Kết nối với Sâu, chúng ta cùng trò chuyện: https://www.facebook.com/melody2108/
*********************
Buổi tối, khó khăn lắm mới từ chối được lời mời tham dự tiệc của một số thương hiệu, Diệp Hạ vui vẻ chuẩn bị đi thưởng thức mỹ thực. Cô muốn ăn món Ossobuco alla Milanese – món thịt cừu ninh nhừ trong rượu trắng, lần nào tới Italia cô cũng phải đi ăn một lần.
Từ căn hộ đi xuống trùng hợp gặp Edward và nhân viên cửa hàng sắp tan làm. Đi ăn một mình cũng khá buồn, thêm người thêm náo nhiệt nên Diệp Hạ quyết định rủ mọi người cùng đi thưởng thức mỹ thực.
Tới nhà hàng gọi được món ăn thì bụng Diệp Hạ hơi khó chịu nên cô đi tới nhà vệ sinh. Lúc cô quay lại bàn ăn thì gặp được người không nên gặp nhất vào lúc này, Ngô Diệc Hiên. Đi cùng với anh là một vị mỹ nữ.
Xem đi, không phải trước đó cô lo lắng thừa sao. Không có cô anh vẫn tốt đó thôi, thậm chí còn đi chơi với mỹ nữ, nói cười rất vui vẻ nữa kìa. Mặc dù không muốn chạm mặt anh nhưng cô cũng chẳng có lí do gì mà phải trốn tránh, cô đâu có làm gì sai. Nếu phải tránh thì người đó nên là anh mới đúng.
Nghĩ thế, Diệp Hạ liền đi về phía bàn ăn lúc này còn mỗi Edward đang ngồi đó. Không biết mấy người còn lại đi đâu mất rồi.
Từ lúc vào nhà hàng, đưa mắt tìm chỗ Ngô Diệc Hiên đã nhìn thấy Diệp Hạ. Anh ngẩn người đứng nhìn vì không tin vào mắt mình là có thể gặp được cô ở đây. Đến lúc xác định được đó là sự thật định đi tới chỗ cô thì lại thấy cô nhìn mình sau đó xem như không thấy mà đi tới chỗ bàn ăn, ngồi đối diện cô lại là một người đàn ông điển trai.
Ngô Diệc Hiên trực tiếp đi về phía Diệp Hạ, mỉm cười không mấy thân thiện nhìn Edward rồi quay sang nói với cô: “Thì ra em chạy tới tận Milano xa xôi, lại còn có soái ca bầu bạn. Em không giới thiệu vị soái ca này một chút với anh sao?”.
Diệp Hạ không trả lời câu hỏi của Ngô Diệc Hiên mà vặn ngược lại: “Vậy anh giới thiệu vị mỹ nữ đi cùng anh trước đi”.
“Cô ấy là cấp dưới của anh”.
“Ồ, vậy đây cũng là cấp dưới của em”.
Được rồi, anh không đấu lại cô. Ngô Diệc Hiên trực tiếp vào vấn đề chính: “Anh cần nói chuyện với em, đi với anh”, sau đó với danh nghĩa ôm ấp mà bắt cóc Diệp Hạ đi.
Lúc đi qua chỗ vị mỹ nữ, Ngô Diệc Hiên để lại một câu: “Đám Mạc Hạo chắc sắp đến rồi, cô ở lại ăn cùng bọn họ đi”.
Đi ra khỏi nhà hàng rẽ vào con đường bên cạnh nơi dành cho khách đỗ xe, Ngô Diệc Hiên liền ôm bạn gái đại nhân ngày nhớ đêm mong vào lòng rồi hôn. Cơn giận của Diệp Hạ còn chưa tan đi, cắn chặt răng không chịu đi vào khuôn phép, cánh tay Ngô Diệc Hiên hơi dùng lực kéo cô vào trong ngực. Hơi thở nam tính của anh lượn lờ ở chóp mũi, cuốn sạch ý thức, Diệp Hạ mất dần sức kháng cự, thần trí trở nên hỗn độn.
Nụ hôn qua đi, Diệp Hạ ở trong ngực anh thở khẽ, sau đó sẵng giọng nói: “Anh thật quá đáng, bắt nạt em”.
Ngô Diệc Hiên không biện minh mà nhẹ giọng nói: “Anh rất nhớ em”.
Nghe lời nói của anh, nơi trái tim sâu thẳm là một mảnh mềm mại, ấm áp nhưng Diệp Hạ vẫn mạnh miệng: “Em còn chưa tha thứ cho anh đâu”.
“Anh hứa lần sau có chuyện gì cũng sẽ nói với em. Tuyệt đối không dấu giếm”.
“Tự kiểm điểm nhiều ngày như vậy mà chỉ nhận ra được chút sai lầm này thôi?”.
Ngô Diệc Hiên nới rộng vòng tay, đáp lời: “Chỉ dành sự quan tâm đặc biệt cho em”.
“Quảng cáo và lời hứa của đàn ông là hai thứ không đáng tin nhất trên đời này. Xem đi, vị mỹ nữ vừa đi cùng anh là ai?”.
Nhìn bộ dạng ghen tuông của Diệp Hạ anh liền không kìm được mà nở nụ cười, cưng chiều vuốt tóc cô: “Cô ấy là nhà thiết kế khá có danh tiếng, vừa mới kí hợp đồng làm stylist cho diễn viên thuộc tập đoàn. Cô ấy tới dự tuần lễ thời trang Milan nên anh để cô ấy đi cùng luôn”.
Diệp Hạ quay sang chỗ khác không thèm nhìn anh nữa, lầm bầm nói: “Hừ, thấy chưa. Đó không phải là có quan hệ mập mờ hay sao. Cô ấy nổi tiếng như vậy sao em lại không biết nhỉ?”.
“Em là nhân vật cấp đại thần trong ngành thời trang thế giới làm sao mà biết được một nhân vật bình thường như cô ấy”.
“Được rồi, không làm khó anh nữa. Anh phải quỳ bàn giặt chịu phạt thì em sẽ suy nghĩ đến vấn đề có tha thứ hay không”.
Ngô Diệc Hiên nhéo nhẹ má Diệp Hạ: “Vậy mà em nói là không làm khó?”.
Vì anh ôm cô không chặt nên cô cúi người chui ra khỏi vòng tay của anh rồi đi ra khỏi con đường nhỏ: “Anh không thích thì thôi, em đâu có ép anh”.
Thấy cô rời đi, Ngô Diệc Hiên vội đuổi theo vì sợ cô lại chạy mất: “Anh cũng đâu có nói là không làm”.
Diệp Hạ đứng lại đưa tay ra trước mặt Ngô Diệc Hiên: “Vậy chúng ta đi thôi. Em đói rồi”. Anh liền nắm lấy tay cô cùng đi ra khỏi con đường nhỏ, đưa ra ý kiến: “Chúng ta quay vào nhà hàng ăn cùng đám Mạc Hạo”.
“Không muốn, mất hứng rồi”.
Ngô Diệc Hiên mỉm cười không mấy thân thiện nhìn Diệp Hạ: “Đúng rồi, em còn chưa trả lời người ngồi với em lúc nãy là ai?”.
“Edward - quản lí cửa hàng thời trang của em ở đây. Ngoài anh ấy ra còn có nhân viên của cửa hàng. Không biết đáp án này có khiến ngài hài lòng?”.
Nghe xong, Ngô Diệc Hiên vội cầu hòa: “Là tiểu nhân có lỗi”.
“Đi nào, dẫn anh đi thưởng thức ẩm thực đường phố ở đây”.
Diệp Hạ và Ngô Diệc Hiên đi dạo khắp các ngõ ngách để thưởng thức các món ăn đường phố nổi tiếng ở Milan. Ăn đã no căng bụng nhưng nhìn những khay kem Gelato được bày bán Diệp Hạ vẫn đòi ăn.
Ngô Diệc Hiên lập tức phản đối: “Không được, trời lạnh em mà ăn kem kiểu gì cũng bị viêm họng. Không nhớ lần trước sao?”.
Cầm tay Ngô Diệc Hiên lắc nhẹ, Diệp Hạ chu miệng làm nũng: “Nhưng em muốn ăn kem”.
Ai kia vẫn quyết giữ lập trường dù trong lòng đã sớm muốn đầu hàng: “Không được”.
Mềm không được thì rắn, cô uy hiếp: “Anh có tin em sẽ biến mất thêm lần nữa không?”.
Ngô Diệc Hiên rất sợ cô biến mất nên hết cách rồi, chỉ có thể thỏa hiệp: “Chỉ ăn một chút thôi đó. Em đợi ở đây, anh đi mua”.
Cố chấp đòi ăn kem nhưng mới ăn được có vài thìa Diệp Hạ kêu ngọt quá, ngấy lắm, không muốn ăn nữa rồi đẩy phần còn lại cho Ngô Diệc Hiên. Mặc dù không thích đồ ngọt nhưng anh vẫn ăn hết, bỏ đi rất lãng phí, vợ là do mình chiều hư, hậu quả phải chịu thôi.
Sau khi đi dạo đủ rồi Ngô Diệc Hiên hộ tống Diệp Hạ quay trở lại căn hộ ở cửa hàng. Diệp Hạ mở cửa đi vào trước, Ngô Diệc Hiên theo sau, anh đưa mắt quan sát căn hộ: “Anh cảm thấy mình yêu được phú bà rồi. Ở tận Italia mà em còn có nhà, hơn nữa lại còn ở giữa trung tâm thành phố phồn hoa”.
“Em giàu như vậy thì biết làm sao được. Nhưng anh có dám nói với em, anh không có căn nhà nào ở nước ngoài không?”.
“Thì… có một ngôi nhà, hai nhà hàng món Trung ở NewYork và Washington, một trung tâm thương mại ở Singapore và một khách sạn ở Thụy Sĩ”.
Diệp Hạ tặng cho anh một nụ cười cười nhạt: “Hờ hờ”, sau đó đi vào bếp cất những thứ vừa mua về. Đến lúc quay ra thì thấy Ngô Diệc Hiên vẫn ngồi ở phòng khách: “Đã khuya rồi, anh không quay về khách sạn à?”.
Ngô Diệc Hiên đi lại chỗ Diệp Hạ. Thấy vẻ mặt mờ ám của anh, Diệp Hạ bất giác lùi lại đến khi lưng chạm vào tường thì anh cũng áp sát đến gần, chống một tay lên tường trầm giọng nói bên tai cô: “Tại sao anh phải đi? Em ở đâu thì anh ở đó” rồi cúi xuống định hôn cô.
Lại sử dụng chiêu cũ, chạy. Diệp Hạ liền nhân cơ hội cúi người, chui ra khỏi vòng tay của anh, chạy một mạch vào phòng ngủ, khóa trái cửa lại: “Anh muốn ở lại thì tùy anh”. Nói rồi đắc ý cười tươi hí hửng lấy đồ đi tắm.
Từ phòng tắm đi ra, Diệp Hạ lại nhìn thấy Ngô Diệc Hiên đang nằm trên giường khiến cô giật mình kêu lên: “Ôi, mẹ ơi. Anh… anh làm sao mà vào được đây?”.
Ai kia cười rất đáng đánh đòn, lắc lắc chùm chìa khóa trong tay: “Em tùy tiện vứt nó ở trên bàn phòng khách”.
Aizz! Lần sau không được để đồ lung tung nữa. Diệp Hạ lườm anh, hừ nhẹ một tiếng. Ngô Diệc Hiên vỗ tay xuống giường: “Lại đây, anh sấy tóc cho”.
Cô ngồi xuống để anh sấy tóc giúp. Lúc sấy tóc xong Diệp Hạ liền bị anh đè xuống giường, Ngô Diệc Hiên hôn nhẹ lên trán của Diệp Hạ, sau đó anh hôn lên đôi môi đang hé mở. Nụ hôn càng ngày càng sâu, bàn tay của anh cũng không an phận.
Diệp Hạ kháng cự yếu ớt: “Này, em còn chưa tha thứ cho anh đâu”.
Ngô Diệc Hiên nói bên tai cô, hơi thở của anh phả vào tai khiến Diệp Hạ mềm nhũn: “Em tập trung chút đi” sau đó lại cúi xuống chặn đôi môi của cô lại.
Cuối cùng, dù hồ ly nhỏ thông minh đến cỡ nào cũng không thắng nổi con sói gian xảo, bị nó ăn vào bụng đến xương cũng không còn.
Hôm sau, mới sáng ra căn hộ của Diệp Hạ đã có tiếng chuông cửa kêu. Sớm như vậy, ai tới nhỉ? Mang theo thắc mắc đi mở cửa, thấy Mạc Hạo xuất hiện, Diệp Hạ không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Anh sao lại biết chỗ này?”.
Mạc Hạo liếc nhìn Ngô Diệc Hiên đang đứng sau lưng Diệp Hạ: “Định vị điện thoại của cậu ta. Nếu không dùng cách này với số lần biến mất vô cớ của cậu ta, anh sớm đã tức chết rồi”.
“Anh tìm anh ấy làm gì vậy?”.
“Cậu ta ở đây canh em không chịu rời đi đã khiến anh phải tạm hoãn mấy cái phỏng vấn rồi. Còn gần 10 bài phỏng vấn của các trang mạng và tạp chí đang đợi đó, lại còn buổi chụp bìa cho tạp chí GQ vào ngày mai nữa. Buổi tối còn phải tham gia dự tiệc VIP của Gucci nữa đấy”.
Diệp Hạ quay sang bên phê bình anh: “Anh làm việc cũng tùy hứng quá rồi đó. Mau đi làm việc đi, em sẽ không trốn mất đâu”.
“Anh mà đi em chạy mất thì sao?”.
“Em không đi đâu cả, chỉ ngồi nhà thôi, anh yên tâm”.
Ngô Diệc Hiên ấm ức nói: “Không tin em được. Lần trước em cũng nói thế, kết quả anh quay về đã không thấy người đâu nữa rồi”.
Diệp Hạ bảo đảm chắc chắn, chỉ thiếu điều giơ tay thề thốt Ngô Diệc Hiên mới chịu đi làm.
*******************************
Kịch trường nhỏ: Quốc tế thiếu nhi cũng phải chúc mừng
Sáng nay lúc thức dậy, Diệp Hạ có xem lịch làm việc, mùng 1 tháng 6, mới đó mà đã qua nửa năm rồi, vẫn chưa làm được gì cả, một số mục tiêu đề ra chưa hoàn thành, phải chăm chỉ hơn mới được. Sau đó cô thấy ngày này quen quen và chợt phát hiện ra hôm nay là Quốc tế thiếu nhi.
Nghe Diệp Hạ nói, Ngô Diệc Hiên liền phê bình cô: “Em sống mà không chú ý đến ngày lễ gì cả”.
Diệp Hạ lập tức phản bác: “Em có còn là thiếu nhi nữa đâu mà cần nhớ tới ngày này. Xung quanh cũng không có bạn nhỏ nào để chúc mừng”.
Ngô Diệc Hiên mỉm cười nhìn Diệp Hạ: “Ai nói không có bạn nhỏ nào. Nhà chúng ta có một đó”.
“Hả? Ai?”. Nghĩ ngợi một hồi, Diệp Hạ liền hiểu rõ anh đang nói đến ai, nhìn ánh mắt của anh là rõ, thế là Diệp Hạ bảo: “Vậy quà cho bạn nhỏ nhà anh đâu?”.
Vậy mà Ngô Diệc Hiên lấy từ sau lưng ra một chiếc hộp đưa tới trước mặt Diệp Hạ. Nhận món quà, mở ra xem, bên trong có một chú hồ ly bông được làm thủ công, có thể nhận ra đây là sản phẩm của Ngô Diệc Hiên bởi trong mấy năm qua anh đã tự tay làm tặng cô rất nhiều.
“Quốc tế thiếu nhi cũng phải chúc mừng, anh sẽ bên em trải qua tất cả những ngày lễ”.
Diệp Hạ không khỏi cảm động vì tâm ý của anh, gặp được người này là may mắn nhất cuộc đời cô, bên anh là duyên phận kiếp này. Nhưng cảm động là một chuyện, bị coi thành thiếu nhi cần nhận quà ngày Quốc tế thiếu nhi lại là một chuyện, vì vậy Diệp Hạ nổi bão tẩn Ngô Diệc Hiên một trận.
Hai người quậy một hồi, rối thành một đoàn trên sô pha, Ngô Diệc Hiên đưa tay xoa lưng giúp Diệp Hạ thuận khí, cưng chiều khẽ nói: “Với anh em mãi mãi là bạn nhỏ cần được chăm sóc, bảo vệ”.
Được rồi, lần này đánh không được nữa. Diệp Hạ rướn người lên hôn Ngô Diệc Hiên.