Đây là một ngày đặc biệt nhất trong năm.
Giờ phút này vạn gia ngọn đèn cùng sáng, nhi nữ Trung Hoa tứ hải cửu châu cùng đoàn viên.
Nhà họ Cố năm nay rất náo nhiệt.
Tứ đại đồng đường, từ già đến trẻ, toàn bộ đoàn tụ tại nhà lớn.
“Cố Dật Nhĩ, có phải em lại ăn gian không?” Cố Dật Hiên vỗ bàn màn chược, thổi râu trừng mắt, “Sao anh đánh quân gì em cũng ăn được?”
Cố Dật Nhĩ chống cằm, ngữ khí bình tĩnh: “Ai bảo anh là cửa trên của em.”
“A a a a a a đến bây giờ đã thua 800 tệ rồi! Tín hiệu này thật quá kém!” Cố Dật Hiên vò loạn đầu tóc mình.
Bác cả ở một bên quan chiến, thở dài thật mạnh một hơi: “Lúc đi học không bằng người ta, bây giờ đánh mạt chược cũng không thắng được, haizz”
Cố Dật Hiên liếc mắt cha già nhà mình một cái: “Ba, đêm trừ tịch, ba không thể thôi chì chiết con một chút sao?”
Lúc này đại sảnh nhà họ Cố nổi lên hai bàn mạt chược, bọn tiểu bối một bàn, các trưởng bối một bàn, còn thừa thì ngồi trên sô pha cắn hạt dưa ăn trái cây xem xuân vãn.
Các bạn nhỏ vây quanh phòng khách cãi nhau ầm ĩ.
Cố Dật Nhĩ hôm nay cuồng quét bàn mạt chược, ổn thỏa ngồi ở vị trí nhà cái, mới đầu chỉ có Cố Dật Hiên từ nhỏ bất hòa với cô là bất mãn, sau đó, Cố Dật Văn và Cao Tự Án cũng có chút bất mãn.
Cao Tự Án khẽ nhíu mày: “Dật Nhĩ, chơi mạt chược phải thành thật.”
Cố Dật Hiên vội vàng gật đầu phụ họa: “Anh Tự Án, anh cũng cảm thấy em ấy ăn gian đúng không?”
Cố Dật Nhĩ vô tội bĩu môi: “Không thắng được em thì nói em ăn gian, các anh có còn là đàn ông không? Ba người đàn ông hợp lực ăn hiếp em một cô gái yếu đuối.”
“Thực xin lỗi, bưu hãn như em anh thật không cảm thấy em yếu đuối.” Cố Dật Hiên hừ lạnh một tiếng.
Cố Dật Văn nhướng mày, ngữ khí trêu chọc: “Dật Nhĩ, lúc em học ở Mỹ, chuyện em trộm đi Las Vegas đánh bạc đều là bọn anh giúp em gạt chú hai đó.”
Cố Dật Nhĩ dừng một chút, thần sắc tự nhiên: “Trong sòng bạc không có mạt chược.”
“Cô ơi, sòng bạc là cái gì đó ạ?”
Bỗng nhiên, một đôi tay nhỏ bám lên bàn mạt chược, buộc hai bím tóc nho nhỏ, mềm mại mở một đôi mắt to tròn nhìn cô.
Cố Dật Nhĩ ngây ngẩn cả người, nhìn về phía Cao Tự Án xin giúp đỡ.
Cao Tự Án bình tĩnh quay đầu, dặn dò: “Đừng dạy hư trẻ con.”
Bé gái duy nhất đứng ở đây, hai bé trai còn lại cũng chạy tới.
Sau đó ba cục cơm nắm thiên chân vô tà cùng kêu lên hỏi: “Cô ơi, sòng bạc là cái gì ạ?”
Cố Dật Nhĩ làm cô lần đầu cảm giác được áp lực.
Cố Dật Hiên cười lạnh một tiếng: “Cố Dật Nhĩ, em dám truyền bá cho con trai anh cái gì không lành mạnh thì anh sẽ nói hết mấy chuyện rách nát của em ở Mỹ ra, để xem ông nội với chú hai dạy dỗ em thế nào.”
Cố Dật Nhĩ bỗng nhiên chỉ vào TV hô to một tiếng: “Ui ui chị dâu kìa!”
Một tiếng kêu này hấp dẫn cả nhà đến trước màn hình TV, ngay cả ông nội cũng trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm vào TV.
“Chỗ nào, đâu?” Cao Dung có chút thất vọng, “Không phải còn đang diễn tiểu phẩm sao? Tiểu Úy nói tiết mục của nó là hát mà.”
Cố Dật Nhĩ đứng dậy: “Em chơi cũng mệt rồi, em đi ăn chút gì đã.”
“Thắng nhiều tiền như vậy rồi lại muốn chạy?” Ngữ khí của Cố Dật Hiên sắc bén.
Cố Dật Nhĩ gọi chị dâu đang ngồi ăn vặt bên sô pha: “Chị Tú Tú, chị ra đây đánh thay em một lát đi.”
Chị dâu có chút không tình nguyện đứng lên: “Chị muốn xem TV mà.”
“Xuân vãn nghe tiếng là được.” Cố Dật Nhĩ ngồi trên sô pha ăn miếng táo đã được gọt sẵn.
Tiết mục của Chử Úy sau hai tiểu phẩm.
Cố Dật Nhĩ ôm cháu gái nhỏ vào trong ngực: “Đợi lát nữa là mẹ con xuất hiện, xem cùng cô nha.”
Cháu gái ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”
Cô cháu hai người một bên ăn trái cây một bên đợi Chử Úy.
Cuối cùng, Chử Úy một thân váy đỏ vui mừng xuất hiện trong TV, cô cầm microphone nét mặt cực kỳ trang trọng hát trên sân khấu.
Tất cả mọi người trong phòng cuối cùng chuyển hết tầm mắt vào TV.
Xem vui vẻ nhất trong đó, ngoại trừ Cao Tự Án thì chính là ông nội.
Vốn dĩ lúc Chử Úy sắp gả vào nhà họ Cố thì ông nội là người phản đối, lý do đương nhiên là tư tưởng cũ, nữ minh tinh sao xứng gả vào nhà họ Cố.
Sau đó, bộ phim Chử Úy đóng chính vào cuối năm đó đại bạo, được bước lên sân khấu xuân vãn năm đó hát bài hát mở màn.
Ông nội nháy mắt thay đổi sắc mặt, nữ minh tinh lên xuân vãn nhất định là người tốt kiên quyết quán triệt tư tưởng mới của chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc, cho nên vui vẻ đồng ý hôn sự này.
Xuân vãn phỏng chừng cũng không nghĩ tới chính mình lại có thể thúc đẩy một cọc hôn nhân.
Chử Úy sinh con rồi vẫn như cũ không có bất kỳ sự thay đổi gì, dáng người bốc lửa, gương mặt hồng hào trắng nõn đến mức có thể bóp ra nước.
Nếu không nói thì ai có thể biết được cô đã lấy chồng sinh con.
Tiết mục kết thúc không bao lâu thì di động của Cao Tự Án vang lên.
Cố Dật Nhĩ bát quái tiến lại gần nghe.
Nghe được bên kia một tiếng hờn dỗi: “Ông xã, em vừa hát có hay không?”
Khóe miệng Cao Tự Án mỉm cười, vừa muốn trả lời lại thấy ánh mắt bát quái của Cố Dật Nhĩ.
Anh nhướng mày, đi đến ban công nghe điện thoại.
“Hâm mộ? Hâm mộ thì nhanh kết hôn đi.” Cố Dật Hiên hừ lạnh một tiếng, “Qua năm mới cũng là người 29 tuổi rồi, không biết em nghĩ gì nữa?”
Cố Dật Nhĩ phản bác: “Còn hơn người cưới chạy bầu như anh.”
Cố Dật Hiên nghẹn họng, sắc mặt nghĩ không ra nên phản bác như thế nào.
“Dật Nhĩ, di động của em nè.” Chị dâu ngồi ở bàn mạt chược bỗng nhiên gọi cô.
Cố Dật Nhĩ cũng không xem ai gọi tới, trực tiếp nghe: “Xin chào.”
“Nhĩ Đóa.” Giọng nói của Tư Dật nghe rất sa sút, “Ở nhà chỉ có một mình anh.”
“Hả?” Cố Dật Nhĩ đột nhiên thấy kỳ lạ, “Ba mẹ anh đâu?”
“Anh trực ban xong về nhà, trong nhà một bóng người cũng không có.” Tư Dật thở dài, “Mẹ anh để lại tờ giấy trên bàn trà, nói cùng ba anh đi hưởng thụ thế giới hai người.”
“……” Cố Dật Nhĩ tỏ vẻ đồng tình tự đáy lòng, “Quá đáng thương.”
Nhà họ Tư ngoại trừ bọn họ, còn lại toàn bộ đã dọn đến Bắc Kinh, chờ mấy năm nữa ba Tư lại lên chức đến trung ương thì cũng suy xét đến việc dọn đi.
Nhưng ba Tư hình như lại chẳng có chút sốt ruột nào, dù sao bất luận là ở đâu thì mỗi năm cũng khó được vài lần gặp mặt, cho nên ở nơi nào kỳ thật cũng đều giống nhau.
Vậy nên nhà Tư Dật không giống với nhà cô, nhà bọn họ ăn Tết đều là ba người cùng nhau trải qua.
Hai người kia nếu là đi hưởng thụ thế giới hai người thì cũng chỉ dư lại một mình Tư Dật tiểu đáng thương.
“Em đây có thể làm gì cho anh sao?” Giờ phút này, tình thương của mẹ trong Cố Dật Nhĩ bạo lều, cực kỳ muốn vì tiểu đáng thương làm chút gì đó.
Tư Dật đề nghị: “Tới đây với anh.”
“Hôm nay là tất niên, anh cảm thấy có khả năng không?” Cố Dật Nhĩ máu lạnh vô tình cực kỳ theo lý thường hỏi.
Tư Dật ờ một tiếng, ngữ khí nhẹ nhàng: “Vậy thôi, anh tự đi nấu bát mì ăn thôi.”
“…Tới nhà em đi.”
“Chờ anh.”
Cố Dật Nhĩ cúp điện thoại, đi đến giữa phòng khách, trịnh trọng nói: “Một lát nữa Tư Dật muốn tới ạ.”
Các nữ các đồng chí nháy mắt trở nên hưng phấn.
Người không vui vẻ nhất là ba Cố: “Nó tới làm gì? Tất niên không ở cùng ba mẹ nó, tới đây làm gì?”
“Hai bác Tư đi hưởng thụ thế giới của hai người rồi.”
“……” Trong lòng ông một vạn câu chửi thầm, nhưng bất đắc dĩ người ta là chủ tịch tỉnh nên chỉ có thể nghẹn không nói ra.
***
Tư Dật tới rồi.
Anh chạy tới thì phải, khuôn mặt ửng đỏ, tóc có chút rối loạn, còn đang thở hổn hển, khăn quàng cổ cũng bị rớt xuống.
Cởi áo khoác bên ngoài, bên trong Tư Dật mặc một bộ tây trang màu đen, nhìn cực kỳ chính thức.
Cố Dật Nhĩ híp mắt: “Anh trực ban còn mặc tây trang à?”
Tư Dật nhẹ nhàng nhướng mày: “Cố ý thay đấy.”
Tư Dật bởi vì diện mạo vẫn luôn khiến cho mọi người yêu thích, hơn nữa tính cách anh cũng tốt, đối với các trưởng bối rất có lễ phép, hiện giờ người đàn ông đẹp trai trường thân ngọc lập đứng ở nơi này, đến ngụm nước cũng chưa kịp uống đã bị người người vây quanh.
Anh vừa tới, toàn bộ nữ tính trong nhà đều hưng phấn lên.
Bác gái và Cao Dung đau lòng nhìn Tư Dật phong trần mệt mỏi, hết đề nghị nấu mì lại đề nghị gọt hoa quả cho anh, hận không thể ôm anh vào trong ngực tận tình yêu thương.
Hai chị dâu cũng xông tới, trong ánh mắt để lộ ra vẻ đau lòng.
Cháu gái nhỏ là chân chó nhất, trực tiếp ôm lấy chân Tư Dật, hô to: “Dượng! Dượng! Dượng!”
Hai cháu trai cũng vây quanh tới, gọi theo: “Dượng!”
Tư Dật cúi người bế cháu gái nhỏ lên, ngữ khí dịu dàng: “Có nhớ dượng không?”
“Nhớ dượng!” Cháu gái nhỏ không ngừng đạp đạp chân trong lòng anh, muốn dùng cái này để biểu đạt nỗi nhớ của mình.
Ba Cố cười lạnh một tiếng: “Còn chưa kết hôn đâu, trả lời còn rất thuần thục đấy.”
Nhạc phụ xem con rể, càng xem càng không vừa mắt.
Từ đầu đến chân đều không vừa mắt.
Tư Dật từng bước từng bước chúc tết các trưởng bối, lúc đến ba Cố, ba Cố rất có cốt khí quay đầu sang một bên.
Cao Dung trừng mắt nhìn ba Cố một cái.
Tư Dật lại không chút nào để ý, trên mặt mang ý cười, ngữ khí ôn nhuận: “Chú, dạo trước ba con có được một cây gậy golf, nhưng thời gian này chân cẳng ba con không tốt, gậy golf đặt ở chỗ ông ấy không khỏi có chút lãng phí, con đã nói với ba con chuyển cây gậy cho chú, không biết ý kiến của chú thế nào ạ?”
Gậy golf của chủ tịch tỉnh đại nhân, khẳng định là thứ tốt.
Ba Cố hừ một tiếng, cuối cùng vẫn là khuất phục.
Bởi vì Tư Dật đã đến nên mọi người cũng không chơi mạt chược nữa, ngồi vây quanh trên sô pha một bên xem xuân vãn một bên nói chuyện phiếm.
Ba bạn nhỏ tranh cướp nhau muốn ngồi trên đùi dượng, mỗi chân ngồi một bạn còn không vui, một hai phải VVIP một mình độc chiếm.
Tư Dật thật sự rất được các bạn nhỏ hoan nghênh, cháu gái nhỏ thích anh vì anh đẹp trai, nhóm cháu trai thích anh vì dượng hoàn toàn không giống ba ba bọn họ, lúc nào cũng tủm tỉm cười nghe bọn họ nói vũ trụ đại chiến, khiến tiểu nội tâm bành trướng của các bạn nhỏ được đến đầy đủ thỏa mãn.
Cao Dung cười ha ha nắm lấy tay Cố Dật Nhĩ nói bên tai cô: “Chờ các con sinh con thì nhà chúng ta càng náo nhiệt.”
Cố Dật Nhĩ giận dỗi một tiếng: “Còn chưa kết hôn đâu, mẹ đừng nói bậy.”
“Sắp sắp.” Cao Dung nhếch miệng cười, “Làm bà nội lâu như vậy rồi, mẹ cũng muốn làm bà ngoại.”
Tây trang của Tư Dật đã bị các bạn nhỏ làm cho có chút nhăn dúm dó.
Hai chị dâu nhanh tới muốn ôm bọn nhỏ đi.
“Không sao, các bạn nhỏ vui vẻ là tốt rồi.” Tư Dật khẽ cười.
Cuối cùng vẫn là ba bạn nhỏ biết chính mình vò nát tây trang quý giá của dượng, chu cái miệng nhỏ xin lỗi, ngoan ngoãn xếp hàng ngồi bên cạnh dượng, muốn lột quả cam cho anh ăn.
Tư Dật sờ sờ đầu bọn nhỏ.
Mặt cháu gái nhỏ đỏ hồng, nhẹ nhàng túm ống tay áo Tư Dật, làm nũng: “Dượng hôn con một cái đi.”
Tư Dật sửng sốt.
Anh đã nhận ra ánh mắt của Cao Tự Án.
“Dượng chỉ hôn một mình cô của con thôi.” Tư Dật nhướng mày, chỉ Cố Dật Nhĩ đang im lặng gặm táo.
Cố Dật Nhĩ ho thật mạnh một tiếng, thiếu chút nữa thì ho long cả phổi ra.
Những người khác cười hiểu rõ.
Thế nhưng cháu gái nhỏ lại cái gì cũng không hiểu, lui một bước làm nũng nói: “Vậy con hôn dượng một cái ~”
Tư Dật không từ chối, cúi đầu để cháu gái hôn thật mạnh một cái lên mặt anh.
Cao Tự Án thu hết thảy vào tầm mắt rồi gửi tin nhắn cho bà xã.
【 Con gái em còn nhỏ đã biết đòi hôn 】
Bên kia rất biết điều: 【 Em rể hả? Này thì có gì kỳ quái, em rể quá đẹp trai, em cũng rất muốn hôn nha, nếu em rể lại nhỏ thêm vài tuổi…】
【🙂】
【 Nói giỡn mà, em chỉ yêu mình anh thôi】
Mọi người nhiệt tình trò chuyện, xuân vãn thành âm thanh phụ họa, ngẫu nhiên có người oán giận tiết mục năm nay sao lại nhàm chán như vậy.
Nhưng TV vẫn mở.
Xuân vãn sớm đã không phải tiết mục liên hoan đơn thuần, khó coi có thể không xem, nhưng tuyệt đối không thể không có.
Đây mới là ăn Tết.
***
12 giờ vừa qua, pháo hoa nổ tung trong trời đêm.
Các trưởng bối phần lớn đã đi ngủ.
Cố Dật Nhĩ và Tư Dật đứng ở ban công lầu hai nhìn pháo hoa bên bờ sông.
“Tư tiên sinh, chúc anh năm mới, tâm tưởng sự thành, vạn sự như ý, mỗi năm có hôm nay, mỗi tuổi có sáng nay.” Cố Dật Nhĩ cười tủm tỉm nói câu chúc Tết.
Tư Dật mỉm cười, đáp lễ: “Cố nữ sĩ, chúc em năm mới, tình cảm thuận lợi, sự nghiệp thuận lợi, gia đình mỹ mãn, vạn sự thuận lợi.”
Cố Dật Nhĩ bĩu môi: “Quá cũ kỹ.”
Tư Dật ưm một tiếng, duỗi tay ôm cô vào trong ngực mình, cúi đầu hôn lên môi cô: “Chúc em năm mới, tình cảm với Tư Dật càng ngày càng ngọt ngào, ngọt đến tách ra một giây cũng cảm thấy khó chịu.”
Cố Dật Nhĩ nhăn mũi: “Thật buồn nôn nha.”
“Buồn nôn chỗ nào?” Tư Dật nghiêng đầu cười, “Đều là lời nói thật lòng của anh đấy.”
“Hừ.” Cố Dật Nhĩ kiêu ngạo quay đầu đi.
Tư Dật xoay mặt cô lại, chóp mũi chạm vào chóp mũi cô: “Xấu hổ?”
“Không có đâu.” Cố Dật Nhĩ ngượng ngùng phủ nhận.
Anh rũ mắt nhìn cô, ánh mắt nhẹ nhàng, chỉ là ảnh ngược của pháo hoa khiến nó có vẻ lộng lẫy bắt mắt.
Cố Dật Nhĩ nhón chân hôn lên má anh một cái, ngữ khí có chút hờn dỗi: “Anh chỉ có thể để cho một mình em hôn.”
Tư Dật sửng sốt trong chốc lát, sau đó bất đắc dĩ cười.
“Haizz, dấm của cháu gái cũng ăn à, bình dấm nhỏ này.” Trong giọng nói lại tràn ngập vui vẻ.
“Không được sao?”
“Được chứ, đương nhiên được.” Tư Dật đưa một bên mặt khác qua, “Bên này cũng muốn.”
Cố Dật Nhĩ không từ chối anh, moaz một cái thật kêu.
Tư Dật thỏa mãn than một tiếng, cắn môi cô.
Trong lúc mơ màng, cô dường như nghe thấy anh nói một câu:
“Nhĩ Đóa, khi nào em cũng sinh cho anh một đứa?”
Đương nhiên, sự kích thích của giác quan khiến cô cái gì cũng không nghe thấy.
Vẫn là đêm giao thừa, vẫn là toàn gia đoàn viên.
Người thân khoẻ mạnh, tình yêu đong đầy, đây là ăn Tết vui vẻ.
Người Trung Quốc ăn Tết, chính là đoàn tụ.
Chúc mừng năm mới.