Cô Ấy Vừa Có Tiền, Vừa Có Anh Ấy

Chương 41




Mười ngày sau Diệp Phồn Tinh thu được "đáp lễ" của Lộ Thâm —— hai tập bút ký thật dày vì tình trạng học tập của cô ra đời.

Diệp Phồn Tinh mù mịt: "Đây là cái gì?"

"Em không phải muốn tìm người dạy bổ túc sao?"

Hơn mười ngày không ngủ đủ giấc, dưới mắt Lộ Thâm hiện lên hai quầng thâm rõ ràng. Hắn co chân ngáp một cái, nằm bò ra bàn, nói: "Tôi đã xem qua bài thi hàng tháng của em, ngữ văn và tiếng anh khá ổn, không cần bổ túc, cố học thuộc thêm là tốt rồi."

"Nhưng toán và vật lý thì cần học bổ túc, cũng không phải vấn đề lớn, em trong thời gian này đọc hai cuốn vở kia để hiểu thêm, tiết kiệm học phí."

Diệp Phồn Tinh sửng sốt, mở hai cuốn vở ra, sau đó cả người kinh ngạc: "Sao tất cả đều là viết tay. . . Không phải, đây là anh sửa sang hết sao?"

"Đúng vậy." Lộ Thâm thanh âm buồn buồn vang lên, có chút mơ hồ không rõ: "Bổn học bá vì riêng em chế tạo ra học tập bảo điển, trên trời dưới đất chỉ có một phần duy nhất, vậy nên em xem thật tốt đừng lãng phí a."

Diệp Phồn Tinh: ". . ."

Diệp Phồn Tinh chột dạ, cô có thể nói cô đối với chuyện học tập thật tốt, mỗi ngày hướng về phía trước một chút cũng không hứng thú, tìm hắn dạy bổ túc thuần túy là vì giúp hắn giảm bớt gánh nặng gia đình, thuận tiện gần quan được ban lộc không?

Lại nghĩ tới hắn mấy ngày nay luôn mệt mỏi nhưng vẫn không ngủ mà cố thức vùi đầu viết lách gì đó.

Diệp Phồn Tinh vừa chột dạ vừa đau lòng, hối hận —— cô còn tưởng do sắp thi giữa kỳ, hắn mới sửa lại bộ dáng lười nhác biến thành Tam Lang liều mạng[1], vì vậy nên mới không dám quấy rầy hắn, sợ mình không cẩn thận làm hắn mất học bổng. Kết quả náo loạn nửa ngày, hắn căn bản không phải ôn tập, mà là vì cô sửa lại bút ký?!

[1] chàng Ba liều mạng: nhân vật hư cấu trong Thủy Hử.

. . .Diệp Phồn Tinh a Diệp Phồn Tinh, mày nói mày xem, cứ tưởng mình thông minh hóa ra là cấp mệt cho người đàn ông của mày!!

"Sao vậy? Không muốn?" Thấy Diệp Phồn Tinh nửa ngày không đáp, Lộ Thâm cằm hơi dịch, mở mắt nhìn cô.

"Không!" Dù hối hận nhưng trong lòng vẫn nhộn nhạo kinh khủng. Diệp Phồn Tinh lấy lại tinh thần, ôm chặt hai bản notebook nói: "Tôi chỉ đang nghĩ sao anh lại tốt như vậy a?"

Cô cong đôi mắt nhìn hắn, ngữ khí mềm mại, như nói đùa: "Cứ thế này nhỡ tôi thích anh thì làm sao bây giờ?"

Lộ Thâm ngẩn ra, trong lòng loạn cào cào, thấy cô thần thái, ngữ khí tự nhiên, hiển nhiên là đùa cợt, mới một lần nữa nhắm mắt vào, nói: "Đừng thích tôi, không có kết quả đâu, tôi là máy móc kiếm tiền không có cảm tình."

Diệp Phồn Tinh: ". . ."

Diệp Phồn Tinh có chút thất vọng, lại nhịn không được buồn cười. Cô cười tới bả vai run run một hồi, mới hỏi: "Cho nên kiếm được rất nhiều tiền là ước mơ của anh?"

Lộ Thâm rất mệt, cái gì cũng không muốn nghĩ chỉ muốn ngủ một giấc. Nhưng nghe tiếng cười của thiếu nữ bên tai, câu "Tôi ngủ một lát, không có gì đừng phiền tôi" đến miệng lại biến thành: "Xem như thế đi."

Tiếng chuông vào lớp vang lên, giáo viên hóa học gương mặt hiền lành tươi cười bước vào gõ gõ bảng đen, bắt đầu giảng bài.

Diệp Phồn Tinh nhìn bên cạnh đã nhắm mắt, cúi đầu ghé vào chồng sách cao trước mặt: "Trừ cái này ra, anh còn mộng tưởng nào nữa không?"

"Không biết, xong cái này rồi tính sau."

Diệp Phồn Tinh thích nhất giọng nói trầm thấp mang theo chút bất cần này của hắn. Trong lòng cô phát ngứa, nhịn không được sát lại gần hơn, gần đến mức khủy tay chạm nhau, trên mặt tuy bình tĩnh nhưng trong lòng nở hoa.

"Vậy anh đoán xem mộng tưởng của tôi là gì?"

"Là gì?"

Là anh.

Diệp Phồn Tinh khuôn mặt đỏ ửng, dư quang liếc sườn mặt hoàn mỹ của thiếu niên, trong lòng trộm nói nhưng lời ra miệng lại là: "Là chưa xuất hiện. Dù sao tôi có tiền, có sắc, tiền đồ tốt, tất cả tôi đều có rồi."

Lộ Thâm: ". . ."

Lộ Thâm cười khẽ: "Kéo hận thù à?"

"Không có biện pháp, lời nói thật đôi khi khiến người hận." Diệp Phồn Tinh cũng cười một tiếng, tay nghịch cái nắp bút hoạt hình trong tay.

"Đại khái là do từ nhỏ đến lớn, tôi vẫn luôn sống. . . nói thế nào nhỉ, chắc là vô dục vô cầu[2]. Hoặc nói là rất mờ mịt, nhàm chán cũng đúng."

[2] không có dục vọng, không có ước muốn.

"Bạn bè của tôi, bọn họ nhiều ít cũng có một ít sở thích, đồ vật mình yêu, đồ vật mình đặc biệt muốn nhưng tôi lớn như vậy rồi cũng không có thứ gì hay người gì khiến tôi động lòng."

"Cho dù có thì nhiều nhất chỉ 2 3 phút là hết. Vì thế nên tôi luôn cảm thấy tồn tại là một chuyện rất không thú vị, đến khi. . ."

"Đến khi cái gì?"

Đến khi vào đêm mùa thu ở tuổi mười bảy này, tôi gặp được người không giống tất cả mọi người khác chính là anh.

Diệp Phồn Tinh nghiêng đầu nhìn Lộ Thâm, nuốt xuống lời thổ lộ thay vào đó là: "Cho tới bây giờ cũng vẫn thế."

Cô thu hồi tầm mắt, rũ mắt cười nói: "Nên tôi rất hâm mộ mọi người biết mình nghĩ gì, muốn gì, cũng biết mình nên làm gì."

Giọng nói của cô có hâm mộ là thật, Lộ Thâm im lặng một lát đột nhiên hỏi: "Có nghĩ tới sẽ thi đại học nào, học chuyên ngành gì không?"

Diệp Phồn Tinh sửng sốt.

Cô không có ý muốn quá mãnh liệt về việc học đại học, cũng không đặc biệt muốn học chuyên ngành nào, thậm chí trước khi Lộ Thâm hỏi câu này, cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này.

Bởi vì với xuất thân của bọn họ, thi đại học không phải chuyện quan trọng, thi tốt hay không tốt cũng không ảnh hưởng tới nhân sinh sau này của họ.

Không như Lộ Thâm xuất thân từ gia đình bình thường, chỉ có thể thông qua thi đại học để thay đổi quỹ đạo nhân sinh, vượt qua giai cấp. . .

Mẹ nó! Sao cô có thể quên cái này! Lộ Thâm là học bá a! Tương lai khẳng định có thể vào đại học tốt! Mà cô. . .

Nghĩ tới thành tích nửa vời, kém hắn nửa dải ngân hà của mình, Diệp Phồn Tinh tức khắc hổ khu chấn động[3], cứng đờ hỏi: "Tôi chưa nghĩ tới, anh thì sao? Nghĩ chưa?"

[3] ý chỉ sự giật mình chấn động, nhưng đồng thời có ý nghĩa khác rằng "khi thân hổ bị chấn động, toàn thân toát ra khí thế bá vương" dùng để biểu thị nhân vật chính dùng kỹ năng mình có tăng cao khí thế của mình, tiến hành uy áp tinh thần đối với người khác, khiến người đó hàng phục. Xuất từ Đại đường song long truyện và Tầm Tân Ký. Theo Baidu - Tiêu diệt hoa đào của đế vương và lustAveland Toàn giới giải trí đợi chúng ta ly hôn.

Lộ Thâm: ". . ."

Lộ Thâm bị cô đúng lý hợp tình chọc cười: "Tôi á, nếu không ngoài ý muốn thì tôi hẳn sẽ thi Hoa Đại[4]. Về phần chuyên ngành, chắc là ngành tài chính kinh tế."

[4] Thanh Hoa.

Thanh Hoa thuộc dự án đại học 985[5], cực có danh tiếng, lấy thành tích của hắn hoàn toàn có thể đỗ. Diệp Phồn Tinh theo bản năng sửng sốt nhưng nghĩ tới hoàn cảnh nhà hắn, lại không thấy ngoài ý muốn.

[5] (985工程) hay còn gọi là "Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới" một đề án được Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998. Theo thông lệ gọi tên các sự kiện quan trọng của Trung Quốc, lấy số năm và tháng ghép lại thành 985.

"Hoa Đại cũng tốt." Cô nghĩ thầm: "Gần nhà, trường tốt."

Chỉ là điểm trúng tuyển có chút cao, cô nhìn đã thấy áp lực huhuhu.

Nhưng mà nghĩ tới không thể cùng hắn thi đậu vào một trường, liền tính trước khi thi đại học cua đổ người tới tay thì bọn họ cũng bị chia cắt hai người hai nơi tới 4 năm.

Diệp Phồn Tinh nhịn xuống xúc động rơi lệ, yên lặng nắm chặt tay.

Áp lực điểm cao thì áp lực điểm cao, liều mạng!

Từ hôm nay trở đi, cô phải học tập thật tốt, mỗi ngày hướng về phía trước, tranh thủ tán đổ Lộ Thâm, thành công thi đậu Hoa Đại!

***

Hạ quyết tâm xong, Diệp Phồn Tinh không nói chuyện với Lộ Thâm nữa.

Một là muốn nghiêm túc học tập, mau chóng nâng cao thành tích, hai là đau lòng Lộ Thâm, muốn để hắn nghỉ ngơi.

Lộ Thâm không biết cô nghĩ gì, thấy cô không nói chuyện với mình nữa thì đột nhiên như được bơm máu gà sung sức, không khỏi có chút khó hiểu.

Nhưng mà đây là chuyện tốt, hắn hạ mắt, không nói gì nữa, rất nhanh rơi vào giấc ngủ.

Trên bục giảng, giáo viên hóa học đảo mắt qua hắn, cũng không nói gì —— các giáo viên đều biết tình trạng đại khái nhà hắn, hơn nữa tuy mỗi ngày hắn đi học toàn ngủ nhưng thành tích có thể treo lên đánh mọi người, các đại gia đối với hắn đều khoan dung.

Ngủ một giấc hết cả buổi sáng, Lộ Thâm duỗi chân tay cứng đờ, cảm giác đầu óc không còn nặng nề nữa, đôi mắt thanh tỉnh.

"Nước trái cây mua một tặng một, uống giúp nhé."

Nhìn Diệp Phồn Tinh đưa nước tới, vừa lúc có chút khát Lộ Thâm rũ mắt, không từ chối: "Cảm ơn."

Hắn nhận lấy uống một ngụm lớn, chờ cảm giác khô khốc trong họng hoàn toàn biết mất, mới hỏi: "Đúng rồi, tối thứ sáu em có rảnh không?"

Diệp Phồn Tinh nghiêng đầu: "Có nha, sao vậy?"

"Em không phải đồng ý với bà tôi tới nhà ăn cơm sao? Bà vẫn luôn hỏi tại sao em còn chưa tới đấy." Lộ Thâm giật mình nhấp môi, lưu lại nước trên môi.

Cánh môi hắn rất đẹp, đặc biệt là lúc này ướt át lấp lánh do nước trái cây lưu lại, càng khiến cho Diệp Phồn Tinh rục rịch trong lòng, cuối cùng kìm nén không được nâng móng vuốt: "Đừng nhúc nhích."

Lộ Thâm: "Ừ?"

"Chỗ này dơ." Diệp Phồn Tinh không đợi hắn phản ứng liền thò tay lại gần, động tác thân mật dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ qua khóe miệng.

Tim đập thình thịch, trên mặt nhân mô cẩu dạng[6]. . . à không, là bình tĩnh tự nhiên nói: "Thứ sáu tôi nói với trong nhà rồi qua nhà anh ăn cơm nhé, không thể để lão nhân gia phải chờ đợi được."

[6] dạng chó hình người (thành ngữ TQ), nôm na là chỉ hành vi và vẻ ngoài thoạt nhìn rất phong độ, quang minh chính đại, nhưng thật ra nội tâm hèn hạ, nhát chết.

Thật ra cô đã sớm muốn đi, chỉ là mấy ngày nay Lộ Thâm đều vội vàng "ôn tập", tinh thần có vẻ không quá tốt, cô sợ quấy rầy hắn, nên mới không nói.

Hiện tại ư. . .

Đây chính là hắn đưa tới cửa nha.

Cũng không biết cô suy nghĩ cái gì, nhưng vẫn như cũ cả người đều cứng đờ Lộ Thâm: “. . .”

Cô ấy vừa mới làm gì?

Tác giả có lời muốn nói:

Tinh muội: Chiếm tiện nghi của ngươi, ăn đậu hũ của ngươi, vẩy ngươi tiếng lòng a hì hì (???ω???)