Từ lúc Tư Dật cầu hôn đến nay đã được một tháng.
Người vội vàng đầu tiên là thái giám Nhị Canh.
Chẳng lẽ hôm cầu hôn đó chỉ là một giấc mộng?
Vì muốn xác định đây có phải thực sự chỉ là một giấc mộng hay không, Nhị Canh gọi điện thoại cho Tư Dật.
Giọng nói của Tư Dật nghe thực sự mệt mỏi: “Chuyện gì?”
“Dật ca, anh cầu hôn xong không có hành động gì tiếp theo à?” Nhị Canh nói bóng nói gió, “Ví dụ như làm tiệc rượu chẳng hạn? Chẳng lẽ anh muốn lỏa hôn?”
(Lỏa hôn: Kết hôn mà không có nhà, không xe, không nhẫn kim cương, không váy cưới, không sính lễ, không lễ cưới và không hưởng tuần trăng mật.)
“Bận đến thời gian ngủ cũng không có.” Tư Dật ở đầu dây bên kia sâu kín thở dài, “Cậu cho rằng cuối năm ai cũng nhàn như cậu à?”
Nhị Canh sửng sốt một chút, lẩm bẩm: “Còn không phải là kì thi công chức qua rồi sao? Em cũng chỉ có thể chờ đến sang năm.”
Kỳ thi tiếp theo là tháng mười năm sau, giờ còn sớm lắm.
“Cậu tốt nghiệp đại học nhiều năm như vậy vẫn luôn làm một tên nhàn rỗi, tiểu học muội nhà cậu cũng lên làm giám đốc rồi, cậu thật đúng là chẳng cảm thấy chút nguy cơ nào nhỉ.” Tư Dật nhẹ nhàng xì một tiếng.
Nhị Canh đúng lý hợp tình: “Em nguyện ý làm người đàn ông nội trợ hy sinh thầm lặng sau lưng học muội! Dật ca, anh cũng đừng chỉ nói em, anh cũng có khác là mấy đâu.”
Tư Dật ngữ khí nặng nề: “Cậu so sánh tôi với cậu?”
“Anh là người đàn ông phía sau Cố tổng.” Nhị Canh cười nhạo một tiếng.
Giọng nói của Tư Dật nháy mắt giảm một quãng tám: “Đàn ông phía sau?”
“Hả, anh không xem trên vòng bạn bè sao?” Nhị Canh có chút khó hiểu, “Dật tỷ đăng trên vòng bạn bè.”
“Không có thời gian, cậu gửi cho tôi xem.”
Nhị Canh ừ một tiếng, rời khỏi giao diện trò chuyện chụp hình gửi cho anh xem.
Cố Dật Nhĩ: Một người đàn ông hiểu chuyện là khi tôi đã đi làm vất vả cả một ngày sẽ yên lặng nấu cho tôi một bát mì.
Sau đó đính kèm một bát mì trứng gà thả hành lá.
Những bình luận và trả lời phía dưới.
Lâm Vĩ Nguyệt: Là mì Tư Dật nấu sao? / hưng phấn / hưng phấn
Cố Dật Nhĩ trả lời: Phía sau một người phụ nữ thành công luôn có có một người đàn ông hiền huệ / đắc ý
Lâm Vĩ Nguyệt trả lời: Hâm mộ / khóc thút thít
Phó Thanh Từ trả lời Lâm Vĩ Nguyệt: Hâm mộ cái gì?
Lâm Vĩ Nguyệt trả lời Phó Thanh Từ: Không hâm mộ……
Tư Dật bên kia trầm mặc hồi lâu.
Nhị Canh hậu tri hậu giác cảm thấy không thích hợp: “Dật ca, nếu anh đã không thấy thì bỏ qua đi? Làm gì còn muốn em chụp cho anh chứ?”
“Cúp đây.”
Bên kia ngữ khí lạnh lùng, tàn nhẫn cúp điện thoại.
Nhị Canh che miệng.
Không lẽ là Dật ca bị chặn?
Tư Dật vừa bận rộn xong báo cáo bệnh lý sắc mặt âm trầm xoay bút.
Cả người tản mát ra hơi thở người sống chớ đến gần.
Bác sĩ Lý ngồi đối diện với anh, vốn ngẩng đầu định hỏi anh sửa sang lại xong chưa, kết quả liền thấy gương mặt táo bón của anh.
“Cậu làm sao vậy? Ai thiếu cậu tiền?” Bác sĩ Lý nhướng mày, “Đợi lát nữa còn phải đi tuần phòng, cậu như vậy sẽ dọa ngất bệnh nhân đấy.”
“Cậu cảm thấy bạn gái tôi thế nào?” Tư Dật đột nhiên hỏi một câu không liên quan.
Bác sĩ Lý hả một tiếng, có chút do dự: “Tùy tiện đánh giá bạn gái người khác không tiện lắm đâu nhỉ? Huống chi là kiểu giống như bạn gái cậu.”
Tư Dật bỏ bút, ngược lại có chút hứng thú: “Vậy cậu nói xem, cô ấy là kiểu như thế nào?”
Bác sĩ Lý nhớ lại một chút: “Xinh đẹp, khí chất cũng không thể chê.”
“Tính cách thì sao?”
“Tính cách khá tốt, dịu dàng thục nữ.” Bác sĩ Lý cảm thấy có chút kỳ quái, “Nhưng thật ra không thấy xấu xa như cậu nói.”
Khóe miệng Tư Dật giật giật không nói chuyện.
Bác sĩ Lý cho rằng mình trả lời sai rồi, đúng lúc Tiểu Lộ cầm bệnh án trở lại, anh vội vàng vẫy vẫy tay xin giúp đỡ.
Tiểu Lộ đi tới: “Làm sao vậy?”
“Cô là phụ nữ, phụ nữ hiểu phụ nữ nhất.” Bác sĩ Lý chỉ Tư Dật, “Cô tới đánh giá một chút về bạn gái Tư Dật đi.”
Tiểu Lộ cười: “Nói thật sao?”
“Đương nhiên.”
Tiểu Lộ sờ mũi, ngữ khí có chút kích động: “Bá đạo tổng tài, có tiền, xinh đẹp lại có khí chất, đàn ông với cô ấy mà nói chỉ là hàng phụ thuộc, cả đời này tôi nằm mơ cũng muốn trở thành người như cô ấy.”
Bác sĩ Lý nhấn mạnh ở chỗ: “Tính cách người ta dịu dàng như vậy, cô từ chỗ nào nhìn ra bá đạo tổng tài?”
“Khí chất, ai quy định bá đạo tổng tài phải là kiểu ít nói ít cười, bá đạo tổng tài dịu dàng lại đáng yêu như bạn gái của bác sĩ Tư là tuyệt nhất.” Tiểu Lộ đỡ cằm, vẻ mặt khát khao.
Lại nghĩ tới bữa ăn cơm ngày đó, bạn gái bác sĩ Tư nói với mấy người các cô.
Người phụ nữ xinh đẹp, mặc quần tây soái khí, ngữ khí mềm nhẹ nói với các cô, các tiểu y tá, về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, đừng thức đêm.
“……” Bác sĩ Lý vẻ mặt lo lắng, “Thời buổi này không chỉ đoạt các em gái với lũ đàn ông, đến cả các chị em cũng phải coi như kẻ địch mà thận trọng sao?”
“Cút đi.”
Mà trọng điểm của Tư Dật là: “Đàn ông với cô ấy chỉ là hàng phụ thuộc?”
Tiểu Lộ và bác sĩ Lý đồng thời ngây ngẩn cả người.
Hàng chất lượng như bác sĩ Tư mà cũng là hàng phụ thuộc, vậy thì ngạch cửa của hàng phụ thuộc cũng quá cao đi.
Tư Dật cầm lấy bảng viết đứng lên, đầu cũng không quay lại rời đi.
Bác sĩ Lý ở phía sau gọi anh: “Cậu đi đâu đấy?”
“Tuần phòng.”
“Chờ tôi với.” Bác sĩ Lý vội vàng đứng dậy, nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc của mình chạy theo.
Vừa định chào hỏi một tiếng với Tiểu Lộ thì lại thấy cô ấy hai mắt tỏa sáng nhìn cửa.
“Cô làm sao vậy?” Bác sĩ cũng nhìn ra cửa: “Cửa có vàng?”
“Bác sĩ Tư quá đáng yêu.” Tiểu Lộ hưng phấn dậm dậm chân, “Vẫn cho rằng anh ấy rất cao ngạo lạnh lùng! Hiu hiu hiu đáng yêu quá!”
“……” Mấy cô gái trẻ bây giờ nói gì anh hoàn toàn không hiểu được.
Chả lẽ đây là khác biệt giữa nam nữ cộng thêm khoảng cách thế hệ trong truyền thuyết sao?
***
Cố Dật Nhĩ tăng ca xong về đến nhà đã mệt như chó.
Cô thay dép lê, giải phóng hai cái đùi, trực tiếp ném túi xách lên sô pha, còn chưa kịp ngồi xuống đã ngửi thấy mùi thơm của hành lá.
Cố Dật Nhĩ hai mắt tỏa sáng đi về phía phòng bếp.
Quả nhiên, người đàn ông bóng dáng cao gầy đang mặc quần áo ở nhà nấu mì.
Cô rón ra rón rén đi qua, từ sau lưng ôm chặt anh, dựa vào lưng anh dùng sức hít hít hương chanh trên người anh.
Tư Dật rất ít xịt nước hoa, trên người anh luôn có hơi thở mát lạnh nhàn nhạt, nhưng càng nhiều hơn là mùi hương của nước giặt quần áo.
“Em về rồi à?” Tư Dật vẫn tiếp tục nấu mì.
“Nấu cho em sao?” Cố Dật Nhĩ ôm anh vòng nửa vòng, cô nhấc tay anh lên rồi cúi đầu vòng đến trước ngực anh.
Tư Dật khẽ nhíu mày, kéo cô ra: “Sẽ bắn vào em đấy, em tránh ra một chút.”
Cố Dật Nhĩ lè lưỡi, từ trong hộp đũa lấy một đôi đũa ra ngồi xuống bàn ăn trong phòng bếp, chờ đợi bữa ăn khuya của mình.
Năm phút sau, Tư Dật bưng mì ra.
Cố Dật Nhĩ dùng chiếc đũa gõ cái bàn: “Lên đồ ăn đi.”
Tư Dật liếc cô một cái, ngồi xuống đối diện, cầm đũa, gắp mì, đưa vào miệng mình.
Cố Dật Nhĩ có chút ngốc.
Nhưng không sao, miếng thứ hai nhất định là của cô.
Mãi cho đến khi Tư Dật ăn được một nửa rồi, Cố Dật Nhĩ mỗi tay cầm một chiếc đũa, ngơ ngác nhìn anh ăn một miếng lại một miếng.
“Không có của em sao?” Cố Dật Nhĩ ngốc nghếch hỏi.
Tư Dật đến mắt cũng không thèm nâng: “Muốn ăn thì lăn vào bếp.”
Cố Dật Nhĩ không thể tin nổi nhìn người đàn ông trước mắt, “Em cực khổ kiếm tiền nuôi cái nhà này, tăng ca đến bây giờ ngay cả cơm tối cũng chưa ăn, thế mà anh đối xử với em thế này à?”
“……” Tư Dật buông đũa, nhấc môi mỏng, “Nuôi?”
“…Có vấn đề sao?”
“Em cũng dám nói nhỉ.” Tư Dật hai tay ôm ngực, dựa vào ghế, ngữ khí lười nhác, “Em nuôi cái nhà này, vậy anh đây làm gì?”
Không chờ Cố Dật Nhĩ mở miệng, khóe miệng Tư Dật đã cong lên, mặt mang thâm ý: “Người đàn ông sau lưng em?”
Hai mắt Cố Dật Nhĩ vừa chuyển, bắt đầu tự hỏi là ai phản bội tổ chức.
“Anh đau lòng người nào đó tăng ca không ăn cơm tối, nấu cho em một bát mì, một tiếng cảm ơn không nói còn chưa tính.” Tư Dật khe khẽ thở dài, “Đăng lên vòng bạn bè còn chặn anh, trái tim em quá băng giá rồi.”
Cố Dật Nhĩ xấu hổ cười cười: “Khoe ân ái mà còn để đương sự nhìn thấy thì thật xấu hổ nha.”
“Trông mặt anh giống sẽ tin lắm à?” Tư Dật ngữ khí trầm thấp, biểu cảm nghiêm túc, “Chúng ta tâm sự một chút nào.”
Chỉ vì đăng lên vòng bạn bè chặn anh mà còn phải mở hội nghị gia đình nghiêm trọng như thế này sao?
Cố Dật Nhĩ ngữ khí ngượng ngùng: “Nói cái gì?”
“Một tháng.” Tư Dật gõ gõ cái bàn, “Khi nào lãnh chứng? Khi nào làm hôn lễ?”
Đề tài chuyển quá nhanh khiến người ta đột nhiên không kịp phòng ngừa.
“Bận mà.” Cố Dật Nhĩ cũng rất bất đắc dĩ, “Cuối năm, bận đến như chó rồi, nếu lúc này kết hôn thì ngày mai phải chuẩn bị quan tài luôn đấy.”
Tư Dật nghiến răng nghiến lợi: “Có phải em đang trốn tránh không?”
“Hả?”
Tư Dật gắt gao nhíu mày: “Em căn bản là không định chịu trách nhiệm với anh, ngày đó em đồng ý lời cầu hôn của anh chỉ là bởi vì không muốn trước mặt mọi người cự tuyệt khiến anh mất mặt mũi.”
Đối mặt với tình huống bất thình lình bị lên án, Cố Dật Nhĩ có vẻ cực kỳ mờ mịt.
Cô lúc ấy chỉ thiếu nước cảm động đến mức gào khóc, vậy vẫn còn là không chịu trách nhiệm sao?
“Anh nhìn thấu em rồi.” Tư Dật bỗng nhiên quay đầu đi, “Cho tới nay đều là anh chủ động, em trước nay toàn bị động, kỳ thật anh đối với em chỉ là sản phẩm phụ thuộc để giải quyết tịch mịch thôi.”
“……” Nói cô cứ như là tra nam nhấc quần lên chạy vậy.
Cố Dật Nhĩ đi đến bên cạnh anh ngồi xuống: “Anh yên tâm, em không phải loại người như vậy, em nhất định sẽ chịu trách nhiệm với anh.”
Tư Dật không để ý đến cô.
“Anh tăng ca vất vả rồi.” Cố Dật Nhĩ vỗ vỗ bờ vai anh, “Để em đi nấu cho anh bát mì.”
Khóe miệng Tư Dật giật giật: “Bát này của anh còn chưa ăn xong.”
“Đổ, anh chỉ có thể ăn mì do em nấu.” Cố Dật Nhĩ cầm lấy bát mì kia đi về phía phòng bếp.
Sau đó Tư Dật nghe thấy tiếng vòi nước, tiếp theo lại nghe được bếp điện từ đinh một vang lên.
Tư Dật: “……”
Ước chừng qua ba phút, Tư Dật bỗng nhiên nghe thấy một tiếng xuýt xoa.
Anh theo bản năng đi tới phòng bếp.
Cố Dật Nhĩ bĩu môi, vuốt tay ủy khuất nói: “Bị bỏng tay rồi.”
Tư Dật đỡ trán, đi qua cầm lấy tay cô: “Chỗ nào?”
“Là nội thương, không nhìn thấy được.” Cố Dật Nhĩ duỗi tay đến bên môi anh, “Cần anh hôn một chút mới đỡ.”
Tư Dật đặt đầu lưỡi vào phía sau răng hàm, dùng hết toàn lực khống chế khóe miệng giương lên.
Anh quay đầu đi, duỗi tay đánh một cái lên tay cô: “Ai cho phép em làm nũng?”
“Em không có.” Cố Dật Nhĩ chớp chớp mắt, “Không phải anh bị thương, anh sẽ không hiểu.”
“Vậy bây giờ em còn có thể nấu mì không?” Khóe miệng Tư Dật giật giật.
“Có thể, nhưng mà.” Cô cười đáng yêu, lắc người đứng đối diện với bếp từ, lại đưa tay ra phía sau bắt lấy tay anh vòng qua eo mình, “Anh tới làm tạp dề cho em đi?”
Tư Dật nhướng mày: “Tạp dề mặc phía sau?”
“Xét thấy tạp dề quá cao, mặc phía trước sẽ không nhìn thấy nồi, cho nên em rất thông minh mà chọn buộc phía sau lưng.” Cố Dật Nhĩ nghiêm túc trả lời.
Tư Dật bất đắc dĩ, gõ gõ đầu cô: “Nói hươu nói vượn.”
Cố Dật Nhĩ đắc ý cười một tiếng, tiếp tục nấu mì.
Cô thật sự rất ít khi xuống bếp, động tác dùng chiếc đũa khuấy mì sợi cũng rất không thành thạo.
“Em làm như vậy sẽ dính nồi.” Tư Dật thở dài, duỗi tay nắm lấy tay cô, cầm tay cô khuấy mì sợi.
Cố Dật Nhĩ bỗng nhiên nói: “Nhân quỷ tình duyên còn chưa xong nha.”
“Ai là người ai là quỷ?” Tư Dật hỏi cô.
Cô đáp: “Đương nhiên anh là quỷ, em là người rồi.”
Anh phản bác: “Không phải, em mới là quỷ.”
Cô cãi lại: “Dựa vào cái gì?”
Anh cười: “Là nữ quỷ chuyên môn câu dẫn linh hồn nhỏ bé của anh.”
Độ ấm trên gương mặt Cố Dật Nhĩ nhanh chóng tăng lên.
“Tư Dật.” Cố Dật Nhĩ nhẹ giọng nói, “Đợi lát nữa tìm ngày lành đi.”
“Làm gì?”
“Lãnh chứng trước, hôn lễ để sau.” Cố Dật Nhĩ dừng một chút, ngữ khí có chút thẹn thùng, “Đời này chỉ kết hôn có một lần, em muốn có một hôn lễ khó quên, không muốn tùy tiện gả đi như vậy.”
“Vô nghĩa, anh có thể để em tùy tiện gả cho anh sao?” Tư Dật gác cằm lên đầu cô, thanh âm dịu dàng, “Lãnh chứng cũng không vội, anh phải đến nhà em cầu hôn đã.”
Cố Dật Nhĩ có chút khó hiểu: “Không phải anh vừa giận dỗi vì cái này sao?”
“Biết rõ còn cố hỏi.” Anh trả thù cô, đè toàn bộ trọng lượng của đầu lên đỉnh đầu cô, “Em vừa làm nũng, anh còn giận dỗi cái gì nữa?”
Cố Dật Nhĩ đắc ý cười.
Cô luôn có biện pháp trị anh mà.
Mì cuối cùng cũng nấu xong.
Hai người ngồi xuống, Cố Dật Nhĩ lấy di động, mở camera trước.
“Em làm gì đấy?”
“Selfie, chụp cả mì luôn.” Cố Dật Nhĩ điều chỉnh góc độ, thúc giục anh, “Nhìn màn hình nè, cười một cái.”
Tư Dật ghé đầu vào, khẽ cười một cái với màn hình.
Cố Dật Nhĩ chỉnh sửa một chút rồi đăng lên vòng bạn bè:
Không lâu trước đây anh nấu cho em, hôm nay đến lượt em nấu cho anh nhé ~
Trên ảnh chụp, hai người nở nụ cười nhẹ nhàng, bát mì kia còn đang bốc hơi nóng.
Bình luận tới rất nhanh.
Anna: Cẩu lương đêm khuya đến từ bà chủ, ăn!
Vương Tư Miểu: Chụp cam thường? Có nhan sắc có thể tùy hứng, phục.
Chị dâu: Em gái em rể tôi quá đẹp, hôm nay cũng là một ngày thắng lợi của nhóm nhan phấn / khóc thút thít
Phó Thanh Từ: @ Lâm Vĩ Nguyệt
Lâm Vĩ Nguyệt trả lời Phó Thanh Từ:……
Cố Dật Nhĩ vừa lòng đặt điện thoại di động sang một bên.
Bỗng nhiên lại có hứng thú: “Về sau em sẽ thường xuyên nấu mì cho anh ăn nhé?”
Tư Dật sửng sốt một chút, một tay đặt trên ghế, cười thật ngọt ngào: “Được.”
Thấy trong ánh mắt anh có ý vị không rõ, Cố Dật Nhĩ vội vàng sửa miệng: “Nấu mì cho anh ăn.”
“Vẫn là phía dưới đi.” Tư Dật trầm tư trong chốc lát, ngữ khí nghiêm túc, “Tương đối ngon hơn một chút.”
(Nấu mì với phía dưới là đồng âm)
“A a a a a a a a a a đừng có mà dâm đãng!” Cố Dật Nhĩ luống cuống.
Tư Dật biểu tình vô tội: “Phía dưới ăn ngon mà.”
Cố Dật Nhĩ đứng dậy đi về phòng bếp.
“Em làm gì thế?”
“Vứt hết mì đi.”
“……” Tư Dật dở khóc dở cười, “Em thật là không chịu nổi một chút trêu ghẹo.”
“Câm miệng, bác sĩ Tư.”
***
Cuối năm chết chóc cuối cùng cũng qua.
Mấy ngày tiếp theo là kỳ nghỉ đông khiến người người hạnh phúc.
Tư Dật lái xe tới nhà họ Cố.
Ghế sau chật cứng quà cáp.
Anh xuống xe, vừa vặn nhìn thấy một chiếc xe tải nhỏ từ nhà họ Cố ra.
Trên xe tải nhỏ có ba chữ to “Bia XX”.
Sau đó phía sau bỗng nhiên có tiếng còi vang lên.
Tư Dật quay người lại, là nhân viên chuyển phát nhanh.
Nhân viên chuyển phát nhanh tươi cười thân thiết: “Chào anh, một rương rượu trắng anh đặt đã đưa đến ạ.”
“……”
Sợ là anh không thể sống sót rời nhà họ Cố rồi.