Diệp Phồn Tinh luôn cường điệu chỉ do tâm trạng không tốt chứ không phải thân thích tới chơi, mặt cô nóng như lửa đốt quay đầu, một bộ dáng "tôi đang học hành, anh đừng quấy rầy tôi".
Lộ Thâm: ". . ."
Lộ Thâm vốn dĩ không cảm thấy có gì, với hắn con gái có bà dì tới thăm chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường. Nhưng thấy thân mình Diệp Phồn Tinh cứng đờ, vành tai đỏ ửng, hiển nhiên là thẹn thùng, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy không được tự nhiên.
Đúng lúc lão Hoàng chuẩn bị dạy học, hắn sờ mũi, thuận thế bò lên bàn, không tiếp tục đề tài kia với Diệp Phồn Tinh nữa —— mỗi người đều có bí mật, cô không muốn nói, hắn sẽ không hỏi nhiều.
Diệp Phồn Tinh thấy vậy nhẹ thở ra, trong lòng vừa ngọt vừa chua, ngũ vị tạp trần[1].
[1] ý chỉ cảm xúc phức tạp.
Cô phát hiện mình đã xem nhẹ sức hấp dẫn của hắn đối với mình. Cái gì tự thôi miên, cái gì không phải thích chỉ là đồng tình, căn bản một chút cũng không dùng được huhuhu!!!!
Nếu không thì tìm cớ đổi bàn?
Giống như quá cố tình. . .
Nhưng nếu cứ ngồi cùng bàn, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy, cúi đầu gặp, cô có chút không kiềm chế được a!!
Ô ô ô, muốn chết!!
Ngày hôm nay nhờ Diệp Phồn Tinh liên tục rên rỉ mà trôi qua. Trong lúc cô suy nghĩ trôi dạt, thất thần, thoạt nhìn có vẻ uể oải ỉu xìu.
Triệu Thu Tĩnh và Vương Kiến Nam có chút lo lắng, hỏi cô thì cô lại bảo không có gì, hai người đành phải hỏi Lộ không biết cô bị làm sao Thâm.
Lộ Thâm: ". . . Không biết, cô ấy như thế từ sáng tới giờ rồi."
"Này, chẳng lẽ trong nhà có chuyện gì?" Nhớ tới tình huống gia đình phức tạp nhà Diệp Phồn Tinh, Triệu Thu Tĩnh nhỏ giọng suy đoán: "Chả lẽ Đồng Khả Hân không biết xấu hổ kia trở lại làm yêu quái hoành hành?"
"Hẳn là không phải." Lộ Thâm nhớ lại bộ dáng ngạo nghễ khinh thường của cô đối với Đồng Khả Hân, trong mắt hắn hiện lên mấy phần ý cười mà chính hắn cũng không biết: "Cô ấy căn bản chưa từng để người kia vào mắt, không đến mức vì cô ta mà phiền não như vậy."
"Hay là do mẹ kế khi dễ cô ấy?"
Vương Kiến Nam cũng lấm la lấm lét, dáo dác thò qua nói thầm: "Không phải luôn nói mẹ kế và con gái kế trời sinh là địch sao? Phồn Tinh tính cách mềm mại như vậy, cũng không biết ngày thường ở nhà có bị khi dễ hay không."
Lộ Thâm: ". . ."
Lộ Thâm mí mắt giật giật nhìn đàn em trợn mắt nói bừa. Cố tình cả Triệu Thu Tĩnh cũng lo lắng phụ họa: "Đúng vậy, Phồn Tinh tính tình tốt như vậy, nếu làm ầm lên nhất định là do mẹ kế cô ấy. Nhưng mà chuyện này là việc nhà cô ấy nha, chúng ta không thể giúp được gì."
Lộ Thâm: ". . ."
Lộ Thâm vừa buồn cười vừa cạn lời —— hai người bọn họ rốt cuộc nhìn ở đâu ra cô nàng kia tính cách mềm yếu dễ bắt nạt? Chỉ riêng cái tính quật cường, thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành kia, mẹ kế cô cho dù lợi hại hay không, nếu thật làm ầm ĩ, mười phần thì tới chín là cô làm.
Nhưng mà, nếu không phải do chuyện trong nhà, thì là vì sao?
Lộ Thâm nghiêng đầu nhìn cô nàng hồn vía vẫn đang trên mây bên cạnh, ẩn ẩn có cảm giác có liên quan tới mình, nhưng cẩn thận nghĩ nghĩ lại cảm thấy không có khả năng, dù sao hai người bọn họ đã nửa tháng không gặp.
Có khả năng. . . vẫn là dì cả tới thăm?
***
Diệp Phồn Tinh không biết Lộ Thâm đang nghĩ gì, hôm nay cô như đi vào cõi thần tiên nguyên một ngày, mãi đến khi tan học ngồi trên xe về nhà, mới bị cuộc điện thoại của anh họ Giang Duyên gọi hồn trở về.
"Alo? Anh à?"
"Ừ, tan học rồi?"
"Đúng vậy, có việc khởi tấu, vô sự bãi triều."
Thanh âm cô rầu rĩ, vô lực bị Giang Duyên nhạy bén bắt được, hỏi: "Sao thế, tâm trạng không tốt à?"
"Không. . ." Cô theo bản năng phủ nhận, nhưng đại khái do trong lòng nghẹn tới phát hoảng, vừa nói một chữ liền dừng.
"Nói đi nào, vừa lúc anh không bận gì, có thể làm "hốc cây"[2] cho em."
[2] đây là kiểu ẩn dụ của việc chia sẻ bí mật :v theo mình nghĩ là thế.
Diệp Phồn Tinh do dự một chút, vẫn không mở miệng ra được, chỉ có thể ra ra vẻ thoải mái nói: "Cũng không có gì ạ, chỉ là bài tập cấp ba thật nhiều, thật mệt. Đúng rồi anh, anh cái kia, có kết giao bạn gái không? Em nghe nói ở trường anh học bá mỹ nữ rất nhiều nha!"
Giang Duyên bên kia ngoài ý muốn nhướng mày: "Không có, sao đột nhiên lại hỏi cái này?"
"Em quan tâm anh mà." Diệp Phồn Tinh chột dạ, vội pha trò nói: "Dẫu sao anh cũng già đầu rồi, còn không nắm chắc thời gian tìm bạn gái thì sẽ biến thành lão già không ai cần đấy."
Giang Duyên: ". . ."
Giang Duyên mơ hồ nhận ra cái gì, bất động thanh sắc cười nói: "Yên tâm, anh mà có bạn gái sẽ nói cho em đầu tiên. Còn em thì sao, anh nghe nói em có không ít người theo đuổi, đã để mắt tới ai chưa?"
Diệp Phồn Tinh trong lòng nhảy dựng, cơ hồ lập tức nói lại: "Không có! Hắn, bọn họ đều quá phiền, em chướng mắt!"
Giang Duyên: ". . ."
Hai mắt thon dài của anh dưới khung mắt kính tơ vàng hơi nheo lại, ngữ khí vẫn ôn ôn hòa hòa, bình tĩnh nói: "Thật không? Người trẻ tuổi nói chuyện yêu đương nhiều cũng tốt, nếu em có để mắt ai và muốn thử trải nghiệm thì phải nhớ chú ý đúng mực."
Diệp Phồn Tinh chột dạ, đồng thời càng rối rắm. Cô niết qua niết lại ngón tay mình, một lúc sau mới thấp giọng nói: "Em không muốn yêu đương. . . anh, em không muốn giống như mẹ."
Giang Duyên sửng sốt, em họ luôn kiêu ngạo tự tin, từ khi nào lại thấp thỏm bất an như vậy?
Chẳng lẽ thật là tình đậu sơ khai, thích thằng nhóc nào đó bên ngoài?
Anh họ muội khống[3] trào dâng, mày cũng gắt gao nhăn lại. Anh theo bản năng muốn nói: Đúng, đàn ông đều là chó, em phải coi dì như một lời cảnh cáo, ngàn vạn không được dễ dàng động tâm với người.
[3] một dạng yêu chiều em gái quá mức.
Nhưng nghe giọng nói cô gái nhỏ tràn ngập mờ mịt và nặng nề, nghĩ đến chuyện dì tự sát đã để lại bóng ma trong cô, những lời này sao cũng không nói ra được.
Anh giơ tay xoa ấn đường, trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn đè nén tư tâm của mình lại nói: "Nghĩ vớ vẩn gì thế, bi kịch của dì là do tính cách dì quá cương ngạch, lại yêu phải người đàn ông không hiểu tình yêu."
"Em và dì khác nhau, em tính tình mềm mại, cũng hiểu chuyện hơn dì. Nếu bên cạnh em thật sự xuất hiện nam sinh ưu tú, khiến em thích, thì cứ lớn mật mà đuổi theo."
"Trên đời này không phải ai cũng giống dượng, ít nhất ba anh không phải, em nhìn xem ba và mẹ anh có phải rất tốt hay không?"
Nhớ tới cậu mợ vợ chồng tình thâm[4], Diệp Phồn Tinh trong lòng ảm đạm bỗng sáng rực lên đôi chút.
[4] nguyên văn là Kiêm điệp tình thâm: Truyền thuyết cổ đại có nhắc tới một loài chim tên là Kiêm Điệp, con trống có cánh trái, con mái có cánh phải, phải sát cánh mới có thể bay, ví von với tình cảm sâu đậm, ân ái vĩnh hằng của vợ chồng.
"Nhưng em sợ vạn nhất thất bại, sẽ giống như mẹ. . . Hơn nữa em cảm thấy loại cảm tình này rất đáng sợ, cư nhiên có thể biến một người bình thường trở nên không còn là chính mình."
Diệp Phồn Tinh chần chờ, nhỏ giọng nói thầm: "Vẫn là thôi đi, em không muốn tự chuốc lấy khổ."
Giang Duyên: ". . ."
Giang Duyên không thể không bóp mũi, trái lương tâm khuyên nhủ cô: "Em không thử thì sao biết không được? Hơn nữa có một số việc muốn trốn cũng không thoát, thay vì ngồi đây rối rắm lo lắng không bằng đi học thêm mấy cách theo đuổi nam sinh đi."
"Yêu đương và học tập giống nhau, đều cần có kỹ xảo, chỉ cần tìm ra biện pháp, lấy điều kiện của em còn sợ không đuổi kịp người?"
"Lui một vạn bước mà nói, cho dù cuối cùng không theo đuổi thành công, em cũng đã nỗ lực, miễn cho tương lai nghĩ lại cảm thấy hối hận, phải không?"
Mẹ nó, lời này rất có lý nha!!!
Diệp Phồn Tinh trợn tròn mắt, không tự giác mà đứng thẳng lên.
"Em không cần sợ sẽ biến thành như dì."
Đây mới là câu Giang Duyên muốn nói nhất. Anh dừng lại, ngữ khí nhẹ nhàng chọc thủng đáy lòng sợ hãi còn tàn lưu của Diệp Phồn Tinh.
"Dì trải qua với em là vết xe đổ, đại não và lý trí của em đều biết đó là sai, tự nhiên sẽ không dẫm phải lần nữa."
"Hơn nữa, không phải còn có anh sao? Nếu em dám ngớ ngẩn giống như dì, anh có đánh cũng phải khiến em trở lại bình thường."
Diệp Phồn Tinh: ". . ."
Diệp Phồn Tinh vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, nghẹn họng một lúc mới phun ra một câu: "Ngài đúng là anh trai của em."
Nghe thanh âm của cô trở nên thoải mái, Giang Duyên đẩy mắt kính, ngữ khí như tùy ý nở nụ cười hỏi: "Thế nên thỏ con à, nam sinh làm em rối rắm thành như này. . . rốt cuộc là ai?"
Diệp Phồn Tinh lúc này mới ý thức được bản thân bại lộ, cô ngẩn ngơ, nhớ lại bộ dáng vừa rồi ngượng ngùng xoắn xuýt của mình, xấu hổ cực kì.
"Em không phải, em không có, anh đừng nói bừa!! Em, em chính là nhìn thật nhiều người bên cạnh yêu đương nên em mới cảm xúc bộc phát vậy thôi, không phải như anh nghĩ đâu!!!"
Giang Duyên: “Ha hả.”
Diệp Phồn Tinh: ". . ."
Diệp Phồn Tinh chột dạ muốn khóc, dưới tình thế cấp bách, vội vàng nói "em về đến nhà rồi, có rảnh thì gọi lại sau" rồi cúp máy.
Giang Duyên: ". . ."
Hay lắm, vì tên nhãi ranh không biết tên cúp điện thoại của anh, anh nhớ kỹ!!
Tác giả có lời muốn nói:
Anh họ: Cải trắng nhà nuôi bị lợn ăn, bảo bảo một chút cũng không cao hứng :)