Cô Ấy Thật Mềm

Chương 121






Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Quý Hàn Phong đang ở dưới một tòa nhà, mặc một bộ âu phục màu xám cổ điển, đắt tiền.

Dáng người cao
lớn, khuôn mặt tuấn mỹ, uy nghêm, hơn nữa khí chất bất phàm, đứng trong biển người thu hút rất
nhiều ánh mắt nữ nhân viên đi qua, nhìn chằm chằm anh không rời được mắt.
Bây giờ đang là giờ tan tầm cao điểm, nhân viên đi thành các nhóm ra khỏi tòa nhà.
Ánh mắt sắc bén của Quý Hàn Phong dường như đang rà quét từng người phụ nữ đi ra.
Cho đến khi mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh nhỏ yếu anh lập tức nheo mắt lại.
Hòa Sanh tan làm muộn hơn 5 phút so với những người khác, cô còn cầm một tập văn kiện, cúi đầu đi
ra ngoài, không chú ý tới phía trước.

Khi dẫm trên giày cao gót đi đến cầu thang, đối diện một bàn
tay to đột nhiên kéo cô lại.
Hành động thình lình xuất hiện này dọa Hòa Sanh hét lên, ngẩng đầu lại nhìn thấy một khuôn mặt lạnh
nhạt.
Bàn tay to của Quý Hàn Phong nắm chặt cổ tay cô, đôi môi mỏng hoàn mỹ cũng mím chặt, giống như bắt
gà dễ dàng lôi cô đi về phía bãi đỗ xe.
Miệng Hòa Sanh mấp máy, muốn hét lên lại bận tâm đang ở dưới lầu công ty.
Cuối cùng, cô bị người đàn ông kéo mạnh vào trong xe, phanh một tiếng, cửa xe bị đóng mạnh, động
tĩnh như sắp hỏng cửa xe.
Trong không gian khoang xe kín mít, bầu không khí cũng trở nên căng thẳng, bế tắc.
Hòa Sanh không muốn nói chuyện, vẫn là Quý Hàn Phong liếc cô một cái, lạnh nhạt mở miệng: “Anh là
ôn dịch hay sao mà em trốn anh?”
Trong khoảng thời gian này cô cố ý tránh né, mặt cũng không cho người ta nhìn thấy, có thể thấy Quý
Hàn Phong đã bị chọc giận, lạnh giọng chất vấn: “Anh chọc em khiến em chướng mắt?”
Hòa Sanh thấy da mặt anh xây bằng tường bê tông, biết rõ cách khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Cô đơn giản nói, để tránh bị anh tiếp tục quấy rối tình dục, ngữ khí lãnh đạm nói: “Ngài sao có thể
làm tôi chướng mắt, tôi cũng chỉ là một bà cô già bị anh chơi đùa mà thôi, ngủ xong là vứt, hà tất
gì cứ tới quấy rầy tôi?” Khuôn mặt điển trai của Quý Hàn Phong trở nên xấu hổ, hiển nhiên Hòa Sanh
đã nghe không thiếu một chữ cuộc đối thoại giữa anh và Kha Chú lần trước.
Mà giờ phút này, khuôn mặt Hòa Sanh bình tĩnh, nhưng từng câu từng chữ lại đều là mỉa mai đả kích

nhân phẩm của anh: “Không phải từ trước đến nay anh đều tự nhận bản thân là đàn ông sao? Khinh
thường dây dưa với những phụ nữ bị anh làm qua.

Làm đàn ông, làm gì cũng phải phù hợp với lời nói
và việc làm của mình, bằng không đừng nói làm đàn ông, anh vẫn nên nghĩ cách làm người như thế nào
trước, để không trở thành một tên cặn bã.”
Quý Hàn Phong che giấu sắc mặt dày đặc sương mù, vững vàng nói: “Anh là cặn bã? Xem ra phẩm vị của
em thật độc đáo, thích ngủ với cặn bã?”
“Ai khiến tôi vẫn luôn nhìn đàn ông bằng ánh mắt chẳng ra gì?” Hòa Sanh cười lạnh.
Cái này làm lửa giận của Quý Hàn Phong dâng cao, đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại ngắt quãng.
Hòa Sanh không nói gì, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.
Quý Hàn Phong trả lời, bên trong xe kín mít, giọng nói trong điện thoại truyền ra có thể nghe thấy
rõ ràng: “Tư tiểu thư đã chờ con ở nhà dì Phó từ lâu, con đã đồng ý đến đây gặp mặt rồi đấy.”
Giọng nói của Quý phu nhân, Hòa Sanh không nhận ra nhưng lại nghe thấy Quý Hàn Phong đồng thời còn
đang dây dưa với một người phụ nữ khác.
Đôi môi gợi lên một nụ cười hơi mỉa mai, mà ánh mắt của người đàn ông vừa lúc bắt gặp.
Tâm trạng trong lồng ngực của Quý Hàn Phong càng thêm phiền muộn, giọng điệu cũng không hẳn là tốt:
“Không gặp.”
Quý phu nhân không ngờ con trai mình lại đổi ý giữa chừng, giọng điệu nghiêm nghị: “Con nghĩ gì
vậy, nói cho người ta leo cây là leo cây, mặt mũi Tư tiểu thư để ở đâu.

Con trai, mẹ nói cho con
biết vị này con nhất định sẽ thích.”
Quý Hàn Phong không có kiên nhẫn nghe mẹ nói hết lời, bỏ lại một câu chờ anh về rồi nói, rồi trực
tiếp cúp máy.
Anh vừa quay đầu lại liền thấy Hòa Sanh dùng ánh mắt ghê tởm nhìn mình.

Quý Hàn Phong không biết ở
Phó gia nửa giờ trước náo loạn nhận sai đối tượng xem mắt.
*
Buổi tối, Khương Từ ăn tối ở nhà mẹ chồng sau đó mới đưa con về nhà.


Tự Bảo không muốn xa chị họ
nên cũng đưa Phó Ý Kiều về cùng.
Khương Từ tắm riêng cho hai đứa nhỏ, cô để Tự Bảo quấn chăn ngoan ngoãn ngồi trên giường, sau đó
lại đi tìm máy sấy tóc ôn nhu sấy khô tóc cho Phó Ý Kiều.
Cô gái nhỏ lớn lên giống mẹ, dưới mái tóc là khuôn mặt nhỏ đặc biệt xinh đẹp, đôi mắt trong veo như
nai con, dáng vẻ mềm mại ít nói, điều này đã khiến người thích con gái như Khương Từ cảm thấy mềm
nhũn.
Lúc trước khi mang thai Tự Bảo, Khương Từ rất mong muốn sinh được con gái.
Sau đó cô lại sinh được một đứa con trai, cũng không thể đưa Tự Bảo về lò luyện lại, đành phải
nuôi.
“Xong rồi, tối nay con ngủ cùng em trai nhé?” Khương Từ sờ tóc của cô gái nhỏ, giọng điệu ôn nhu.
Phó Ý Kiều gật đầu, rất ngoan.
Cô gái nhỏ dùng đôi tay mềm mại nắm lấy đầu ngón tay Khương Từ, chậm rãi nói: “Bác gái, ngày mai
con có thể gặp ba mẹ sao?”
Khương Từ hơi sửng sốt, thật ra tâm tư của trẻ con rất nhạy cảm.
Phó Ý Kiều đã quen ở cùng ba mẹ, trong lúc nhất thời bị gửi đến nhà bà nội nuôi một thời gian, dù
ngoan ngoãn, hiểu chuyện không nói ra lời nhưng đáy lòng vẫn hâm mộ em trai có ba mẹ ở bên còn mình
lại không có.
Cô gái nhỏ bây giờ nhìn thấy bác trai và bác gái xong việc, đưa Tự Bảo về nhà.
Không nhịn được mà suy nghĩ khi nào ba mẹ mình mới xong việc?
Khương Từ ôn nhu dỗ hai đứa nhỏ ngủ, sau nửa tiếng, cô mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng trẻ em, đóng
cửa lại, xoay người đi sang phòng ngủ chính nên cạnh.
Phó Thời Lễ đã tắm xong, khoác áo khoác ngủ màu xanh đen lười biếng dựa vào đầu giường.
Nhìn thấy cô đi vào, anh nhấc mí mắt nhìn cô chằm chằm.
Ở Phó gia náo loạn nhận sai đối tượng làm Tư Nghênh Hạ xấu hổ không nói, Khương Từ còn tại chỗ nói
đùa với Phó Thời Lễ: ”Nhân duyên của Quý Hàn Phong bị anh phá hoại, anh nên đền bù cho anh ta một
người vợ.” Giọng điệu bình thường, nghe không ra vui buồn.
Nhưng Phó Thời Lễ lại nhìn ra lời cảnh báo dưới đôi mắt cười của cô.

Suốt đường về nhà Khương Từ
không nói lời nào, vào phòng tắm tắm rửa trước.


Khi chuẩn bị nằm xuống giường, người đàn ông chủ
động vén chăn lên cho cô, cực kì ôn nhu săn sóc.
“Uống nước không?” Anh hỏi.
Khương Từ đắp chăn nằm xuống, ánh sáng đèn ngủ rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô, đôi mắt khép hờ
nói: “Anh xum xoe là vì chột dạ sao?” Phó Thời Lễ giả vờ nghe không hiểu: “Chột dạ cái gì?”
Khương Từ ôm chăn bông trên ngực, xoay người nhìn chằm chằm anh một lúc: “Vị Tư tiểu thư kia mới
ngoài 20 tuổi, có thể thích một ông chú ba mươi mấy tuổi, xem ra sứ hấp dẫn của Phó tổng không hề
giảm.”
Người phụ nữ ăn dấm dừng trong mắt đàn ông.
Phó Thời Lễ giải oan cho bản thân: “Quý Hàn Phong không đến, cô ấy nhận nhầm người lại không phải
anh đi giả mạo.”
Khương Từ lại nói: “Quý Hàn Phong xem mắt, anh đến tham gia cuộc vui làm gì?”
Cô có thể hoàn hảo tìm cớ cho anh lọt hố.
Phó Thời Lễ chỉ đơn giản tắt đèn, vươn cánh tay dài ôm người phụ nữ đang oán giận.
“Phó Thời Lễ!”
Giọng nói xấu hổ của Khương Từ vang lên trong phòng ngủ chính tối đen như mực.
*
Phòng ngủ chính bên này hai vợ chồng đang đánh nhau kịch liệt mà Từ tiểu thư trong miệng Khương Từ
lại không có tâm trạng tốt như vậy.
Nhận sai đối tượng xem mắt làm Tư Nghênh Hạ xấu hổ đến mức muốn đào một cái hố chui xuống.
Sau khi về nhà, khuôn mặt đỏ bừng của cô vẫn chưa tan, trong lòng thầm cảm thấy có chút tiếc hận.
Mẹ Tư nhìn ra tâm tư của con gái, nghiêm giọng nói:“Vị Khương tiểu thư kia nghe nói lai lịch không
nhỏ, liên quan đến danh gia vọng tộc ở thủ đô, đứa cháu trai được Phó gia yêu thương ngàn phần là
chui từ trong bụng cô ấy ra, địa vị không ai có thể lay chuyển.

Nghênh Hạ, con nghe mẹ nói, đừng
đem tâm tư đến Phó gia.”
“Mẹ, con không có.” Tư Nghênh Hạ là thưởng thức Phó Thời Lễ, anh đã có vợ con, cô lại không vội
vàng đi làm mẹ kế người ta.
Mẹ Tư thấy con gái có thể nghĩ thông suốt: “Phó gia sâu hiểm, ngay cả thân phận con dâu cưới về
cũng không đơn giản, chúng ta không thể xuống vũng nước đục này, có thể kết giao làm bạn bè chứ
không cần kết oán.”
Tầm mắt phải nhìn đến chuyện lâu dài mới có thể đi hết con đường.

Tư Nghênh Hạ nghe lời dạy dỗ của
mẹ, cũng bỏ tâm tư.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ ngoài đoan trang của Phó Thời Lễ, sự hứng thú của cô với Quý Hàn Phong chưa
từng gặp mặt đã giảm đi đáng kể.
Tư Nghênh Hạ muốn nói lại thôi, chỉ thầm hy vọng tướng mạo đối tượng xem mắt sẽ không quá tệ.
*
Sáng hôm sau vì hai bạn nhỏ đều ở nhà.
Khương Từ không đến công ty, trong lúc ăn sáng, Phó Thời Lễ gọi điện cho Phó Đình Ngạn gọi anh đến
đón con gái về.
Vì thế cô đợi người đến đón trước mới đi làm.
Phó Ý Kiều biết ba sẽ đến đón mình nên tính tình trở nên hoạt bát hơn.

Khoảng 10 giờ, Phó Đình Ngạn
mới đến.
Đã một thời gian không gặp, Khương Từ cảm thấy người đàn ông thư sinh, hào phóng này có vẻ suy sụp
hơn vài phần, chưa nói tới trông vô cùng nghèo túng lại cho người ta cảm giác tính tình đã trở nên
thâm trầm.
“Chị dâu, em đưa Ý Kiều về nhà trước.” Phó Đình Ngạn đặt con gái lên xe, quay người nói với Khương
Từ.
Khương Từ gật đầu, nhìn qua Phó Đình Ngạn và cô gái nhỏ đang ngồi trong xe.
Cô cười nhẹ, khẽ nói: “Nếu nhớ em trai thì gọi bác đến chơi.”
Niềm vui được về với bố mẹ của Phó Ý Kiều còn hơn nỗi buồn không được ở cùng Tự Bảo, mi mắt cô gái
nhỏ cong cong, tay nhỏ vẫy tay với Khương Từ: “Tạm biệt bác gái.”
Khương Từ đứng ở bên đường, nhìn theo Phó Đình Ngạn lái xe rời đi.
Sau đó cô chậm rãi đi về, một lúc sau liền thấy Tự Bảo ngồi lẻ loi ở cổng biệt thự, đầu hơi rũ
xuống, khuôn mặt nhăn nhó, cái miệng nhỏ bẹp lại, trong hốc mắt có giọt nước mắt lăn xuống, sợ bản
thân khóc thành tiếng, còn biết dùng tay nhỏ lau đi.
Chị họ cứ như vậy đi rồi, Tự Bảo buồn chết đi được.

Khương Từ rất ân cần an ủi: “Con không sao
chứ?”
Đôi mắt to của Tự Bảo hiện lên một tầng nước mắt mỏng, cố gắng kìm nén xúc động muốn khóc, lắc đầu.
”Con rất mạnh mẽ.” Thanh âm mang theo tiếng khóc, nói với mẹ.
Khương Từ dở khóc dở cười, vươn tay bế cậu con trai đang ngồi xổm dưới đất lên: “Tiểu bảo bối mạnh
mẽ đi với mami nhiều hơn, được không?”
Tự Bảo dùng đôi tay nhỏ ôm chặt lấy cổ mẹ, nghiêng cái đầu nhỏ nghĩ nghĩ, khẽ nói nhỏ: “Được rồi.”
Khương Từ hôn lên gò má mềm mại của cậu, sau khi thu dọn đơn giản xong liền mang con trai đến công
ty..