Cô Ấy Rất Không Vui!

Chương 41: Không phải nói muốn hôn anh sao




Edit: An

Beta: Gấu Bụng Bự

- ---------

Lúc Lục Hi Hoà gõ cửa, Kỷ Diễn vừa thay quần áo từ phòng ngủ đi ra.

Bão Bão vốn nằm ở ban công giờ đang chạy quanh ở huyền quan, một bên vẫy đuôi, một bên nhìn nhìn Kỷ Diễn, trong miệng rì rầm, thoạt nhìn như gấp không chờ nổi. Kỷ Diễn thấy bộ dạng này đã đoán được người ngoài cửa là ai.

Anh cong khoé miệng, sau đó đi tới huyền quan. Vừa mở cửa liền thấy Lục Hi Hoà đang đứng đó.

Lục Hi Hoà giơ đồ ăn của Bão Bão lên trước mặt anh: "Đồ ăn của Bão Bão ở chỗ em, giờ em mang qua đây."

Kỷ Diễn không nhận lấy, ánh mắt nặng nề nhìn cô: "Thật sự chỉ vì mang đồ ăn của nó đưa cho anh sao?"

Lục Hi Hoà chớp chớp mắt, ý cười trên mặt càng đậm. Giây tiếp theo cô đột nhiên nhào tới chỗ Kỷ Diễn, đôi tay gắt gao vòng quanh cổ anh.

"Em rất nhớ anh, cực kì cực kì nhớ."

Đôi mắt Kỷ Diễn luôn lãnh đạm bạc tình lúc này gợn sóng. Anh đưa cánh tay thon dài ôm lấy vòng eo tinh tế của cô, dùng sức xiết lấy, làm cả người cô hoàn toàn dán sát trước ngực anh. Thân hình cô gái thơm mát mềm mại, cứ như vậy ôm lấy cô, Kỷ Diễn cảm thấy một thân mệt mỏi đều được rũ bỏ.

Chóp mũi Lục Hi Hoà tràn ngập hơi thở nhàn nhạt đầy hormone nam tính của Kỷ Diễn.

Cô hình như thật sự rất thích Kỷ Diễn.

Hơi thở của anh, nhiệt độ cơ thể của anh làm cô mê muội. Cô thích tay anh, khuôn mặt anh, giọng nói của anh. Nhưng cô thích nhất vẫn là anh.

Bàn tay thon dài của Kỷ Diễn từng chút vỗ về đỉnh đầu cô. Cô cứ ngoan ngoãn như vậy tựa trong ngực của mình, quạnh quẽ trong lòng anh giờ khắc này đều mềm mại đến rối tung rối mù. Trước giờ anh chưa từng nghĩ tới mình cũng sẽ có ngày như vậy. Nhưng mà việc thế này rốt cuộc ai có thể đoán ra được đây?

"Anh cũng vậy."

Giọng nói nam tính khàn khàn vang lên trên đỉnh đầu, Lục Hi Hoà cảm thấy có một luồng điện không rõ xẹt qua trong lòng, mang theo một sự rung động khó tả.

Cô ngẩng đầu, vì ngược sáng nên ngũ quan anh lúc này ôn hoà, một đôi mắt thâm thuý ôn hoà đang nhìn cô. Vì thế mà cô theo bản năng nuốt nước miếng, Kỷ Diễn như vậy thật sự rất mê người, có đôi chút muốn gục ngã, phải làm sao bây giờ?

"Kỷ Diễn, em muốn hôn anh."

Âm thanh của cô như giọt nước rơi vào xuống hồ, vang lên dễ nghe, cố tình sinh ra một chút mê hoặc. Trong thoáng chốc Kỷ Diễn thấy trong đầu như có thứ gì đó đột nhiên đổ xuống. Cô gái trong ngực tươi cười, đẹp đẽ sáng lạn, đôi mắt xinh đẹp đào hoa như phát sáng.

Khoé miệng Kỹ Diễn đột nhiên căng thẳng. Giây tiếp theo Lục Hi Hoà cảm thấy bàn tay trên eo cô đột nhiên xiết lại. Ngay sau đó cô bị ép tới trước cửa, hàm dưới bị hai ngón tay của anh nắm lấy, hơi thở ấm áp gần trong gang tấc. Cô phối hợp nhắm mắt lại.

"Chị." (Tức cái mình ghê á trờiiiiii)

"Nên về ăn cơm rồi."

Giọng nói ngoài cửa không trong dự đoán vang lên.

Chân Lục Hi Hoà đột nhiên mềm nhũn, may thay Kỷ Diễn đã nhanh tay lẹ mắt ôm eo cô đỡ lên. Dựa theo tiếng nói, có lẽ Thẩm Quyến đang đứng ở cửa nhà cô. Cô duỗi tay vỗ vỗ lên ngực, thấp giọng nói: "Giật mình... Làm em sợ muốn chết."

Cô ngẩng đầu nhìn Kỷ Diễn, thấy sương mù dày đặc trong mắt anh còn chưa tản đi hết. Tâm tư ngứa ngáy khó nhịn, nhưng lại cố ý không đúng lúc mà gọi, vì thế chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Anh buông em ra, em phải đi về."

Người trước mặt vững như bàn thạch không động đậy, đôi tay to thon dài vẫn nắm eo cô như cũ: "Không phải nói muốn hôn anh sao?"

Lục Hi Hoà chụp lấy cánh tay Kỷ Diễn: "Lần sau lần sau, lần sau đi."

"Đinh đong đinh đong -----"

Thẩm Quyến ở ngoài nhấn chuông cửa.

Lúc này Lục Hi Hoà đang bị Kỷ Diễn đè trên cánh cửa. Tiếng chuông cửa ngày thường còn dễ nghe lúc này lại cực kì chói tai. Cô cảm giác tai mình muốn điếc luôn rồi. Bên tai bỗng nhiên thấy ấm áp, đôi bàn tay luôn đặt trên eo giờ lại đang nhẹ nhàng xoa tai cô.

"Đỡ chút nào không?" Giọng anh rất nhỏ lại ấm áp, dán trên vành tai cô, tiếng nói khiến cả người Lục Hi Hoà đều muốn mềm nhũn.

"Chị ơi?" Tiếng Thẩm Quyến cách cánh cửa truyền vào.

Lục Hi Hoà nhanh chóng thu những suy nghĩ kiều diễm đó lại, lúc này Kỷ Diễn mới buông cô ra. Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm: "Anh đứng nhích qua bên cạnh một chút đi."

Kỷ Diễn: "..."

Nhưng anh vẫn thoả hiệp lùi về phía sau vài bước, nhìn cô sửa lại tóc, lúc này mới trấn định ra mở cửa.

Ngay lúc Thẩm Quyến chuẩn bị nhấn chuông thì cửa mở.

"Đừng ấn nữa, chị nghe thấy rồi." Cô nói với cậu.

"Vậy sao giờ chị mới mở cửa."

"Không phải là do cùng anh ấy nói thêm vài câu nữa sao?"

Kỷ Diễn nghe Lục Hi Hoà hợp tình hợp lý đáp lại, khoé miệng khẽ nhếch, sau đó đi tới chỗ hai chị em.

"Anh Kỷ." Thẩm Quyến lễ phép chào hỏi Kỷ Diễn một tiếng.

"Ừ." Kỷ Diễn gật đầu với cậu.

"Anh vừa mới về ạ?"

"Ừ."

Thẩm Quyến qua gọi Lục Hi Hoà về ăn cơm, nhưng vừa mới mở miệng hỏi người ta một câu rồi lại đi luôn có vẻ không hay lắm, nên khách khí hỏi: "Anh Kỷ, chắc anh còn chưa ăn cơm, hay là qua ăn một chút không?"

"Được."

Thẩm Quyến: "..."

Lục Hi Hoà im lặng lấy tay che miệng, cô không kiềm chế được cong cong khoé miệng. Cô không tin Kỷ Diễn không hiểu lời Thẩm Quyến nói chỉ là khách khí mà thôi. Nếu là trước đây Kỷ Diễn nhất định sẽ nhẹ nhàng từ chối, nhưng không, bây giờ cứ thế giả ngu giả ngơ mà đồng ý rồi.

*

Thẩm Quyến không làm nhiều đồ ăn, bốn món một canh, nhưng mà vẫn đủ cho ba người họ ăn.

"Anh Kỷ đang làm việc ở đâu vậy?" Thẩm Quyến như tuỳ ý hỏi Kỷ Diễn.

"Một công ty giải trí."

"Công ty giải trí, vậy xem như là cùng ngành với chị em sao?"

"Cũng có thể nói vậy, đều là một vòng tròn cả."

"Nhân tiện e có thể tên công ty một chút không?"

Lục Hi Hoà kỳ quái nhìn Thẩm Quyến, sao hôm nay cậu lại khác thường vậy? Bình thường không có lòng hiếu kỳ, cũng chưa bao giờ chủ động nói chuyện với người khác nhiều như vậy.

"Công ty điện ảnh Thiên Ngu."

"Thiên Ngu..." Hai chữ này ở đầu lưỡi Thẩm Quyến quay cuồng một vòng.

Chính là một trong mười công ty mạnh nhất trong ngành giải trí? Từ từ ---

Vừa rồi lúc giới thiệu chị gọi anh ấy là gì? Kỷ Diễn? Nếu cậu nhớ không nhầm, tên ông chủ Thiên Ngu chẳng phải là Kỷ Diễn sao? Trùng tên trùng họ với ông chủ, chắc không có chuyện trùng hợp vậy chứ?

Thẩm Quyến im lặng đánh giá Kỷ Diễn. Người đàn ông đối diện dung mạo tuấn lãng, ăn nói nhã nhặn, trên người có khí chất lãnh đạo...

"Anh... là ông chủ của Thiên Ngu?"

"Công ty là của ba anh, anh chỉ thay ông ấy quản lý thôi." Kỷ Diễn ôn hoà nói.

Thẩm Quyến: "..."

"Ăn cơm đi, không ăn lại nguội hết." Lục Hi Hoà nói.

"Ừ."

Sau khi ăn uống dọn dẹp xong, Lục Hi Hoà tiễn Kỷ Diễn ra cửa. Cô vừa quay lại liền thấy Thẩm Quyến đang dựa vào cửa nhìn mình.

"Em làm gì mà nhìn chị như vậy?"

"Chị, nói thật, chị thích người ta phải không?"

Lục Hi Hoà trừng mắt nhìn cậu "Sao em lại chỉ thấy chị thích anh ấy, không thấy được anh ấy càng thích chị hơn sao?"

Thẩm Quyến: "..."

"Nhưng mà vừa rồi em dò hỏi cặn kẽ vậy làm gì?"

"Ừm... tuỳ tiện hỏi chút thôi." Thẩm Quyến che dấu nói.

"Ồ, nói thật mau, có phải em quan tâm chị không?"

Cậu thiếu niên đứng thẳng người, sắc mặt có chút mất tự nhiên: "Chị cảm thấy thế thì coi như là thế đi... Em về phòng đây."

Lục Hi Hoà nhìn bóng dáng cậu, trong lòng thấy ấm áp. Cô và Thẩm Quyến tuy không phải chị em ruột thịt, nhưng chung sống bên nhau mười năm, tình cảm đã sớm vượt qua cái gọi là huyết thống. Cô thực sự biết ơn khi có thể gặp được Thẩm Lan Du, cũng thực sự biết ơn khi Thẩm Quyến có thể trở thành em trai mình. Tuy cậu không nói nhiều, cũng không nhiệt tình, nhưng cô hiểu rõ, Thẩm Quyến thật sự coi cô là chị.

Trên thế giới này, huyết thống không thể thay thế cho tất cả, chỉ có chung sống cùng nhau mới coi như người một nhà.

Lục Hi Hoà nằm trên giường nhìn trần nhà, rất nhàm chán, không ngủ được.

Không biết giờ Kỷ Diễn đang làm gì, anh còn đang xử lý văn kiện, hay đã ngủ rồi nhỉ?

Nhớ anh, nhớ anh, nhớ anh...

Lục Hi Hoà thấy mình không thể nghĩ tới anh nữa. Vì cô phát hiện cô càng nghĩ tới lại càng nhớ anh, muốn gặp anh, ước rằng anh đứng trước mặt mình ngay lúc này. Cứ thế nhẫn nhịn hơn nửa tiếng, rốt cuộc cô cũng không chịu nổi với lấy di động trên tủ đầu giường.

Tiểu tiên nữ: Anh ngủ chưa?

JY: Chưa.

Tiểu tiên nữ: Em nhớ anh, làm sao bây giờ?

Tin nhắn này cô gửi đi mấy phút vẫn không thấy hồi âm.

Chuyện gì vậy?

Sao anh lại không trả lời?

Lúc cô sắp phát điên tới nơi thì anh rốt cuộc trả lời.

JY: Giờ muốn gặp anh không?

Hả???

Tiểu tiên nữ: Ý anh là sao?