Chuyện bắt đầu từ chiều thể dục hôm đó.
Cao tam Nhị trung cùng cao nhất cao nhị giống nhau, mỗi tuần đều có 2 tiết thể dục nhưng Diệp Phồn Tinh mới chuyển tới một tiết cũng không dự qua, vì hai tiết thể dục trước một tiết bất hạnh đụng phải ngày mưa, một tiết bị giáo viên vật lý "mượn" đi.
Khó có được một ngày ánh nắng tươi sáng cùng vài vị giáo viên môn chính không có ý định đột kích như hôm nay, các đại gia bay nhanh xuống lầu, hi hi ha ha hướng sân thể dục chạy.
Nay tiết khóa không có nhiệm vụ chủ đề, giáo viên thể dục tuyên bố hoạt động tự do, các nam sinh nhanh chóng lập đội chơi bóng rổ, các nữ sinh cũng tốp năm, tốp ba đi cùng nhau chọn nơi mình có hứng thú sử dụng thiết bị vận động.
"Phồn Tinh cậu muốn chơi gì? Mình chơi cùng cậu!" Triệu Thu Tĩnh một tay cầm vợt bóng bàn, một tay cầm quả cầu năm màu hỏi Diệp Phồn Tinh.
"Hả?" Diệp Phồn Tinh không hề nghĩ ngợi liền xua tay: "Các cậu chơi đi, mình không tham gia đâu."
Triệu Thu Tĩnh sửng sốt, quan tâm hỏi: "Vì sao? Thân thể cậu không thoải mái à?"
"Không, mình chỉ là không có tế bào vận động thôi, chơi không nổi." Diệp Phồn Tinh tại phương diện này chính là một cọng bún sức chiến đấu bằng 5, là một tiểu phế vật. Cô cũng không thích cảm giác đổ mồ hôi làm cả lưng ướt dính, sau khi nói xong lại nhanh chóng tỏ vẻ: "Nhưng mà mình có thể đứng bên cạnh cổ vũ nha, mình lượng hô hấp siêu tốt!"
"Ha hả thôi, mình cũng không chơi nữa, chúng ta đi cổ vũ cho đám lão gia thô tục kia đi!"
Nam sinh ban bọn họ cùng nam sinh ban khác thi đấu bóng rổ ở chỗ cách đây không xa, Triệu Thu Tĩnh nói xong liền ném đồ trong tay xuống, lôi kéo Diệp Phồn Tinh hướng bên kia chạy tới.
"Con mẹ nó lại một quả ba điểm, Thâm ca trâu bò! Mau mau ném xa năm mét!"
Vừa đi tới gần đã nghe thấy tiếng Vương Kiến Nam hưng phấn la hét, Diệp Phồn Tinh sửng sốt có chút kinh ngạc.
Thần ngủ ngồi cùng bàn với cô đây sao? Chẳng phải hắn chưa bao giờ tham gia hoạt động lớp sao?
"Oa Lộ Thâm cũng quá đẹp trai đi, mẹ ơi con muốn cùng anh ấy yêu đương!"
"Chị em à cậu chậm một bước, anh ấy đã cùng mình kết hôn."
"Thôi đi, các cậu chỉ giỏi nói mồm, có bản lĩnh thì xông lên thổ lộ đi!"
"Vẫn là thôi đi, nhát gan như mình vẫn là an tĩnh liếm nhan thôi. . ."
Nữ sinh chung quanh phát ra tiếng cười hi hi ha ha, Diệp Phồn Tinh theo bản năng nhìn theo tầm mắt các cô ấy, thấy một hình dáng rõ ràng, đường cong hoàn mỹ, sườn mặt dưới ánh nắng như sáng lên, trên người mặc một cái áo thun hơi mỏng, mồ hôi làm nổi bật lên màu da cùng thân thể thon dài hữu lực.
". . ."
Xác thực cũng đẹp trai. . .
Được rồi, là rất đẹp trai.
Đặc biệt là sự lười nhác thường ngày bây giờ lại thay thế bằng bộ dáng lăng lệ, tựa như lưỡi dao sắc bén vừa được rút ra khỏi vỏ, tuy nguy hiểm nhưng lại mang theo lực hấp dẫn khó có thể kháng cự.
Diệp Phồn Tinh ho nhẹ, yên lặng đè lại trái tim đang đập thật mạnh trong lồng ngực.
"Lại một quả! Thâm ca lại lên một quả!"
"Ừ, chú ý phòng ngự, đừng chủ quan!"
Trong sân thi đấu khí thế hừng hực, Lộ Thâm nói xong lời này, thoáng cái đã tránh thoát ba địch thủ, giơ tay nhảy lên, lại vào một quả 2 điểm.
Mọi người hoan hô không ngừng, Diệp Phồn Tinh bị lây nhiễm bầu không khí nhiệt liệt cũng nhịn không được hô theo: "Cố lên cố lên! Lộ Thâm cố lên! Ban (10) cố lên!"
Cũng không biết có phải Lộ Thâm nghe thấy hay không, đột nhiên nghiêng đầu nhìn lại bên này.
Diệp Phồn Tinh thình lình đối diện đôi mắt mang ý cười của hắn, cả người đều ngẩn ra, sau đó khuôn mặt có chút nóng lên.
May mắn Triệu Thu Tĩnh bên cạnh hưng phấn không thôi mà nói: "Không nghĩ tới Lộ Thâm chơi bóng lợi hại như thế, để mình nhìn xem hôm nay đối thủ của ban ta là ai. . . Đệch, sao lại là ban (6)?"
Ban (6)? Diệp Phồn Tinh hoàn hồn, đó chẳng phải lớp Đồng Khả Hân và Hạ Hướng Chân sao?
"Thật là oan gia ngõ hẹp, hai cái ban chúng ta cư nhiên học cùng một tiết thể dục."
Xác định mình không nhìn lầm xong, Triệu Thu Tĩnh trên mặt tươi cười vẫn còn đọng lại, cô kéo tay áo Diệp Phồn Tinh nói: "Hạ Hướng Chân khẳng định cũng ở đây, Phồn Tinh, có muốn tìm người gọi nó tới hỏi rõ ràng không? Dù sao chúng ta cũng nắm trong tay chứng cứ, không ngại cùng nó đối chất!"
Diệp Phồn Tinh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Cái này không quá tất yếu."
Triệu Thu Tĩnh không biết tính toán trong lòng Diệp Phồn Tinh, thấy học sinh ban khác đã nhận ra Diệp Phồn Tinh đang nhỏ giọng thảo luận, không khỏi tức giận: "Chính là —— "
"Yên tâm." Diệp Phồn Tinh không để ý tới những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, hơi hơi mỉm cười, hướng Triệu Thu Tĩnh chớp mắt.
"Mình là kiểu người cái gì cũng thích ăn, chỉ là không thích ăn thiệt. Vị Hạ đồng học này, mình đã nhớ kỹ."
"Kia. . ." Triệu Thu Tĩnh đột nhiên nhớ tới lời Diệp Phồn Tinh nói lúc trước: "Cậu thật sự trực tiếp gọi luật sư nói chuyện với nó à?"
"Đúng nha."
Đối với Hạ Hướng Chân, Diệp Phồn Tinh xác thực tính làm như vậy —— cô từ trước đến giờ không thích lãng phí nước bọt, trực tiếp động thủ mới là tác phong của cô. Bất quá cô vẫn muốn biết trong chuyện này Đồng Khả Hân sắm vai nhân vật gì.
Nghĩ như vậy, Diệp Phồn Tinh nâng mắt quét bốn phía nói: "Cậu có nhìn thấy Đồng Khả Hân không? Chính là nữ sinh lần trước đi cùng Hạ Hướng Chân."
"Cậu nói nữ sinh tự xưng em họ của cậu?"
Triệu Thu Tĩnh cũng có ấn tượng với Đồng Khả Hân, nhìn trái phải một hồi, cuối cùng ánh mắt dừng ở phía đám người đối diện sân bóng: "Nữ sinh ban (6) hình như đều đứng bên kia, cậu muốn tìm nó nói thì chúng ta đi qua?"
Diệp Phồn Tinh chớp chớp mắt đẹp: "Được."
***
Đồng Khả Hân còn không biết mình bị Diệp Phồn Tinh nhớ thương, lúc này cô ta đang cùng Hạ Hướng Chân nói chuyện.
"Hướng Chân, mình xin cậu mau đem bài đăng kia xóa đi. Chị Phồn Tinh dù sao cũng là chị họ mình, cậu làm như vậy thì chị ấy làm sao sống được ở trường nữa!"
Xung quanh nhiều người Đồng Khả Hân cũng không dám lớn tiếng, chỉ có thể đè nặng âm thanh dùng ánh mắt cầu xin nhìn Hạ Hướng Chân.
Hạ Hướng Chân cũng không biết mình đã bị bại lộ, nghe vậy chỉ cười lạnh một tiếng:
"Mình chính là muốn nó không sống nổi ở đây! Ai kêu nó không biết xấu hổ, thế nhưng dám câu dẫn Lâm Xuyên! Cả trường học có ai không biết mình thích hắn, ấy thế mà nó thì hay rồi, dám cùng mình đoạt người, quả thật là kiêu ngạo đến cùng! Không cho nó ăn giáo huấn, mình không nuốt trôi cục tức này!!"
Nghĩ đến chuyện này Hạ Hướng Chân càng hận đến ngứa răng, miễn cưỡng nhịn xuống tức giận, không kiên nhẫn nói: "Lại nói mình không phải là đang báo thù cho cậu sao? Cậu đừng quấn lấy mình nữa, ngồi một bên xem diễn đi."
Đồng Khả Hân: ". . ."
Đồng Khả Hân bị Hạ Hướng Chân làm cho tức chết!
Cô là muốn mượn tay cô ta để trả thù Diệp Phồn Tinh, vơi bớt buồn bực trong lòng. Nhưng cô không muốn đem chuyện nháo lớn đến thế này, càng không nghĩ đem Diệp Phồn Tinh đuổi khỏi Nhị trung a!
—— việc đã đến nước này, thứ nhất là Diệp Phồn Tinh dù rời khỏi Nhị trung cũng không thể trở lại trường quý tộc. Thứ hai là mới vừa vào trường vài ngày đã bị người ta bức cho không còn đường lui, này không phải rõ rành rành là có người nhằm vào Diệp Phồn Tinh sao?
Đến lúc đó dượng cô vì ngại mặt mũi, tuyệt đối sẽ không ngồi yên, nhất định sẽ tìm cách điều tra cho ra chân tướng.
Dù tất cả chuyện này đều do Hạ Hướng Chân một tay gây ra nhưng cái đống gọi là lịch sử đen tối, ảnh chụp còn có lịch sử trò chuyện gì đó, đều là cô lấy từ học sinh trường quý tộc mà cô quen biết. Tuy không trực tiếp liên quan đến mình nhưng dượng cô là ai? Vạn nhất tra ra, tra tới trên người cô. . .
Không được! Không thể để chuyện này tiếp tục lên men! Cô không muốn mất đi tín nhiệm của dượng, càng không thể rời Diệp gia!
Đồng Khả Hân vừa nghĩ như vậy liền hạ quyết tâm muốn âm thầm tìm mấy học sinh bên trường quý tộc tẩy trắng cho Diệp Phồn Tinh, đem dư luận lái đi một chút.
Làm như thế thì Diệp Phồn Tinh tuy bị nghị luận nhưng không đến mức như chuột chạy qua đường bị người người đuổi đánh.
Vừa nghĩ tới bản thân rõ ràng muốn hố Diệp Phồn Tinh, kết quả lại không thể không giúp cô ta, Đồng Khả Hân lúc này như nằm trong chảo dầu. Lại nhìn Hạ Hướng Chân bên cạnh, càng nhịn không được mắng to trong lòng "Mẹ nó đồ thiểu năng trí tuệ!".
Rõ ràng là Lâm Xuyên người ta chủ động tới gần Diệp Phồn Tinh, cô ta lại cứ một hai nói Diệp Phồn Tinh câu dẫn Lâm Xuyên, lại còn không chịu nghe cô khuyên bảo, cứ nhất quyết phải đem Diệp Phồn Tinh chỉnh chết.
Cũng không thèm nghĩ tới nếu chuyện bại lộ, Lâm Xuyên sẽ nghĩ thế nào, mình ở trong trường học sẽ ra sao.
Đúng là chỉ số thông minh đi liền với tính cách, cũng khó trách Lâm Xuyên chướng mắt cô ta!
"A —— cẩn thận!"
Bản thân đang âm thầm khinh thường, đột nhiên xung quanh có người kêu lên sợ hai, Đồng Khả Hân cả kinh, ngẩng đầu lên.
"Phồn Tinh! Trời ơi Phồn Tinh cậu không sao chứ?!"
Thì ra là bóng rổ trong sân không hiểu sao bay đi ra bên ngoài, rồi đập vào kẻ đi ngang qua. . . Diệp Phồn Tinh.
Đồng Khả Hân không ngờ rằng Diệp Phồn Tinh sẽ xuất hiện ở chỗ nào, Đồng Khả Hân cả người đều kinh ngạc, lại thấy nam sinh vừa đập bóng trúng Diệp Phồn Tinh, cô mí mắt nhảy dựng, sinh ra loại dự cảm bất hảo.
Quả nhiên giây tiếp theo, nam sinh ban (10) kinh giận hô lên: "Uông Húc mày mẹ nó có bệnh à?! Vì sao cố ý ném bóng vào người nữ sinh ban chúng tao?!"
"Cái gì cố ý? Chúng mày con mắt nào thấy tao cố ý?" Nam sinh kêu Uông Húc lại không thừa nhận, khăng khăng nói mình không cẩn thận.
Đồng Khả Hân: ". . ."
Đổi thành người khác, cô không dám khẳng định hắn cố ý nhưng mà Uống Húc. . .
Hắn tuyệt đối là cố ý.
Bởi vì hắn vẫn luôn yêu thầm cô, sáng nay mới từ Hạ Hướng Chân nghe nói cô ở nhà Diệp Phồn Tinh là một cô em họ cực đáng thương, mỗi ngày đều bị cô ta "ngược đãi".
"Đệch, mày nghĩ bọn tao bị mù à! Dáng đứng của mày nếu vừa rồi không phải cố ý, thì bóng đã tới tay Thâm ca, mà không phải chệch hướng bay ra bên trái!"
Vương Kiến Nam làm lại động tác của Uông Húc, nam sinh ban (10) sôi nổi mở miệng phụ họa.
Lộ Thâm phát hiện không đúng, cũng kịp thờ chắn trước mặt Diệp Phồn Tinh, xác định Diệp Phồn Tinh không sao mới lạnh lùng ngẩng đầu: "Dám làm không dám nhận? Hèn hạ."
"Đệch mẹ! Mày mẹ nó mới là đồ hèn!" Nam sinh ở tuổi này không thể chịu đựng nhất hẳn là lời này, Uông Húc mặt đỏ lên, tay gắt gao nắm chặt.
"Này, Húc Tử, động tác vừa rồi của cậu xác thực. . . sao lại thế này? Cậu cùng nữ sinh kia có thù oán?"
Động tác vừa rồi của Uông Húc quá mức rõ ràng, bao nhiêu đôi mắt ở đây đều nhìn thấy, nam sinh ban (6) cũng không thể thiên vị, chỉ có thể kéo hắn qua thấp giọng hỏi.
Mắt thấy mình biện giải không được, Uông Húc khẽ cắn môi, rốt cuộc cứng rắn thừa nhận: "Không sai, lão tử chính là cố ý! Đứa con gái này hẳn tất cả các người đều biết đi? Chính là Diệp Phồn Tinh trong bài viết trên diễn đàn! Một con bitch tâm địa ác độc, phẩm hạnh ti tiện, tao chính là ném nó!"
Uông Húc còn chưa nói xong, đã bị đạp ngã xuống đất, Lộ Thâm từ trên cao nhìn xuống hắn, mặt mày lạnh lẽo, ngữ khí đạm nhiên: "Giữa trưa ăn phân? Miệng thối như vậy."
Tác giả có vài điều muốn nói:
Hãy nói to lên, hôm nay Thâm ca thật đẹp trai! ! !