Đêm trước ngày phẫu thuật của Nhị Canh.
Trong phòng bệnh, cha mẹ Nhị Canh nhường thời gian lại cho những người trẻ tuổi.
Nhị Canh bị biển hoa vây quanh, biểu tình tức giận.
“Thằng nhóc cậu cho rằng gửi nhiều hoa thế này đến bồi tội là tôi sẽ tha thứ sao?”
“Ai da Nhị Canh ca ca, tớ thật sự là đột nhiên có việc, vé máy bay tớ đã mua hết rồi mà công ty lại là một mớ bùi nhùi rối rắm, đơn từ chức của tớ nộp nửa năm rồi, giờ chỉ thiếu một thủ tục cuối cùng thôi, cậu tạm tha cho tớ đi.”
Trên màn hình di động, Lục Gia chắp tay trước ngực không ngừng xin tha.
“Khó khăn lắm Phó Thanh Từ mới về thì cậu với Vương Tư Miểu lại xảy ra chuyện.” Nhị Canh hừ lạnh một tiếng, ngữ khí bất mãn.
Một người có diện mạo rắn rỏi tiêu chuẩn như Lục Gia lúc này cũng có chút ngượng ngùng, cậu quay ra phía ngoài màn hình hét lớn: “Lớp trưởng, lớp trưởng đại nhân, em mau tới đây tiếp chuyện, giúp anh cầu tình.”
Trên màn hình xuất hiện một người phụ nữ với khuôn mặt thanh tú.
Vương Tư Miểu từ lúc lên đại học đã đeo kính sát tròng, lại học trang điểm, quả thực chính là dáng vẻ của tài nữ ‘bụng có thi thư khí tự hoa’, cô có thể coi trọng Lục Gia, hơn nữa còn chủ động thổ lộ, thật sự là khiến nhóm bạn cũ một phen hoảng sợ.
(Bụng có thi thư khí tự hoa: người đọc nhiều sách thì khí chất con người sẽ thay đổi)
“Là cậu ta sai, làm tớ cũng phải về thành phố Thanh Hà muộn.” Ngữ khí của Vương Tư Miểu lạnh nhạt, “Chờ cậu ta về thì đánh chết cậu ta đi.”
Lục Gia kêu to: “Em… em …sao em có thể đối xử với chồng yêu của em như vậy! Huhu!”
Vương Tư Miểu cực kỳ bình tĩnh đáp lại một câu thô tục: “Yêu mẹ anh.”
“……” Hình thức ở chung của đôi vợ chồng này thật sự quá kinh dị.
Sau khi cúp máy, Nhị Canh tê liệt ngã xuống giường: “Tên thê nô khốn kiếp này.”
“Học trưởng đừng tức giận.” Du Tử Tụ vuốt vuốt ngực cậu ta, “Em thuận khí giúp anh.”
Nhị Canh vẻ mặt hưởng thụ: “Học muội em thật tốt!”
Còn chưa kết hôn đã có khuynh hướng thê nô mà còn không biết xấu hổ nói đến ai khác.
Mọi người có chút không nhìn được, ăn ý đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Từ từ đã.” Nhị Canh bỗng nhiên gọi bọn họ lại, “Tớ có lời muốn nói với các cậu.”
Lâm Vĩ Nguyệt hỏi: “Nói cái gì?”
“Các cậu ngồi xuống đã.”
Bốn người không biết trong hồ lô của cậu ta bán cái gì, nhưng vẫn ngồi xuống.
Nhị Canh vạn năm da mặt dày tự nhiên kỳ tích xuất hiện một mạt đỏ ửng, cậu ta không được tự nhiên khụ khụ như lấy tinh thần, sau đó thì thầm với giọng như muỗi kêu: “Đời này có các cậu thật tốt.”
Cố Dật Nhĩ nghe được nhưng vẫn cố ý nhíu mày hỏi: “Cái gì?”
“Đời này.” Nhị Canh căng da mặt, “Có các cậu thật tốt!”
Mọi người đều cười.
Tư Dật đứng dậy đi đến, duỗi tay sờ sờ đầu trọc của cậu ta: “Vậy thì cố lên đi, đồng chí Nhị Canh.”
Nhị Canh đỏ mặt, gật đầu.
“Tớ không nỡ bỏ lại các cậu đâu.”
Không thể tiếp tục quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi, bốn người đứng dậy, lần này thật sự chuẩn bị rời đi.
Hôm nay Tư Dật không cần trực đêm, nhưng bởi vì sáng sớm ngày mai phải làm phẫu thuật nên dứt khoát ở lại bệnh viện.
Anh đưa ba người đến cổng bệnh viện.
“Hai người các cậu về trước đi.” Tư Dật ôm bả vai Cố Dật Nhĩ, “Tớ và Nhĩ Đóa có chuyện muốn nói.”
Phó Thanh Từ không thể nói không, nghiêng đầu nói với Lâm Vĩ Nguyệt: “Tớ đưa cậu về.”
Lâm Vĩ Nguyệt gật đầu, phất tay với bọn họ: “Bọn tớ về trước đây.”
Dưới gió thu mát mẻ, con đường cây xanh trong bệnh viện có vẻ rất yên tĩnh.
Tư Dật và Cố Dật Nhĩ sóng vai ngồi trên ghế dài.
Cố Dật Nhĩ hoảng hốt nhớ lại, bọn họ thật sự đã rất lâu rồi không yên lặng ngồi bên ngoài trầm lắng như thế này.
Từ sau khi tốt nghiệp đại học là đã không còn cơ hội thế này nữa.
Khó khăn lắm mới gặp nhau, kết quả lại bởi vì công việc mà đừng nói là nhàn nhã tản bộ, ngay cả cơ hội đi ra ngoài hẹn hò cũng chưa từng có.
Đoạn quan hệ này nghĩ lại thì quả thật là rất kỳ quái.
Cố Dật Nhĩ nhẹ giọng nói: “Đã lâu rồi không như thế này.”
Hóa ra thời gian lại trôi qua nhanh như vậy.
Tư Dật cười cười: “Hiện tại cảm giác thế nào?”
“Dường như đã qua mấy đời.” Cố Dật Nhĩ nghiêng đầu nhìn anh, “Hóa ra lớn lên thật sự là chuyện chỉ trong nháy mắt.”
“Nhĩ Đóa.” Tư Dật mềm mại gọi cô một tiếng.
“Dạ?”
Cô nhìn Tư Dật, dưới bóng đêm, sườn mặt anh tinh xảo nhu hòa, khoác trên mình một bộ áo blouse trắng giống như vầng trăng sáng trên bầu trời đêm kia, tuấn dật tao nhã, đạm nhiên trầm tĩnh.
Năm tháng càng lâu, càng ấp ủ anh như vò rượu thêm thuần mỹ thơm nồng.
Nét kiệt ngạo và khinh cuồng tuổi thiếu niên đã hoàn toàn biến mất, không còn là tiểu nam sinh buộc áo khoác bên hông giả làm yakuza. Tuổi tác càng nhiều, cho dù là đối đãi với bạn tốt nhiều năm hay là người bệnh không quen biết, sựo lương thiện của anh vẫn trước nay như cũ không hề thay đổi, cùng với đó, cũng nhiều thêm một phần trưởng thành và nội liễm.
Thiếu niên khí phách hăng hái đã trưởng thành.
Nhưng anh vẫn là anh mà cô yêu.
“Em còn có nhớ không, thật lâu trước kia, em đã hỏi anh một vấn đề.” Tư Dật nhìn cô, sóng mắt lấp lánh rồi lại ôn nhuận như nước, giọng nói mát lạnh, “Em hỏi anh, tình cảm của con người có phải là thật sự hay thay đổi thất thường không, bây giờ anh trả lời em lại một lần.”
Cô không nói gì.
“Có lẽ tình cảm của anh không thể dời núi lấp biển, cũng không thể biến sa mạc thành ốc đảo, càng không thể khiến ngày mưa nắng lên, hay biến lá rụng về cành.”
“Nhưng anh sẽ chủ động hướng về phía em đi vài bước, lại đi vài bước, nếu em cười, anh sẽ chạy như bay đến trước mặt em, sẽ không trở thành gánh nặng, cũng sẽ không trở thành nguyên nhân khiến em rơi nước mắt.”
Đó là câu trả lời năm mười lăm tuổi của Tư Dật, cũng là khi Tư Dật hai mươi tám tuổi trả lời.
Anh cười giống như làn gió nhẹ thoáng qua: “Mấy ngày nay anh suy nghĩ rất nhiều, anh phát hiện lời thề dễ dàng được hứa hẹn nhưng lại khó mà làm được.”
Cố Dật Nhĩ lẩm bẩm ra tiếng: “Anh đã làm được mà.”
“Anh hy vọng khi em đối diện với anh không có gánh nặng, chỉ là hạnh phúc đơn giản.” Giọng nói của anh nhẹ nhàng, “Em có tin tưởng anh không?”
“Đương nhiên tin tưởng.” Cố Dật Nhĩ dựa vào vai anh, “Hạnh phúc như vậy, ngoại trừ anh, sẽ không có người nào có thể mang đến cho em.”
Tư Dật cười xoa xoa mặt cô: “Khi nào xuất phát?”
“Chuyến bay giữa trưa mai.” Cố Dật Nhĩ hỏi lại anh, “Anh thì sao? Khi nào đi Bắc Kinh?”
“Muộn hơn em một chút, còn phải xem kết quả phẫu thuật của Nhị Canh.” Tư Dật ngửa đầu nhìn ánh trăng, gió thổi bay mấy sợi tóc trên trán anh, “Chờ lần này về, chúng ta đi hẹn hò đi.”
“Đi đâu hẹn hò?”
“Đi bất cứ nơi đâu có thể hẹn hò.”
“Tư Dật, em đã từng nói với anh chưa.” Cố Dật Nhĩ nắm tay anh, cùng anh mười ngón nắm chặt, “Ngoại trừ anh, em cũng không có cách nào yêu một người khác.”
Tư Dật cười nhẹ: “Em vừa mới nói.”
“Cảm động không?”
“Không quá cảm động.” Tư Dật giật giật bả vai, bóp chặt mặt cô, “Em đây là sao chép.”
“I cannot fall in love with another person except you.”
“Trung dịch anh, kém.”
Cố Dật Nhĩ phồng miệng: “Đừng có yêu cầu cao như vậy chứ, thầy Tư.”
Anh bất đắc dĩ cười cười, duỗi tay nhẹ nhàng xoa tóc cô, anh quấn chúng quanh đầu ngón tay, tóc đen với đầu ngón tay trắng nõn hình thành một cảnh tượng giao hoà lại ái muội.
Nét dịu dàng ấm áp trong mắt Tư Dật phảng phất có thể thấm vào toàn bộ đêm thu mát mẻ.
“Em đấy.”
Cô cười nói tiếp: “Em đấy.”
“Cảm ơn em.” Nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, “Đã yêu anh.”
Cô cũng từng nói qua, cảm ơn anh thích cô.
Chỉ là lần này, người nói lời cảm tạ đổi thành anh.
Người nói câu kia thành cô: “Vậy dùng cả đời tới báo đáp em đi.”
“Được.”
“Anh nhìn thấy ánh trăng kia không?” Cố Dật Nhĩ vươn ngón út, “Ngoéo tay.”
“Được.” Anh cũng vươn ngón út.
Bọn họ cảm ơn lẫn nhau, trong thế giới vô biên này, có thể trước sau như một mà yêu đối phương.
***
Một đêm này, qua thật sự quá nhanh.
Trước khi Nhị Canh bị đẩy vào phòng phẫu thuật.
Mẹ Nhĩ nắm lấy tay anh: “Con trai, con nhất định có thể khỏe lại.”
“Nhất định.” Nhị Canh nắm chặt lấy tay bà, lại nhìn ba đứng sau mẹ từ đầu đến giờ vẫn chưa nói gì.
Từ nhỏ đến lớn, ông vẫn luôn sắm vai người cha nghiêm khắc khiến Nhị Canh tuổi dậy thì thực sự chán ghét ba mình.
Sau này sinh bệnh anh mới cảm thấy, cho dù là khiêm khắc hay từ dịu dàng thì đều là ba ba độc nhất vô nhị của anh.
“Ba, nếu có kiếp sau, con vẫn muốn làm con trai ba.”
Ba Nhĩ hai bên tóc mai đã hoa râm, biểu tình uy nghiêm cuối cùng cũng đỏ hồng hai mắt.
“Đời này còn dài lắm! Đừng nghĩ đến kiếp sau!”
Nhị Canh vô tâm vô phế cười: “Ba hung dữ như vậy, ngoại trừ con còn có ai nguyện ý đầu thai làm con trai ba nữa.”
“Thằng bất hiếu này!” Ba Nhĩ giơ tay lên muốn giáo huấn Nhị Canh.
Nếu là ngày thường, Nhị Canh nhất định sẽ kêu một tiếng rồi lỉnh sang bên cạnh trốn mất.
Nhưng hôm nay anh không trốn, ngược lại còn cười nhìn cái tát kia rơi xuống.
Cái tát trong tưởng tượng không đến, mà một bàn tay dày nặng xoa xoa mặt anh giống như khi anh còn nhỏ.
Ba Nhĩ nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt anh, đỏ mắt nức nở nói: “Con trai, ba không thể không có con.”
Nước mắt nhịn đã lâu cuối cùng cũng rơi xuống.
Nhị Canh che mắt, ngữ khí bực bội: “Con biết rồi, đừng nói nữa.”
Du Tử Tụ vẫn luôn trộm lau nước mắt, đợi đến khi Nhị Canh sắp được đẩy vào phòng giải phẫu mới tiến lên nhỏ giọng nói: “Học trưởng, em sẽ chờ anh ra ngoài.”
“Sao nói như anh đi tù vậy.” Nhị Canh cười cười, “Tiểu học muội, em hứa với anh một điều đi.”
“Cái gì?”
Nhị Canh chỉ chỉ vào mình: “Ánh mắt đầu tiên khi anh tỉnh dậy, nếu anh cầu hôn em thì em nhất định không được từ chối anh.”
Qua đôi mắt đã mờ đi vì nước mắt, Du Tử Tụ nhìn thấy nụ cười bên khóe môi anh.
Cô trịnh trọng gật đầu: “Được.”
Đèn báo hiệu phẫu thuật đang tiến hành sáng lên.
Trước khi gây mê, Nhị Canh ngửa đầu nhìn Tư Dật.
Tư Dật đeo khẩu trang không nhìn thấy rõ toàn mặt, nhưng Nhị Canh lại có thể thấy sự lo lắng trong mắt anh.
“Dật ca, mệnh của em giao cho anh.” Nhị Canh nhắm mắt, lẩm bẩm nói, “Em muốn sống.”
Tư Dật gật đầu: “Yên tâm đi.”
Đèn phẫu thuật trên đỉnh đầu sáng lên, anh mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
***
Máy bay xẹt qua bầu trời lưu lại một vệt thật dài phía sau chia không trung thành hai nửa.
Cố Dật Nhĩ nhìn phía ngoài cửa sổ, hôm nay thời tiết rất tốt, phía trên tầng mây vẫn là vạn lý tinh không, trời xanh vô ngần.
“Không biết Nhị Canh thế nào rồi?”
Phó Thanh Từ ngồi bên cạnh cô, ngữ khí bình tĩnh: “Đợi xuống máy bay là biết.”
“Đều nói người ngốc có phúc của người ngốc.” Cố Dật Nhĩ tự mình an ủi, “Cậu ta nhất định không có việc gì.”
Phó Thanh Từ gập notebook lại, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
“Cậu đi đâu đấy?” Cố Dật Nhĩ nhíu mày, “Cậu là cái đồ nhà tư bản máu lạnh!”
Phó Thanh Từ mặt không biểu tình: “Nhà tư bản cũng cần đi WC.”
“……”
Phó Thanh Từ đi đến cửa toilet, bên trên biểu hiện bên trong có người, anh cũng không nóng nảy, cứ đứng ở cửa chờ.
Bỗng nhiên lại nghĩ tới Nhĩ Canh Lục.
Anh rũ mắt, bỗng nhiên bật cười.
Tên ngốc hồi cấp ba cứ quấn lấy anh hỏi đề vật lý, lại cứ thích chạy sau lưng Tư Dật gọi Dật ca Dật ca như tên dở hơi đó sao có thể có việc gì?
Trong nhóm bạn này của bọn họ, người không thể thiếu nhất chính là Nhĩ Canh Lục.
Người từ địa ngục bò ra như anh càng thêm hiểu ý nghĩa chân chính của sinh tử.
Chưa từng cảm thấy nuối tiếc thế giới này, chỉ là không nỡ rời xa nhóm người bên cạnh mình.
Đây chính là con người.
Cửa toilet bị mở ra, anh hơi hơi nghiêng người để người bên trong về chỗ ngồi trước.
“Phó Thanh Từ?”
Phó Thanh Từ giương mắt, nhìn người đàn ông có chút xa lạ trước mắt này.
Người đàn ông tóc ngắn lưu loát, mặc áo khoác da, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn anh.
Phó Thanh Từ khẽ nhíu mày: “Anh là?”
“Không nhớ tớ à?” Người đàn ông cười cười, “Tớ là Nhạc Trạch Mính, chúng ta là bạn cấp ba.”
Phó Thanh Từ nhớ ra rồi.
Bọn họ từ tháng thứ hai sau khi khai giảng lớp 10 bắt đầu cùng lớp, nhưng Phó Thanh Từ trước nay lãnh đạm, cho nên nhiều năm không gặp bạn học, không nhớ rõ tên diện mạo cũng là bình thường.
Anh nhớ rõ Nhạc Trạch Mính là bởi vì người đàn ông trước mắt này hồi cấp ba từng cùng Cố Dật Nhĩ tham gia cuộc thi của tỉnh.
Lúc ấy cậu ta và Cố Dật Nhĩ giống nhau, cầm giải nhất của nhóm cấp ba.
Anh mơ hồ còn nhớ rõ, Tư Dật không thích cậu ta.
“Cậu làm việc ở đâu vậy?” Nhạc Trạch Mính hàn huyên nói, “Thật là nhiều năm rồi chưa gặp được cậu, vừa nãy thiếu chút nữa còn tưởng rằng gọi nhầm người.”
“Làm việc ở Mỹ.” Phó Thanh Từ thu hồi tầm mắt, “Tớ đi toilet đã, Cố Dật Nhĩ ngồi ở bên kia.”
Người đàn ông trước mắt ngây ngẩn cả người.
Thật lâu sau mới dùng ngữ khí không xác định trầm giọng hỏi: “Cố Dật Nhĩ sao?”
Phó Thanh Từ không chú ý tới vẻ mặt của cậu ta, khẽ gật đầu.
Sau đó anh nghiêng người đi vào WC.
Cố Dật Nhĩ đang cực kỳ nhàm chán, cô chống cằm nhìn ngoài cửa sổ phát ngốc.
“Cố Dật Nhĩ.”
Người đàn ông mày kiếm mắt sáng, áo khoác da soái khí, quần jean và boot Martin, hình dáng ngũ quan rõ ràng thâm thúy, khóe miệng còn treo một nụ cười tươi.
Cố Dật Nhĩ có chút miễn cưỡng gọi ra một cái tên: “Nhạc Trạch Mính?”
Người đàn ông trước mắt này thật sự rất khó mà khớp với nam sinh hồi cấp ba trầm mặc ít lời, thanh tú gầy yếu năm xưa.
“Cậu còn nhớ tớ à.” Giọng người đàn ông sang sảng, “Không uổng công tớ yêu thầm cậu nhiều năm như vậy.”
Mới vừa từ WC ra, Phó Thanh Từ không biết sao xui xẻo đúng lúc nghe được những lời này.
Khóe miệng hơi nhếch lên, cuối cùng anh cũng biết vì sao Tư Dật không thích cậu ta.
Lu dấm lại muốn bắt đầu ủ dấm.
Tư Dật trong phòng giải phẫu tự nhiên hắt xì một cái.
Chủ nhiệm Lưu có chút khẩn trương: “Làm sao vậy?”
“Không sao ạ.” Tư Dật hít hít cái mũi, “Chắc là bị cảm.”
“Tiếp tục khâu.” Chủ nhiệm Lưu lại cúi đầu.
Tư Dật gật đầu, quay đầu nói với hộ sĩ ở bên cạnh: “Lau mồ hôi giúp tôi được không?”
Hộ sĩ gật đầu, nhanh chóng dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán anh.
Suýt chút nữa thì thất thủ, nguy hiểm thật.
Đây chính là đầu Nhị Canh đấy.
Tư Dật thầm nghĩ mà sợ.