh làm việc cũng thuận tay quá rồi đó”.

“Biết làm sao được, đây là chức nghiệp, phải làm cho tốt”, nói đoạn còn có chút ủy khuất, lo sợ “nếu không sẽ bị vứt bỏ”.

Diệp Hạ đưa tay đỡ trán. Người này diễn đến nghiện rồi.

Cửa phòng làm việc có tiếng gõ, sau khi nhận được đồng ý người ở ngoài mở cửa đi vào. Daisy đặt văn kiện lên bàn: “Daphne, đây là thiết kế bố cục sàn diễn”.

Thấy Daisy, Ngô Diệc Hiên gọi cô ấy: “Tôi đang định mang qua cho cô, tài liệu hôm qua cô nhờ tôi chỉnh lí và kiểm tra đã làm xong”.

“Cảm ơn, nhờ anh lượng công việc của tôi giảm đáng kể”.

“Khách sáo, đều là người nhà”.

Daisy gật đầu đáp: “Vậy cảm ơn em rể”.

“Tôi lớn tuổi hơn cô đó”.

“Ai bảo anh lấy vợ nhỏ tuổi”.

Ngô Diệc Hiên á khẩu rồi, anh cọ đầu lên vai Diệp Hạ mà ăn vạ: “Cô ấy bắt nạt anh”.

Diệp Hạ rất phối hợp mà diễn trò, cô vỗ nhẹ lên vai anh: “Ngoan, em thương. Cô ấy nói đúng mà”.

Daisy nhìn một màn kia, lườm họ: “Tôi đang độc thân. Đề nghị ngừng hành động yêu đương đáng ghét của hai người lại”.

Ha, anh tìm được điểm phản kích rồi: “Không phải cô đang rảnh rỗi sao? Mau đi tìm đối tượng đi. Vậy là không độc thân nữa”.

“Được, vì câu nói của anh tôi sẽ đi liền. Vậy nên phiền anh xử lí giúp đống văn kiện trên bàn làm việc giúp tôi. Daphne, ngày mai chị qua nghe ý kiến của em sau. Tạm biệt”. Nói rồi, Daisy rứt khoát quay người “chạy” gấp giống như sợ hai người kia tóm lại vậy.

Nhìn người vừa biến mất sau cánh của, Diệp Hạ hỏi Ngô Diệc Hiên: “Sao chị ấy tin tưởng anh vậy? Không sợ bí mật thương nghiệp bị lộ à? Tài liệu trong tay chị ấy rất quan trọng đó”.

“Có em đảm bảo, còn lo gì nữa”.

“Đến vợ chồng hay con và cha, mẹ còn có thể vì lợi ích mà bán đứng nhau thì quan hệ của em và anh đã là gì?”.

Nghe Diệp Hạ nói, Ngô Diệc Hiên rời khỏi vị trí đang đứng quây cô giữa bàn và vòng tay của mình, mỉm cười đáp: “Thứ nhất, em không có ý kiến với việc Daisy để anh xử lí tài liệu tức là đã mặc định em tin tưởng anh tuyệt đối mới để cô ấy làm thế, cho nên không cần đề phòng. Thứ hai, lĩnh vực làm việc của anh và Công ty của em không liên quan, anh cũng lại không thiếu chút tiền, vậy ăn cắp để làm gì? Cuối cùng, quan hệ của chúng ta là gì? Em nói một chút xem. Nghe có vẻ em rất muốn thăng cấp lên một bậc thì phải?”.

Bỗng nhiên lại chơi trò dồn tường, cô không chịu nổi đâu, tim đang đập đến không thể khống chế nổi rồi. “Anh... anh, nói chuyện thì nói tử tế, dồn em lại làm gì?”.

“Để xử lí em cho tiện. Anh rất không vui vì em nghi ngờ quan hệ của chúng ta”.

Diệp Hạ hừ nhẹ một tiếng, có chút trêu tức nói: “Không phải hiện giờ anh đang là tiểu bạch kiểm sao?”.

Cái gì gọi là tự bê đá đập chân mình, giờ phút này Ngô Diệc Hiên đã hiểu một cách sâu sắc. “Anh – Ngô Diệc Hiên, ngay lúc này lấy thân phận bạn trai danh chính ngôn thuận của em để nói chuyện”.

“Nhưng mọi người ở đây trừ Daisy đều không biết điều đó” ngừng lại một lát Diệp Hạ đưa tay chỉ Ngô Diệc Hiên, nhấn mạnh: “Mà việc này đều do anh”.

Chơi quá đà có ngày rước họa vào thân. Hôm nay, anh ngộ được rất nhiều đạo lí. Tự làm tự chịu, đúng đến không thể cãi. Ngô Diệc Hiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Từ ngày mai anh sẽ không xuất hiện ở đây nữa”.

Diệp Hạ không phải có ý này, cô chỉ muốn trêu chọc anh chút thôi. Có người bên cạnh giúp đỡ, cùng đi làm, còn chăm sóc mình chu đáo, rất hạnh phúc, rất ấm áp. Cô vội cười xoa dịu: “Em không phải không muốn anh tới. Em muốn để mọi người biết thân phận của anh. Mấy ngày nay bận rộn công việc, anh lại nói không cần nên mới không giới thiệu với mọi người nhưng em vô tình nghe được vài lời không hay lắm mặc dù họ không có ác ý”.

Ngô Diệc Hiên đưa tay kéo người vào lòng: “Vợ, thì ra em xót anh”. Ra là cô không muốn anh bị mọi người hiểu lầm, không muốn anh phải chịu những lời lẽ không hay. Có vợ bảo vệ, cảm giác rất tốt.

Ở trong lòng Ngô Diệc Hiên, Diệp Hạ ngẩng đầu nhìn anh: “Biết thế là tốt rồi. Mau về nấu cơm phục vụ em. Em muốn ăn cánh gà cola”.

Xoa nhẹ đầu Diệp Hạ, Ngô Diệc Hiên cưng chiều đáp: “Được, về thôi”.

Như đã nói, Diệp Hạ mời mọi người trong Công ty uống cà phê chiều sau đó chính thức giới thiệu thân phận của Ngô Diệc Hiên để cho anh có vai vế mà tiếp tục xuất hiện ở Công ty. Nhưng dạo gần đây, tần suất anh có mặt giảm hẳn, thường xuyên đi ra ngoài. Thần thần bí bí khiến Diệp Hạ sinh ra nghi ngờ về hành tung của anh. Không phải không tin tưởng mà là cô tò mò anh đang làm gì mà thôi. Thế nên hôm nay không bận việc liền đi theo rình mò.

Sau một hồi rẽ trái, rẽ phải chiếc xe của Ngô Diệc Hiên dừng lại trước một nhà hàng. Mắt thấy anh xuống xe đi vào phía trong, Diệp Hạ cũng đi theo vào ngay sau đó, cô phải “tóm” người tại trận.

Bên trong nhà hàng đang được tiến hành trang trí. Thấy có người đi vào, một nhân viên công tác liền đi lại: “Xin lỗi, nhà hàng đang tiến hành sửa chữa, không hoạt động”.

Diệp Hạ đưa tay chỉ về hướng Ngô Diệc Hiên, anh đang đứng thảo luận gì đó ở phía trước với kĩ sư. “Tôi tới tìm anh ấy”.

“À, ông chủ. Anh ấy đang ở đằng kia, có cần tôi gọi một tiếng không?”.

“Cảm ơn, tôi tự đi được rồi. Đã làm phiền”.

Nghe thấy tiếng nói chuyện ở phía này nên khi Diệp Hạ chuẩn bị đi tới, Ngô Diệc Hiên đã quay lại, ngạc nhiên không thôi khi thấy cô xuất hiện ở chỗ này. Anh sải bước đi đến bên Diệp Hạ: “Sao em lại ở đây?”.

Diệp Hạ khẽ mím môi đáp: “Nếu em nói em tình cờ đi qua, bắt gặp anh vào đây nên đi theo anh có tin không?”.

“Em nói anh đều tin”.

Đừng dùng đạn bọc đường với em, em cảm thấy tội lỗi về hành vi của mình. “Dạo này hành tung của anh bất định, vì tò mò nên em muốn tìm hiểu, hỏi mà anh toàn úp úp mở mở”.

Ngô Diệc Hiên nhìn sâu vào mắt Diệp Hạ: “Không phải vì nghi ngờ anh làm chuyện xấu nên mới theo dõi?”.

Diệp Hạ vội lắc đầu, giơ tay thề thốt: “Chỉ là tò mò thôi. Em tin tưởng anh”.

“Vậy chứng minh một chút đi”.

“Hửm?!”.

Ngô Diệc Hiên vẫn nhìn Diệp Hạ, nhướn nhẹ mày mỉm cười. Em hiểu mà.

Được rồi, giờ cô đã hiểu. Dù sao theo dõi anh, làm ảnh hưởng đến quyền riêng tư cũng là không đúng, tò mò cũng không được mà kể có cả nghi ngờ anh làm chuyện xấu cũng không được, thế nên Diệp Hạ nhận mệnh.

Cô kiễng chân định hôn phớt lên má của anh, ai ngờ lúc tới gần người này lại quay đầu sang khiến nụ hôn của cô rơi trên môi anh.

Rõ ràng là cố ý. Xung quanh có rất nhiều người, Diệp Hạ xấu hổ liền đập một cái vào người anh. Anh không cần mặt mũi nhưng cô cần.

Chiếm được tiện nghi, Ngô Diệc Hiên rất biết điều mà vuốt lông Diệp Hạ. Hồ ly nhà anh cáu lên là sẽ cào người mà kẻ chịu tội chính là anh đó.

Dỗ người xong, Ngô Diệc Hiên dẫn Diệp Hạ đi một vòng nhà hàng, vừa đi vừa giải thích: “Nhà hàng này trước đây của bạn anh. Cậu ta có việc nên không thể tiếp tục kinh doanh nơi này nên muốn nhượng lại. Biết anh có đầu tư đôi chút về mảng nhà hàng lại đang ở đây nên tìm anh. Mà vừa vặn anh đang rảnh nên đã mua lại”.

“Nghe giọng điệu của kẻ có tiền này mà xem. Anh đang rảnh. Anh vung tiền để giải sầu?”.

“Nếu nói là vung tiền vì nụ cười của mỹ nhân thì sao?”.

Mỹ nhân? Diệp Hạ quay sang tặng cho anh một ánh mắt sắc lạnh, em cho anh cơ hội để nói rõ ràng trước khi bị xử tử.

“Anh muốn kinh doanh nhà hàng này bán các món ăn của Việt Nam. Em ở đây một mình bận rộn chắc chắn không chú ý ăn uống, có chỗ này rồi em có thể ghé qua không phải vất vả nấu nướng nữa, nếu không có thể gọi mang tới tận nơi. Anh định khi khai trương mới dẫn em tới cho em một bất ngờ”.

Người này lại âm thầm, lặng lẽ quan tâm cô, làm nhiều điều như vậy cho cô, không yêu sâu đậm không được mà. Đời này, em chạy không thoát khỏi ấm áp, dịu dàng của anh.

Giây trước còn hùng hổ, giây sau Diệp Hạ đã nhào vào lòng Ngô Diệc Hiên, cọ nhẹ đầu vào người anh: “Anh thật tốt. Em phải trói anh lại thôi, anh mà chạy mất thì em phải làm sao?”

Ngô Diệc Hiên đưa tay xoa đầu Diệp Hạ, trầm ấm nói: “Không chạy. Sau show trình diễn thiết kế của em chúng ta đi đăng kí nhé”.

Diệp Hạ nghe vậy vội ngẩng đầu lên: “Hả?”.

“Anh nói sau khi em không bận nữa, chúng ta đi làm thủ tục đăng kí kết hôn”.

“Lời này có được xem như cầu hôn không?”.

“Không. Đây là báo trước cho em chuẩn bị tâm lí mà thôi”. Những điều cần có để rước em về nhà, anh sẽ hoàn thành đủ, không thể để lại hối tiếc hay khiến em chịu thiệt được.