Cô Ấy Vừa Có Tiền, Vừa Có Anh Ấy

Chương 56




Chuyện kể từ 7 giờ tối ngày đó, Lộ Thâm mới từ bệnh viện trở về, Diệp Phồn Tinh cũng đang định về —— vì muốn giúp Lộ Thâm giảm nhẹ áp lực, cô chủ động đưa bạn nhỏ Lộ Ninh đi học, thuận tiện đưa cơm cho cô bé và Lộ Thiệu Sơn.

Lộ Thâm vốn dĩ cảm thấy làm phiền cô, nhưng Diệp Phồn Tinh không đợi hắn từ chối đã trực tiếp hôn một cái lên mặt hắn nói: "Chuyện đã định rồi, nếu anh thấy ngại thì hôn em nhiều hơn thay lời cảm ơn đi, cái khác đừng nói nữa."

Lộ Thâm: ". . ."

Lộ Thâm bị bộ dáng bá đạo của cô chọc cười, xoa nhẹ chóp mũi cô: "Sao một chút cũng không e lệ vậy?"

"Anh quản làm gì." Diệp Phồn Tinh cười tủm tỉm, ngọt ngào ôm cổ hắn: "Ai bảo anh nói rằng anh sẽ luôn ở đây bất cứ khi nào em cần, nên em không sợ hãi."

Cô tươi cười sáng lạn tựa như ánh dương ấm áp, xua tan mây đen trong cõi lòng hắn. Lộ Thâm cúi đầu hôn cô một cái, rồi lại một cái, vuốt ve cánh môi đỏ ửng của cô nói: "Được, vậy xin làm phiền tiểu tiên nữ Phồn Tinh của anh. Nhưng mà ngày nào tan học em cũng không về luôn nhà, người nhà em.không nói gì sao?"

Có, nhưng cô sẽ giải quyết.

Nhớ tới lúc nãy cha già nhà mình bảo muốn nói chuyện với cô, kết quả vì công chuyện xảy ra nên tạm thời trì hoãn.

Diệp Phồn Tinh chớp chớp mắt, vẻ mặt tự tin: "Không sao, em đã nói với người nhà rồi. Hơn nữa còn có chú Vương chuyên đưa đón em mà, đồ ăn đều là mua sẵn, sẽ không mất bao nhiêu thời gian đâu."

Lộ Thâm nghe vậy cũng không nói gì, chỉ là mỗi buổi tối đều sẽ trở về nhà thay quần áo, nhìn cha và em gái một chút, đồng thời mua cho Diệp Phồn Tinh hạt dẻ rang đường, khoai nướng hoặc đồ ăn vặt linh tinh mà cô thích.

Trong lòng Diệp Phồn Tinh vui vẻ, cô biết rằng tuy không biểu đạt sự yêu thích như cô nhưng hắn luôn dốc toàn lực đối tốt với cô.

Như vậy là đủ.

Tối hôm nay, Lộ Thâm theo thường lệ mua cho Diệp Phồn Tinh và em gái một mẻ bánh mochi đường đỏ mới ra lò.

Diệp Phồn Tinh biết chút nữa anh phải về bệnh viện chăn sóc bà, thừa dịp Lộ Ninh còn trong phòng chiếu cố Lộ Thiệu Sơn, anh một miếng, em một miếng ăn hết bánh Lộ Thâm xếp hàng mua riêng cho cô, sau đó chịu đựng nỗi nhớ nhung đứng dậy ra về.

Lộ Thâm thật ra không thích ăn loại đồ ngọt ngấy dinh dính này nhưng thấy cô cười vui vẻ, vẫn là nuốt hết xuống.

Ăn xong mochi, hắn đưa cô ra cửa, hai người tay trong tay, dẫm lên bóng đêm đi ra ngoài hẻm nhỏ —— lão Vương đã chờ bên ngoài.

"Hình như Ninh Ninh bị chuyện của bà anh dọa rồi, em thấy con bé mấy hôm nay không cười một cái nào, đôi khi còn trộm thở dài, chút nữa anh về nhớ trấn an con bé một chút."

"À đúng rồi, sáng nay lúc em đi đón Ninh Ninh, nghe thấy ba anh hỏi con bé tình hình bà nội anh. Đây là lần đầu tiên em nghe thấy bác ấy nói chuyện đấy!"

"Còn ba tập tư liệu ôn tập em cũng đã sửa soạn tốt cho anh rồi, em để ở bàn trà trong phòng khách nhà anh ý. Tí nữa anh lên bệnh viện nhớ đem theo, nhưng mà đừng thức đêm làm đề nhé, như vậy mệt lắm. Hay là anh thuê hộ công chăm sóc bà đi? Em sợ ngày nào anh cũng chạy qua chạy lại, thân thể không chịu nổi. . ."

Bên tai là giọng nói dông dài của thiếu nữ, nhưng mặt mày sắc bén của Lộ Thâm càng thêm nhu hòa. Hắn cũng không xen vào, chỉ lẳng lặng nghe thôi.

Trong không khí có mùi ngọt ngào của hoa nở rộ, mùi hương thuộc về gió đêm đầu hạ.

"Được rồi, mau về đi, mai gặp lại."

Hẻm nhỏ không ngắn cũng không dài, rất nhanh hai người đã tới đầu ngõ, Lộ Thâm buông tay Diệp Phồn Tinh ra, vuốt nhẹ mái tóc bị gió thổi loạn của cô ra sau tai.

Diệp Phồn Tinh gật đầu, thừa dịp xung quanh không người, nhanh nhẹn kiễng chân hôn hắn một cái: "Biết ạ, em đi đây!"

"Ừ, về cẩn thận."

Nhìn Diệp Phồn Tinh lên xe rời khỏi xong, Lộ Thâm mới xoay người trở về nhà, không nghĩ tới vừa đến cửa nhà đã nghe thấy di động vang lên một tiếng.

Hắn lấy di động ra, là Hầu Tử gửi tin nhắn, nhưng không phải tin nhắn văn bản mà là một đoạn ghi âm.

Lộ Thâm nghe hai lần cũng không nghe rõ là cái gì, liền nhắn cho Hầu Tử một câu: 【? Tình huống như thế nào? Nghe không rõ. 】

Hầu Tử không trả lời.

Lộ Thâm nhìn chằm chằm biểu tượng gấu trúc sa điêu, trong lòng không hiểu sao đột nhiên hơi bất an. Hắn đợi vài phút, thấy Hầu Tử vẫn không trả lời, liền gọi điện thoại cho hắn.

Nhưng mà: "Xin chào, số điện thoại quý khách gọi tới hiện đã tắt, vui lòng gọi lại sau. . ."

Hầu Tử tắt máy!

Trong lòng Lộ Thâm trầm xuống, mặt mày đầy ý cười bỗng nhiên biến mất —— Hầu Tử là thiếu niên nghiện Internet, di động không lúc nào rời người cũng không bao giờ tắt máy, trừ khi là bất đắc dĩ.

Lại nghĩ đến chuyện hắn đang làm gần đây, Lộ Thâm mắng một câu, cất bước ra ngoài, đồng thời gọi cho anh em tốt của Hầu Tử là Hổ Tử, hỏi xem gã có biết Hầu Tử đi đâu không.

Nhưng Hổ Tử lại tỏ vẻ, từ sau trưa nay đã không gặp lại Hầu Tử.

Lộ Thâm trong lòng trầm trọng, lập tức bắt taxi đi tới nơi có khả năng là bối cảnh của đoạn ghi âm kia tìm một lần, vẫn không tìm được người, xong việc còn về nhà Hầu Tử đợi vài tiếng đồng hồ nhưng không thấy hắn.

Hầu Tử cứ vậy mà mất tích.

Lộ Thâm gọi cả đêm cũng không gọi được Hầu Tử, từ trên sofa cũ nát nhà hắn đứng lên.

Lúc này là 6 giờ sáng, ông nội Hầu Tử đã rời giường, đang ngồi trong nhà hút thuốc. Thấy Lộ Thâm từ trong phòng ra, ông một bên nhả khói, một bên như đứa trẻ con vỗ bụng của mình.

"Tiều Hầu Tử à, ông đói quá, muốn ăn bánh bao thịt, ba. . . không, bốn cái, bốn cái đi, bằng không ông ăn không đủ no."

Lão gia tử có bệnh si ngốc tuổi già, đã không nhận rõ ai với ai từ nhiều năm trước. Lộ Thâm nhìn ông, dùng sức khép lại đôi mắt nhức mỏi: "Được ạ, cháu lập tức đi mua, ông chờ một chút."

"Được." Lão gia tử cao hứng lên tiếng.

Lộ Thâm đi cửa hàng bán đồ ăn sáng ở phụ cận mua 4 cái bánh bao thịt và hai ly sữa đậu nành cho ông, sau đó lấy cớ "đi làm" rời khỏi.

Cuối xuân đầu hạ vẫn còn gió lạnh, Lộ Thâm đón gió nhìn nắng sớm nơi chân trời, đầu óc mê mang thoáng khôi phục thanh minh.

Hắn cơ hồ đã có thể xác định, Hầu Tử đã xảy ra chuyện. Hơn nữa chuyện này, mười phần thì có 8 9 phần liên quan tới Chu Tiểu Nhạc.

Nhưng cứ vậy hỏi Chu Tiểu Nhạc hiển nhiên là không phải chuyện sáng suốt, Lộ Thâm nhịn nôn nóng cùng tức giận, siết chặt di động trong tay, bước nhanh về nhà.

Lộ Ninh còn chưa dậy, Lộ Thâm thả nhẹ động tác trở về phòng mình, mở máy tính lên xử lý đoạn ghi âm mà Hầu Tử gửi tới.

Đây là manh mối duy nhất mà Hầu Tử lưu sị trước khi xảy ra chuyện, chỉ cần nghe rõ đoạn ghi âm này thì có lẽ sẽ có đáp án về việc Hầu Tử mất tích.

Kết quả không làm hắn thất vọng.

Xử lý xong âm thanh ồn ào trong đoạn ghi âm kia, Lộ Thâm nghe thấy giọng nói của Chu Tiểu Nhạc và chân chó của gã đứt quãng, nhưng còn tính là rõ ràng nói chuyện với nhau.

". . . Không chết là được, chết thì sẽ làm kế hoạch của chúng ta không thể tiếp tục nữa."

"Về chuyện kia, bảo lão Lâm trốn cho tốt, không có việc gì thì đừng chạy lung tung, cảnh sát nơi nơi vây hắn đấy. . ."

"Chiếc xe hắn ta lái đâm lão thái bà kia cũng mau xử lý đi, đừng để lại manh mối."

"Anh yên tâm đi, những việc này em đã phân phó xuống rồi, ngài chỉ cần chờ thằng nhãi Lộ Thâm kia cùng đường tới cầu xin ngài đi."

"Nghe nói, con nhóc bạn của thằng kia trong nhà rất có tiền, mày cho người nhìn chằm chằm nó, đừng để con bé kia làm hỏng chuyện của chúng ta."

"Đã biết, ra không còn đường. Đừng nói thằng nhãi có cái mặt kia dùng công phu sư tử ngoạm với bạn gái, dù có đi nữa, em cũng xác định vững chắc là có thể khiến nó không còn chỗ lui. . ."

"Lại nói, cô bé họ Diệp kia chỉ là nữ sinh cao trung, trong nhà có tiền cũng là cha mẹ nó có, nó làm sao làm chủ được."

"Trong lòng mày hiểu rõ là được, dù sao đã nhìn chằm chằm rồi, bọn cớm tra càng ngày càng gắt, bên kia giục hàng cũng càng ngày càng gấp, thời điểm mấu chốt không thể để xảy ra chuyện, bằng không chúng ta đều mất hết."

"Rõ ạ. Em sẽ nghĩ cách bức thằng nhãi họ Lộ kia nhanh chóng lên cùng một thuyền với chúng ta. Chờ hắn thành công đem chỗ thuốc kia đưa đi, ta lập tức xuất ngoại tiêu dao."

"Đến lúc ấy dù bọn cớm nhận ra, xui xẻo là tên nhãi kia gánh. . ."

"Được, mày. . . người nào?!"

Giọng nói của hai người đến đây bị gián đoạn, thay vào đó là thanh âm kinh hoảng cùng tiếng quần áo cọ xát của Hầu Tử, hiển nhiên là Chu Tiểu Nhạc và Hoàng Mao phát hiện có người nghe lén, đuổi theo tới đây.

"Đm làm gì bây giờ!. . . mẹ nó chỉ có thể như vậy!"

Âm thanh chạy trốn kịch liệt, hơi thở dồn dập của Hầu Tử ngừng lại, ngay sau đó Lộ Thâm nghe thấy tiếng cửa WC đóng lại, ghi âm hết.

". . . Đm!"

Lộ Thâm giật mình, sắc mặt xanh mét lại.

Tuy Chu Tiểu Nhạc và Hoàng Mao không nói rõ bọn họ muốn ra bên ngoài đưa "hàng" gì, nhưng chuyện Xuân Phong xuất hiện ma túy kiểu mới nháo đến ồn ào huyên náo, cộng thêm từ "cớm" mà bọn họ dùng, Lộ Thâm làm sao không rõ nữa?

Ông chủ quán bar hào sảng trượng nghĩa cũng được, phú nhị đại hoang đường háo sắc cũng tốt, chỉ là hình tượng mặt ngoài của Chu Tiểu Nhạc, thân phận thật của gã, thật ra chính là bán thuốc phiện đi!

Người này so với tưởng tượng của hắn còn nguy hiểm hơn, cũng càng đáng sợ hơn.

Vì muốn ép hắn làm việc cho gã, mà gã có thể một bên tươi cười hiền lành nhờ cậy, một bên sai người đâm bà nội hắn bị thương.

Như vậy nếu phát hiện ra Hầu Tử nghe lén chuyện của gã và Hoàng Mao, đã biết thân phận thực sự của bọn họ, gã sẽ làm như nào?

Biện pháp tốt nhất đương nhiên là trực tiếp giết hắn diệt khẩu.

Nhưng giết người không dễ xử lý như vậy, đặc biệt là nghe ý tứ Chu Tiểu Nhạc, tình huống bọn họ hiện tại cũng không phải quá tốt.

Nếu vậy gã nhất định không chọn lúc này để tạo thêm việc để làm.

Về phần hắn không biết vì sao Chu Tiểu Nhạc lại chọn trúng mình, nhưng nếu gã đã cho người theo dõi hắn, lại còn vì muốn hắn hỗ trợ bọn họ đưa "hàng" ra ngoài, như vậy việc giữ mạng cho Hầu Tử để uy hiếp hắn còn khá hơn là trực tiếp giết. . .

Nghĩ vậy, tim Lộ Thâm đập chậm lại, thoáng bình tĩnh lại.

Nửa giờ sau, hắn cầm đoạn ghi âm đã qua lọc âm vào phòng Lộ Thiệu Sơn.

Hắn sẽ cứu Hầu Tử về, cũng sẽ khiến kẻ họ Chu kia trả giá cho mọi khổ sở gã đã gây nên cho hắn.