Edit: Gấu Bụng Bự
Beta: chưa beta, beta xong sẽ update lại cho mn, đăng liền cho mn đọc trước
- -----------
Bắt đầu quay là vào nửa giờ sau.
Lục Hi Hòa đứng ở đó, cô mặc một chiếc váy dài hở vai màu trắng, lộ ra bờ vai mảnh khảnh, xương quai xanh thanh tú, da thịt trắng nõn, một tay Doanh Doanh có thể ôm trọn eo thon, từ đằng sau có thể thấy được xương bướm tuyệt đẹp nhô ra của cô.
Lúc này cô đang đeo chiếc vòng cổ mới của Shrove mà nhân viên vừa mang tới, đeo xong đúng lúc cô hơi nghiêng người lại.
Dây chuyền màu bạc, phía trên là một khối hình vuông rỗng, ở giữa khảm một viên pha lê, pha lê nhấp nháy mờ nhạt, đặc biệt khi chiếu đèn xuống, càng thêm tinh khiết, sáng long lanh.
Triệu Bình nhìn Lục Hi Hòa vô cùng hài lòng, quả nhiên lời khen mỹ nhân pha lê về Lục Hi Hòa không hề sai, cô cười đối Lục Hi Hòa hỏi: "Chuẩn bị tốt chưa, Hi Hòa?"
Lục Hi Hòa gật đầu, "Dạ."
"Chúng ta bắt đầu chứ?"
"Vâng."
Lục Hi Hòa bước trên giày cao gót đi tới sân khấu quay, dụng cụ xung quanh đã được bố trí sẵn sàng, cô vừa lên, đèn flash lập tức sáng lên, biểu cảm của cô bình thản tự nhiên, đối với ánh đèn flash chiếu thẳng đến, cô đã sớm đã bình chân như vại.
"Hi Hòa, chuẩn bị." Đường Giáng nói.
"Được."
Lục Hi Hòa vừa dứt lời, cô nhanh chóng tiến vào trạng thái.
Sản phẩm mới lần này của Shrove có chủ đề là sự thuần khiết yên lặng, cho nên sau khi Lục Hi Hòa tiến vào trạng thái, mọi người phía dưới nhìn cô có chút thất thần, lúc này bọn họ cũng không biết nói gì, rốt cuộc là người làm nền cho pha lê, hay là pha lê làm nền cho người, bởi vì lúc này vẻ đẹp của Lục Hi Hòa giống như một nàng tiên nữ không dính khói lửa trần gian.
"Đẹp quá đi mất." Doanh Doanh nhịn không tán thưởng thành lời.
Triệu Bình cười một cái, đối với khuôn mặt đang ngây ra của Doanh Doanh nói: "Cũng không phải chưa thấy qua."
Doanh Doanh bĩu môi, "Chẳng qua là vẫn cảm thấy vô cùng đẹp, chị Hi chính là nữ thần của em."
Mặc dù cô theo Lục Hi Hòa đã lâu như vậy, nhưng cô vẫn sẽ bị chị ấy làm cho kinh diễm, không chỉ là vẻ đẹp của chị ấy, mà còn cả khí chất phát ra từ trong, không tự nhiên mà trở thành tiêu điểm nghìn người chú ý.
Triệu Bình không khỏi bật cười, nhìn về phía Lục Hi Hòa trong ánh mắt mang theo vài phần thưởng thức, chỉ cần nhìn như vậy, cô dám khẳng định, sản phẩm mới kỳ này tuyệt đối sẽ không tồi, tốn nhiều thời gian như vậy mới hợp tác được, cô vẫn có chút tin tưởng.
Các ngôi sao trên màn ảnh đều là toả sáng bốn phía, bọn họ có từng người đi vị, cũng từng người có chính mình đối ngoại thảo người hỉ nhân thiết, nhưng đằng sau bọn họ có giống với những gì trên màn ảnh hay không, điều này có rất ít người biết, mà lúc này người hiểu rõ nghệ sỹ nhất chính là người sớm chiều chung đụng với họ, trợ lý.
Ít nhiều ngôi sao cùng trợ lý có quan hệ không tốt, nhiều ít minh tinh không đem trợ lý đương người xem, nhưng là ở Lục Hi Hòa nơi này hoàn toàn liền không tồn tại loại này vấn đề.
"Ngẩng đầu nhìn về phía trước."
"Đúng vậy, lộ ra góc nghiêng."
"Rất tốt, rất có cảm giác."
"............"
Ngô Nhược Mẫn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lục Hi Hòa trên bục, Lục Hi Hòa trên đó sặc sỡ loá mắt, cô giống như trời sinh vì cái này sân khấu mà sinh một, kỳ thật đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy thấy hậu trường quay của Lục Hi Hòa, mặc dù đã gặp qua vô số ngôi sao có tên tuổi nhưng vẫn bị phong thái của cô làm cho kinh ngạc, không phải nói biểu hiện của cô khẳng định tốt hơn mấy ngôi có tên tuổi kia.
Nhưng trên khuôn mặt kia là sự bình tĩnh thành thạo có bao nhiêu người có thể nắm giữ tốt, không phải loại một sớm một chiều là có thể tôi luyện ra, mỗi một động tác của cô, mỗi một cái biểu hiện đều hoàn hảo như vậy, căn bản là sự tự tin cùng kiêu ngạo trên khuôn mặt đó có học cũng không ra.
Cô ấy lại lần nữa nhìn về phía Mạnh San San, nhìn thấy Mạnh San San đang thờ ơ chẳng hề để ý nhìn điện thoại, trò chuyện WeChat, không khỏi một trận hận sắt không thành thép, vì thế cô ấy nói với cô ta: "San San, đừng đùa nữa, nhìn một chút đi."
"Nhìn cái gì?" Mạnh San San đầu cũng không nâng.
"Nhìn xem tác phong của tiền bối như thế nào, học tập một chút."
"Có gì tốt mà học, không phải chỉ đứng trước mặt nhiếp ảnh gia rồi chụp thôi sao, có gì ghê gớm đâu, lúc đi học em cũng học qua rồi." Trong giọng nói của Mạnh San San xen lẫn vài tia xem thường.
Ngô Nhược Mẫn thở dài một hơi, "San San, thực tế cùng lớp học không giống nhau."
"Trước đây cũng không phải em chưa từng chụp cho tạp chí, nhiếp ảnh gia lúc đó còn nói biểu hiện của em rất tốt."
Ngô Nhược Mẫn nghe giọng điệu này của Mạnh San San, trong lòng không khỏi sinh ra bất mãn, cô ta cho rằng cái gì cũng đơn giản như cô ta nghĩ sao, cứ theo đà này, cô ta sớm muộn gì cũng sẽ thua thiệt lớn.
Không...... Lấy luôn lần phát ngôn này mà nói, cô ta nghĩ mình chiếm được bao nhiêu lợi ích, còn không nghĩ tới chính bản thân mình sắp bị quăng ngã một cái đau thế nào.
"Tạp chí với đại diện phát ngôn giống nhau chắc? Của em chỉ là cái tạp chí nhỏ gì đó, còn đây là cái gì, yêu cầu có thể giống nhau sao?"
Ngô Nhược Mẫn thốt ra lời này,trong long Mạnh San San tức khắc không quá thoải mái, chị ta nói lời này là có ý gì, đây là chị ta xem thường cô ta sao?
"Chị Nhược Mẫn, chị đừng quên, chị chính là người đại diện của em, không phải người đại diện của Lục Hi Hòa, chị có thể nào nghĩ về em tốt một chút không?"
Nếu chị không vì nghĩ tốt cho cô ta, sẽ không theo nhiều lời với cô ta như vậy.
Mạnh San San cũng không muốn nghe tiếp, vì thế cô ta phẩy phẩy tay: "Quên đi, chị vẫn là đừng nói nữa, không cần ảnh hưởng tâm tình của em."
-
Bởi vì cô có năng lực khống chế rất tốt, cô hoàn toàn có thể HOID* mỗi trận, mỗi cái động tác của cô, mỗi một cái biểu tình nhỏ đều vô cùng hoàn hảo, cùng đường giáng hợp tác cũng phi thường ăn ý, cho nên nàng này một tổ ảnh chụp xuống dưới, quay chụp phi thường thành công thuận lợi.
*nguyên gốc tác giả viết như vậy luôn đó ạ, tui ko béc có phải là lộn từ HOLD hay hong, mn cứ hiểu nôm na là trụ đc mỗi trận í ạ (trận í là mỗi buổi chuỵp hình quay phim j đoá). Ai hiểu HOID là gì thì nhắn để tui sửa á
"OK! Nghỉ ngơi một chút đi!" Đường Giáng thu camera sau đó giơ tay biểu thị một cái ok cho Lục Hi Hòa.
"Lâu rồi không hợp tác, năng lực biểu hiện của em vẫn rất không tệ nhỉ?" Đường Giáng cười nói với Lục Hi Hòa.
Lục Hi Hòa cười cười với anh ta, "Lời anh giống như nói em lâu ngày không chụp là sẽ bị tuột dốc vậy."
Nói xong cô thướt tha lả lướt từ trên bục đi xuống, Doanh Doãnh chờ sẵn một bên từ lâu bước tới đỡ cô.
Đường Giáng nhìn thoáng qua Mạnh San San cách đó không xa đang cúi đầu nhìn điện thoại, hỏi Lục Hi Hòa: "Chuyện là thế nào vậy?"
"Chuyện là vậy đó."
Đường Giáng chậc một tiếng, "Thật không biết ông chủ công ty hai người nghĩ thế nào nữa."
"Nói ta biết giống nhau."
Đường Giáng nhún vai.
*
"Doanh Doanh, điện thoại của chị đâu?"
"Ở chỗ em này." Doanh doanh chạy nhanh qua từ trong túi móc điện thoại ra đưa cho cô.
"Đúng rồi, chị Hi, Weibo của chị đã lâu không cập nhật gì mới hằng ngày, nếu không hôm nay cập nhật một chút thì sao ạ?" Doanh Doanh đề nghị nói.
Lục Hi Hòa nghĩ, xác thật đã lâu đều không chia sẻ trạng thái gì.
"Uhm, rất có đạo lý."
Vì thế Lục Hi Hòa quyết định tự chụp mấy tấm, chọn một tấm đẹp nhất đăng Weibo.
Lục Hi Hòa:
Đã lâu không gặp / trái tim.
Bức ảnh là một tấm mặt cô dưới ánh mặt trời đang mỉm cười, ánh nắng mặt trời tươi đẹp chiếu vào mắt cô, làm đồng từ thoáng nhuộm thành màu nâu nhạt.
Trên Weibo cô mới vừa đăng không vài giây, lượt thích cùng bình luận trong nháy mắt chen chúc kéo tới.
Mà sau khi đăng Weibo xong, cô còn thuận tiện cập nhật trên vòng bạn bè, trang điểm mà không tự sướng không đăng hình, vậy có khác gì vẽ tranh trắng?
*
Dường như là Lục Hi Hòa vừa cập nhật trạng thái, Tiếu Mính đã bấm thích cho cô đầu tiên, sau khi bấm thích, anh ta thuận thế bình luận ở dưới.
Tiếu Mính: Nữ thần sao chị lại đẹp như vậy chứ?
Sau khi anh ta đăng bình luận được vài giây, đã nhanh chóng nhận được bình luận phản hồi của Lục Hi Hòa.
Tiểu tiên nữ: Bởi vì là tiểu tiên nữ nha / đáng yêu
Tiếu Mính: Nữ thần vậy mà lại trả lời tôi! Hạnh phúc quá! / vui vẻ đến mơ hồ
Tiếu Mính vừa trả lời xong này, liền nghe được Bạch Dư kêu mình: "Trợ lý Tiếu?"
"Làm sao vậy?" Tiếu Mính xoay người qua.
Bạch Dư đang sửa sang lại một đống tư liệu, "Trợ lý Tiếu, anh có thể giúp tôi đi đưa đống tư liệu này không? Có hơi nhiều, một mình tôi đưa không nổi."
"Có thể nha."
Vì thế anh ta đặt điện thoại trên mặt bàn, rồi đi qua chỗ Bạch Dư, hai người ôm tư liệu sau đó đi ra ngoài.
Kỷ Diễn mới xem xong một phần kế hoạch, anh duỗi tay cầm ly cà phê bên góc bàn, không nghĩ rằng lúc này cái ly đã thành một chiếc ly rỗng, vì thế anh nhấc điện thoại bàn, gọi cho Tiếu Mính bên ngoài, anh thậm chí có thể nghe được tiếng chuông điện thoại ngoài cửa nhưng vẫn không có ai tiếp.
"Tiếu Mính?" Anh hướng về cửa hô hai tiếng.
Thường ngày vào lúc này, Tiếu Mính hẳn là đã sớm gõ cửa đi vào, nhưng bên ngoài nửa ngày vẫn không có động tĩnh.
Chẳng lẽ Tiếu Mính không có ở ngoài?
Kỷ Diễn nhìn cái ly bên góc bàn, cuối cùng vẫn là cầm lấy ly đứng dậy đi ra ngoài, mở cửa văn phòng, Tiếu Mính cũng không có ở chỗ cửa mình, ngay cả Bạch Dư cũng không có, hai người này đi đâu vậy nhỉ?
Chẳng qua Kỷ Diễn cũng không nghĩ nhiều, liền tự mình đi tới phòng trà, chuẩn bị tự tay động thủ pha một ly cà phê, thời điểm đi ngang qua bàn làm việc của Tiếu Mính anh dừng chân, bởi vì tầm mắt của anh bị hấp dẫn bởi màn hình điện thoại đang sáng lên của Tiếu Mính.
Lục Hi Hòa?
Màn hình của Tiếu Mính vẫn là giao diện vòng bạn bè trên WeChat, anh nhìn ảnh đại diện này, mặt người phụ nữ trên đó là Lục Hi Hòa không sai, mà Tiếu Mính đặt tên là "Nữ thần."
Tiếu Mính vừa vào cửa đã nhìn thấy Kỷ Diễn bưng cà phê ly đứng ở trước bàn làm việc của anh ta, nội tâm không khỏi nhảy nhót.
Không phải là ông chủ phát hiện anh ta đi làm mà chơi điện thoại đấy chứ?
"Ông chủ, sao anh lại đi ra đây ạ?" Hắn ngượng ngùng hỏi.
"Uống cà phê." Kỷ Diễn trả lời thanh đạm, nói hắn liền triều nước trà thính đi đến.
Tiếu Mính chạy nhanh theo, "Ông chủ, để tôi giúp anh."
"Không cần."
Kỷ Diễn sau khi tự pha cà phê, liền quay về văn phòng.
Tiếu Mính nhìn lúc này đã hắc bình di động, không khỏi mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn hẳn là không có nhìn đến đi?