Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn

Chương 102: Cầu hôn




Bởi vì là mùa đông, cho nên bọn họ đạp thật sự chậm, dọc theo đường đi thu hết cảnh sắc bên đường vào trong đáy mắt.

Giống như là dẫm lên dòng thời gian.

Hơn mười năm nháy mắt trôi qua, có những thứ không còn tồn tại, lại có những thứ tồn tại vượt thời gian.

“Tư Dật! Là khu dạy học của chúng ta!” Cố Dật Nhĩ chỉ tay vào toà nhà màu xám cách đó không xa.

“Đi xem đi?” Gió lạnh thổi tan giọng nói của cô khiến nó có chút mơ hồ.

Hai người đạp đến dưới khu dạy học, từng viên gạch từng ô ngói quen thuộc trong trí nhớ không thay đổi, chỉ là trải qua phong sương đã hiện ra chút xưa cũ.

Tư Dật khóa xe đạp rồi dắt tay cô lên lầu.

Cố Dật Nhĩ có chút ngượng ngùng: “Còn đang đi học nhỉ?”

“Đây không phải tòa nhà của lớp 12, học sinh nghỉ hết rồi.” Tư Dật cho cô một liều thuốc trấn an, “Đi thôi, đến xem lớp học của chúng ta.”

Bọn họ bước lên cầu thang quen thuộc.

Cầu thang trong trí nhớ mà bọn họ đã đi qua không biết bao nhiêu lần, từng bởi vì đến trễ mà vội vã một bước nhảy ba bậc, cũng từng bởi vì không muốn xuống lầu tập thể dục mà mỗi một tầng như có thể đi mất cả năm, phần lớn thời gian, cô đều cùng các bạn học sánh vai lên xuống cầu thang tán gẫu, có thể là nói về kỳ thi vừa kết thúc không lâu, cũng có thể là nói về những gì xảy ra gần đây ở trong trường.

Hiện giờ cô và Tư Dật lại lần nữa bước lên những bậc thang này.

Bọn họ đi vào tầng 3, Tư Dật cười chỉ vào gian phòng học cách đó không xa: “Em xem.”

Khi tan học, Tư Dật thích nhất là đỡ lan can hành lang nhìn trời, còn cô thì kéo tay Vĩ Nguyệt cùng nhau đi WC, cửa phòng học màu lục một năm bốn mùa ngoại trừ mùa thu với mùa xuân thì luôn đóng chặt, bởi vì mọi người đều thích ngồi điều hòa.

“Anh đi WC, em đi qua nhìn xem đi.” Tư Dật xoa xoa đầu cô rồi xoay người đi về hướng WC.

Anh tựa hồ có chút vội vàng nên bước chân rất nhanh.

Cố Dật Nhĩ vừa định nói là phòng học chắc đã khóa rồi thì anh cũng đã biến mất khỏi chỗ rẽ.

Thôi, xuyên qua cửa sổ nhìn vào bên trong cũng được.

Cô chậm rãi đi qua, vốn tưởng không vào được thì lại phát hiện cánh cửa đang khép hờ.

Cố Dật Nhĩ theo bản năng nắm lấy then cửa, nhẹ nhàng đẩy ra.

Vừa đẩy, cô phảng phất như xuyên qua thời gian, hoàn toàn bước vào một thế giới khác.

Bàn ghế quen thuộc, bảng viết quen thuộc, chân dung chủ tịch và tám chữ đỏ thẫm quen thuộc “Nỗ lực học tập, hướng về phía trước”.

Và những người bạn quen thuộc.

Bọn họ đều mặc đồng phục xanh trắng.

Hốc mắt cô bỗng nhiên hơi ướt, cô cho rằng mình đang nằm mơ.

Lâm Vĩ Nguyệt từ trên bàn ngẩng đầu, nhìn thấy cô tới, vẫy vẫy tay với cô: “Dật Nhĩ, sao cậu đi WC lâu như vậy? Sắp vào lớp rồi!”

Hai chân cô như rót chì, căn bản không có cách nào nhúc nhích nổi.

Lục Gia cà lơ phất phơ nhếch chân bắt chéo thảnh thơi run rẩy, Vương Tư Miểu vỗ mạnh vào lưng cậu ta.

“Ai da, lớp trưởng sao cậu lại đánh người?”

Vương Tư Miểu nâng đôi kính gọng đen, mặt không biểu cảm: “Sắp vào lớp rồi, ngồi nghiêm túc cho tôi.”

Cố Dật Nhĩ nhấc chân, đi về hướng chỗ ngồi của mình.

Khi đi ngang qua bàn của Phó Thanh Từ, cô cúi đầu cẩn thận đánh giá cậu ta.

Phó Thanh Từ dường như là cảm ứng được ánh mắt cô, anh ngước mắt nhìn, xuyên qua thấu kính, cô không thấy rõ cảm xúc trong mắt cậu ta.

Cậu ta vô cùng tự nhiên lạnh nhạt hỏi câu: “Làm sao vậy?”

“Phó Thanh Từ, đề vật lý này tớ cũng không biết làm.” Lâm Vĩ Nguyệt chu miệng, đưa sách bài tập trong tay qua.

“Đưa tớ xem.” Phó Thanh Từ nhận lấy quyển sách bài tập, liếc mắt một cái, khẽ nhíu mày, “Lần trước đã hướng dẫn cậu rồi.”

“Quên mất rồi, cậu dạy lại đi.”

Lâm Vĩ Nguyệt vẫn là tiểu nữ sinh ngồi sau Phó Thanh Từ, thích hỏi đủ các loại đề khoa học tự nhiên khó nhằn.

Phó Thanh Từ cũng vẫn như cũ là thiếu niên ít nói nhiều năm trước, nhưng trước nay sẽ không cự tuyệt Lâm Vĩ Nguyệt.

Tất cả những đau khổ phải trải qua trong quá trình trưởng thành dường như đều biến mất không dấu vết.

Lúc này cửa phòng học bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng hét: “Dật ca! Dật ca có đây không!”

Cô đột nhiên quay đầu lại, phát hiện Nhị Canh đang cười tủm tỉm dựa vào cạnh cửa, nửa thân mình đã chen vào bên trong.

“Nhị Canh, cậu chạy tới đây làm gì? Sắp vào lớp rồi.” Lục Gia mắt trợn trắng, ngữ khí có chút khinh bỉ.

“Tôi tìm Dật ca mà.” Ngữ khí của Nhị Canh có chút ủy khuất, “Anh ấy để đồ quan trọng ở chỗ tôi.”

“Cái gì đấy?” Lục Gia tò mò hỏi.

“Phật nói rằng, không thể nói.” Nhị Canh nhìn đông nhìn tây, “Người đâu?”

“Đi WC.” Cố Dật Nhĩ theo bản năng trả lời.

Nhị Canh sửng sốt một chút, lại cười: “Dật tỷ, chị tới vừa lúc, thứ này là anh ấy đưa cho chị.”

Nói xong thì trực tiếp đi vào phòng học, hướng về phía cô.

Móc từ túi quần ra vật gì đó đưa vào tay cô.

Là một cái hộp nhỏ nhung tơ màu đen.

Cố Dật Nhĩ bỗng nhiên cười.

Cô nhìn cái đầu húi cua của Nhị Canh, cười: “Ít nhất cậu cũng mua bộ tóc giả chứ, tôi nhìn kiểu tóc này của cậu quá giả.”

Khóe miệng Nhị Canh giật giật: “Cho chút mặt mũi có được không?”

“Lộ rồi?” Từ cửa truyền tới một giọng nói quen thuộc.

Tư Dật vừa mới đi WC xong, hai tay cắm túi quần đi tới.

Cố Dật Nhĩ mắt trợn trắng: “Lộ từ lâu rồi được không? Em lại không phải là kẻ ngốc.”

“Thời gian gấp quá, không thì anh đã để cho tất cả bọn họ đi spa chăm sóc trẻ hóa, nhất định sẽ rất chân thật.” Tư Dật chỉ hộp trong tay cô, hỏi, “Em biết đây là cái gì sao?”

“Không biết.” Cố Dật Nhĩ mím môi, lắc đầu.

Tư Dật lấy cái hộp trong tay cô, nhẹ nhàng mở ra.

Rất kỳ lạ, trong nháy mắt mở ra, rõ ràng cô đã biết bên trong là cái gì nhưng trái tim vẫn hung hăng run rẩy.

Viên kim cương lớn được đính ở chính giữa chiếc nhẫn với hình dáng như bông tuyết sáu cánh, ánh vàng trắng sáng lấp lánh và ánh sáng kim cương trong suốt bổ sung cho nhau, tạo nên sự tinh khiết, hoàn mỹ và lỗng lẫy lóa mắt.

Chiếc nhẫn với thiết kế cánh tay xoắn rất duyên dáng và uyển chuyển, tinh tế và phóng khoáng.

Chiếc nhẫn kim cương tinh khiết như bông tuyết cứ như vậy nằm lặng lẽ trong lớp nhung đen.

Tư Dật ho nhẹ một tiếng, quỳ một gối xuống.

Anh há miệng thở dốc, gương mặt dần dần đỏ.

Nhị Canh ở một bên thúc giục: “Dật ca, là đàn ông thì không cần phải xoắn, đọc kịch bản đi.”

Tư Dật cắn môi, nhẹ nhàng trừng mắt nhìn cậu ta một cái: “Câm miệng.”

Nhị Canh ngậm miệng không nói.

Anh môi mỏng hé mở, dường như muốn nói gì đó, nhưng yết hầu lại cứng lại, cuối cùng cái gì cũng không nói ra được.

Tư Dật sờ sờ mũi, giọng nói nhẹ nhàng: “Có chút thẹn thùng, làm sao bây giờ?”

“Thẹn thùng cũng phải nói.” Phó Thanh Từ lạnh giọng mở miệng, “Thời gian của tớ là tính bằng phút.”

Cố Dật Nhĩ phụt một tiếng bật cười.

Thấy cô cười, Tư Dật cũng cười theo, ngược lại không căng thẳng như vậy nữa.

Anh giơ nhẫn lên trước mặt cô, giọng nói mát lạnh, ngữ khí thành khẩn: “Nhĩ Đóa, từ mười lăm tuổi đến hai mươi tám tuổi, từ niên thiếu ngây thơ đến thành thục ổn trọng, thanh xuân và cuộc đời anh đều có liên quan đến em. Hiện tại, anh hy vọng, tương lai, mãi cho đến khi tóc anh trắng xoá, mãi cho đến khi anh ngủ vĩnh viễn không dậy nữa, cũng đều chỉ có liên quan đến em.”

Mười ba năm, giây lát lướt qua, mọi sự vật đều phát sinh biến hóa.

Nhưng anh vẫn như cũ không thay đổi.

Cố Dật Nhĩ cười cười, nhưng đôi mắt lại ướt.

“Mười lăm tuổi, anh muốn cùng em ở bên nhau; hai mươi tám tuổi, anh muốn cưới em.” Ánh mắt của Tư Dật dịu dàng, phảng phất như đựng đầy một phòng ánh trăng nhu hòa, “Cố Dật Nhĩ tiểu thư, anh yêu em mười ba năm, cho anh một cơ hội, làm thăng hoa tình yêu này của chúng ta được không?”

Cô nghẹn ngào hỏi: “Thăng hoa như thế nào?”

“Gả cho anh.”

Ba chữ, chứa tình yêu nồng đậm với tình ý chân thành.

Cô cúi người hôn một cái lên chóp mũi anh.

Tư Dật không kịp phản ứng lại, đồng tử khẽ nhếch.

“Về sau xin chỉ giáo nhiều hơn.” Cố Dật Nhĩ có chút thẹn thùng mím môi, ngữ khí nhẹ nhàng, “Ông xã.”

Tư Dật bỗng nhiên ôm chặt lấy cô như muốn hòa cô vào trong xương tủy.

Ghé vào tai cô nhẹ giọng năn nỉ: “Gọi lại một tiếng đi.”

“Không.”

“Về sau gọi anh cả đời.”

Những người khác nhìn nhau cười.

Chút việc này, quá đáng giá để hỗ trợ.

***

Dù sao cũng là phòng học của người khác nên không thể lắc lư lâu ở bên trong, đoàn người hoàn thành nhiệm vụ thì mau chóng chạy nhanh ra ngoài.

Lúc này vừa lúc gặp phải kết thúc tiết hai buổi chiều của học sinh lớp 12, lác đác vài học sinh đi dưới sân trường, phần lớn là những bước chân vội vàng.

Một hàng bảy người này, quả thật nổi bật không chịu được.

Cố Dật Nhĩ đột nhiên hỏi: “Em có thể hỏi một câu không?”

Tư Dật đi bên cạnh cô, mắt nhìn thẳng: “Em hỏi đi.”

“Đồng phục này, anh làm thế nào mà có?”

Tư Dật dường như là không dự đoán được cô sẽ hỏi như vậy, anh ngẩn người: “Dùng tiền.”

“Phòng học thì sao?”

“Cũng là tiền.” Tư Dật nghĩ nghĩ, lại nói, “Còn có hiệu trưởng.”

“Lúc vừa nghe thấy ý tưởng này của Dật ca, em suýt thì bị dọa chết.” Nhị Canh phẩy phẩy tay che mặt, “Em một đại lão gia sắp 30 còn mặc đồng phục, quá xấu hổ.”

Nhị Canh mặc đồng phục trông còn được, kỳ cục nhất trong đám thật ra là Lục Gia và Phó Thanh Từ.

Người trước thật sự quá cường tráng, như học sinh trung học đột biến gen, người sau, mặt không đến nỗi nào, nhưng khí chất đã hoàn toàn không giống với học sinh cấp ba.

Cũng làm khó Tư Dật bắt được bọn họ mặc đồng phục cấp ba.

Cố Dật Nhĩ lại lén lút quay đầu nhìn hai người kia, cô không nhịn được, phốc một tiếng bật cười.

Sắc mặt Phó Thanh Từ rất lạnh: “Nhìn cái gì?”

“Bạn học Phó, bây giờ cậu là học sinh cấp ba 18 tuổi, làm phiền cậu điều chỉnh biểu tình cho giống với học sinh cấp ba được không?” Cố Dật Nhĩ nhướng mày cười nói.

“Tư Dật.” Phó Thanh Từ ngược lại tính sổ với Tư Dật, “Giấy tờ tớ sẽ gửi đến WeChat của cậu, thù lao của tớ tính theo giờ.”

“……” Tư Dật có chút cạn lời, “Cậu đang nói tiếng người sao?”

“Thôi nào, bỏ đi mà.” Lâm Vĩ Nguyệt lôi kéo ống tay áo Phó Thanh Từ, “Mọi người đều là bạn tốt.”

Phó Thanh Từ đỡ mắt kính, nắm ngược lại tay cô, lặng lẽ nắm chặt.

Lâm Vĩ Nguyệt rũ mắt, thẹn thùng không nói.

Thật là học sinh cấp ba 18 tuổi ngây thơ.

Cố Dật Nhĩ trong lòng bật cười, bỗng nhiên chạy vài bước về phía trước.

Sau đó xoay người, nhìn bọn họ.

“Cảm ơn các cậu.” Cố Dật Nhĩ cúi sâu một cái, “Cảm ơn các cậu nhiều năm như vậy vẫn còn ở  đây bên cạnh tớ.”

Trong nháy mắt bước chân vào phòng học, cô thật sự cho rằng đã trở lại năm đó.

Một năm vô ưu vô lự nhất, một năm tùy ý phóng khoáng nhất.

Bài tập chồng chất như núi, bạn bè đùa giỡn vui đùa, lặng lẽ nảy sinh mối tình đầu.

Là năm tháng cấp ba bận rộn mà lại hạnh phúc.

Tuy sớm đã qua đi, nhưng vẫn như cũ là hồi ức được trân trọng trong lòng.

Cô cười phóng khoáng đáng yêu, giống như Cố Dật Nhĩ mười lăm tuổi năm đó trở lại trong mắt mọi người.

Mười lăm tuổi năm ấy, cô mang một đôi mắt sáng như chứa đầy sao, bên miệng luôn treo nụ cười mỉm xông vào năm mười lăm tuổi của mọi người.

“Muốn đến sườn núi bên kia ngồi không?” Nhị Canh bỗng nhiên chỉ vào một tòa núi nhỏ cách khu dạy học không xa, “Phong cảnh nơi đó nhất định là rất đẹp.”

Lục Gia hỏi: “Vậy tiểu học muội của cậu thì sao? Cô ấy còn ở cửa chờ chúng ta đấy.”

“Tớ gọi điện thoại bảo cô ấy lại đây tập hợp.” Nhị Canh quay đầu giải thích với Cố Dật Nhĩ, “Cô ấy vốn dĩ cũng muốn đến, nhưng lại nghĩ đến nhỏ hơn chúng ta một năm nên không có cảm giác ăn nhập, cô ấy đang ở cửa chờ chúng ta.”

Cố Dật Nhĩ cười nói: “Vậy cô ấy cũng mặc đồng phục hả?”

“Đương nhiên.” Nhị Canh gật đầu, “Hôm nay mấy người bọn em cùng hai người quay về năm 18 tuổi.”

Sườn núi nhỏ của trường học một chút cũng không thay đổi.

Vẫn là tầng tầng cây cối rậm rạp vờn quanh, chỉ có thể đi trên con đường đá nhỏ.

Mọi người ngồi xuống bàn ghế đá trên đỉnh.

Đợi không bao lâu đã thấy Du Tử Tụ thở phì phò trèo lên.

Vừa lên tới đã vội hỏi: “Thành công không?”

“Thành thành, tiếc là em không thấy được.” Nhị Canh gật đầu, “Chờ về nhà anh kể cho em, Dật ca thật là buồn nôn đến tận xương tuỷ.”

Tư Dật mặt tối sầm: “Cậu nói lại lần nữa?”

Ý chí cầu sinh của Nhị Canh rất mạnh, vội sửa miệng: “Cảm động đất trời, thâm tình không thọ, em sắp khóc luôn.”

“Các cậu còn nhớ không, nơi này không biết là bắt được bao nhiêu đôi yêu sớm?” Vương Tư Miểu bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Lục Gia ha ha cười: “Chiến tích của chủ nhiệm giáo dục đại bộ phận đều là nơi này với Bích Thúy đình nhỉ? Anh nhớ rõ lúc ấy Cố Dật Nhĩ và Dật ca không phải cũng bị bắt được sao? Sau đó lại ca hát để lừa dối qua cửa, cười chết mất.”

Mặt Tư Dật và Cố Dật Nhĩ đồng thời trầm xuống.

“……” Lục Gia sắp xếp lại ngôn ngữ một chút, giơ ngón tay cái lên, “Cơ trí, quá cơ trí, ý tưởng vàng như vậy cũng chỉ có nhị vị mới có thể nghĩ ra, em cam bái hạ phong.”

Hành động trợn trắng mắt của Tư Dật và Cố Dật Nhĩ cũng không có chút khác nhau nào.

Du Tử Tụ bỗng nhiên đề nghị: “Em mang máy ảnh, mọi người muốn chụp một tấm không?”

“Chụp chụp chụp, chụp một tấm đi.” Nhị Canh phụ họa đầu tiên.

Vương Tư Miểu cười: “Tớ nhớ lần chụp chung trước của chúng ta đã là rất nhiều năm rồi nhỉ?”

“Đúng vậy, nếu không chúng ta lại chụp một tấm giống như trước đi?” Lục Gia hứng thú bừng bừng nói.

Nhị Canh vỗ đùi: “Tuyệt! Quá tuyệt! Có ai lưu ảnh đó trong di động?”

Mọi người ăn ý nói câu: “Tôi/Tớ/Em có lưu.”

Sau đó đều cười.

Được rồi, nếu vậy thì dùng của ai cũng giống nhau.

Nhị Canh làm chỉ huy, phân phối vị trí đứng cho mọi người, chờ tất cả mọi người đứng xong lại để cho Du Tử Tụ thiết lập hẹn giờ, sau khi ấn  nút thì nhanh chóng chạy về vị trí chuẩn bị chụp chung.

“Mọi người nhìn máy ảnh! Một hai ba!”

Năm tháng qua đi, tất cả mọi người đã trưởng thành.

Có lẽ cái giá rất tàn khốc, có lẽ cũng không hoàn mỹ, nhưng cũng đủ tốt đẹp.

Trên màn hình, tám người mặc đồng phục mất đi dáng vẻ thiếu niên, thêm phần thành thục ổn trọng.

Nhưng bọn họ vẫn là nhóm người năm đó.

Trước núi có đường, phía sau núi tất tương phùng.

Bọn họ cuối cùng cũng được tương phùng.

Sắc trời dần tối, mấy người đi đến cổng lớn, ông bảo vệ đi ra cười cười với bọn họ: “Thành công rồi?”

Nhị Canh gật đầu thật mạnh: “Cảm ơn chú đã cho bọn cháu vào!”

“Không cần cảm ơn, các bạn học sau này cũng vui vẻ hạnh phúc nhé.” Ông bảo vệ cười hiền từ, nếp nhăn khóe mắt lộ ra tia ấm áp, “Thỉnh thoảng về trường cũ thăm nhé.”

“Vâng.” Nhị Canh trả lời thay mọi người.

Đoàn người rời khỏi trường.

Không biết là ai cảm thán một câu: “Nếu hôm nay có thể gặp được thầy sư tử thì tốt rồi.”

Lâm Vĩ Nguyệt theo bản năng dừng lại.

Thanh xuân của cô, ngoại trừ không thể thiếu nhóm bạn này, thì còn có thầy Mộ.

“Cũng không biết thầy sư tử đã kết hôn chưa.” Lục Gia có chút cảm khái, “Nhớ rõ lúc ấy, thầy sư tử siêu cấp được các cô giáo hoan nghênh.”

Ở trong lòng học sinh, khi đó thầy không chỉ là một người đàn ông đẹp trai trẻ tuổi, thầy còn là một chủ nhiệm lớp ưu tú lại có trách nhiệm.

“Nhất định là rồi.” Lâm Vĩ Nguyệt cũng không biết dũng khí ở đâu, bỗng nhiên lớn tiếng nói, “Thầy nhất định là rất hạnh phúc.”

Mọi người có chút khó hiểu nhìn cô.

Phó Thanh Từ lặng lẽ nắm chặt tay cô.

Lâm Vĩ Nguyệt có chút chột dạ rụt tay lại. 

“Không được trốn.” Giọng nói của Phó Thanh Từ lạnh lẽo, “Em nói rất đúng.”

Cô có chút kinh ngạc ngước mắt nhìn anh.

Phó Thanh Từ bỗng nhiên cong cong môi: “Nhưng mà anh vẫn còn giận.”

“……”

“Về nhà cẩn thận mà dỗ anh.”

***

Cố Dật Nhĩ và Tư Dật không vội vã đi về.

Hai người thừa dịp mọi người về nhà, lại lần nữa quay trở lại trường.

Bọn họ đi tới Bích Thúy đình.

Bích Thúy đình được trùng tu, xung quanh cũng lắp đèn, đã không còn là thánh địa hẹn hò của các cặp tình lữ nữa.

Cố Dật Nhĩ ngồi trong đình, duỗi tay hướng về phía ánh trăng, cô không bắt được mạt ánh trăng mỏng manh kia, nhưng ánh sáng nơi ngón áp út kia so với ánh trăng còn lấp lánh hơn.

“Đẹp không?” Tư Dật thấp giọng hỏi cô.

“Ánh mắt rất tốt.” Cố Dật Nhĩ nghiêng đầu nhìn anh, “Rất đẹp.”

“Nhờ quan hệ đặt riêng mà còn chờ lâu như vậy, đương nhiên đẹp.” Tư Dật hừ một tiếng, ngữ khí đắc ý.

Cố Dật Nhĩ đột nhiên hỏi anh: “Đợi bao lâu?”

“Anh và Nhị Canh đặt cùng nhau.” Tư Dật khẽ nhíu mày, “Rất lâu rồi.”

Cố Dật Nhĩ nhấp môi: “Cho nên từ lâu anh đã định cầu hôn?”

“Đúng vậy.” Tư Dật giống như trêu mèo sờ sờ cằm cô, ngữ khí nhẹ nhàng, “Anh vẫn luôn nói kết hôn cùng em, là chính em mãi không chịu đồng ý, hại anh cho rằng em không muốn kết hôn với anh.”

Cô nhăn mũi, nghiêng đầu không để ý tới anh.

“Sau đó lại suy nghĩ thật lâu, nên cầu hôn em như thế nào.” Tư Dật xoay đầu trở về, ngửa đầu nhìn ánh trăng, “Anh xem không ít tiểu thuyết với điện ảnh nhưng cứ cảm thấy những cái đó không phải là độc nhất vô nhị.”

“Tại sao lại muốn độc nhất vô nhị?” Phương thức cầu hôn không có độc quyền, muốn dùng còn phải trao quyền.

“Em đối với anh mà nói là duy nhất, cho nên cầu hôn em cũng muốn là độc nhất vô nhị.” Tư Dật nhẹ nhàng cười, “Đủ để hồi ức cả đời.”

Cố Dật Nhĩ vuốt nhẫn hỏi anh: “Sao anh biết em thích cách này?”

“Yêu xa với em mấy năm, anh thường xuyên mơ thấy những ngày chúng ta còn đi học.” Anh hơi rũ đầu, mặt mày tao nhã, “Tưởng tượng đến đó, từ lúc quen em, cuộc sống của anh bỗng có thêm thật nhiều màu sắc.”

Ai có thể nghĩ đến, một chút hảo cảm mông lung thời học sinh, đến bây giờ, đã biến thành tình yêu dung nhập vào trong sinh mệnh.

“Ví dụ?”

“Hồng nhạt.” Tư Dật nghiêng đầu cười với cô, “Là hồng nhạt ngọt ngào.”

Cố Dật Nhĩ lại hỏi: “Hồng nhạt nào?”

Anh đáp: “Là màu môi em, là màu gương mặt và lỗ tai em khi em xấu hổ, là màu mà anh nhìn em.”

Cô lặng lẽ nhìn ra màu hồng nhạt của anh.

Cố Dật Nhĩ duỗi tay chọc chọc mặt anh: “Mặt anh cũng là màu hồng nhạt.”

Tư Dật co rụt lại phía sau, sờ sờ mặt mình: “Cái này cũng nhìn ra được à?”

“Ba ba sao lại không hiểu con trai mình chứ.” Cố Dật Nhĩ xấu xa cười.

Không khí hoàn toàn biến mất.

Tư Dật híp mắt, ngữ khí trầm thấp: “Xem ra không dạy dỗ em là không được.”

Cố Dật Nhĩ vội vàng nhảy dựng lên chạy ra bên ngoài.

“Cố Nhĩ Đóa, em đứng lại đó cho anh!”

“Kẻ ngốc mới nghe anh!”

“Anh đếm một hai ba, em đứng lại cho anh!”

“Lêu lêu lêu đuổi không kịp em đúng không?”

Đáng tiếc Tư Dật trời sinh chân dài, có ưu thế chiều cao, rất dễ dàng đã bắt được cô.

“……” Thất sách.

Anh đè cô vào thân cây, ánh mắt tối lại: “Mở miệng ra, không cho dùng răng chắn anh.”

“Anh muốn làm gì?” Cố Dật Nhĩ nhíu mày, ngữ khí cảnh giác.

Anh véo véo mặt cô: “Vô nghĩa, hôn em.”

Cố Dật Nhĩ dùng tay che miệng lại.

“Em cho rằng em trốn được?” Tư Dật cười lạnh một tiếng, kéo tay cô ấn lên thân cây, dùng sức cắn lên môi cô.

Lúc này cô thế nào cũng trốn không xong.

Bóng cây lay động, ánh trăng ái muội.

Trong không khí tràn ngập màu hồng nhạt ngọt ngào.