Edit: Gấu Lười
Beta: Gấu Bụng Bự
——————————
"Nhìn gì?"
Lục Hi Hòa mỉm cười: "Nhìn trai đẹp nha."
Với sự không đoan trang của Lục Hi Hòa, trong một ngày ngắn ngủi này, Kỷ Diễn đã rõ như ban ngày, tự nhiên cũng không tiếp lời cô, ánh mắt của anh rơi vào hộp giữ nhiệt trên tay cô, cái hộp này cô đã cầm rất lâu rồi.
Lục Hi Hòa cảm nhận được tầm mắt của anh, thế là đặt hộp giữ nhiệt lên bàn kính, bật mở nắp hộp: "Nhận sự nhờ vả của người khác, nhờ tôi đưa cho anh."
Kỷ Diễn cau mày nói: " Ai nhờ?"
"Tôi cũng không biết, dù sao cũng là một người phụ nữ, còn là một người phụ nữ rất có khí chất, khoảng 30 tuổi."
Lục Hi Hòa nói lời này, trong lòng Kỷ Diễn đại khái cũng rõ ràng, có thể biết được chỗ này còn đưa canh cho anh, ngoại trừ Triệu Liên thì cũng không còn người khác. Anh bước tới chỗ cô, đưa tay mở nắp cách nhiệt, mùi hương lập tức tỏa ra.
Lục Hi Hòa không thể không khịt mũi, là món canh xương sườn hầm khoai.
Thực sự rất thơm.
"Không phải hơn 30, bà ấy đã hơn 40 tuổi rồi."
"Hơn 40 tuổi?" Lục Hi Hòa kêu lên.
Người phụ nữ ấy căn bản nhìn không ra đã hơn 40 tuổi, bởi vì bà ấy bảo dưỡng quá tốt rồi, cô ấy lần đầu nhìn vào mắt của bà ấy đã cảm thấy bà đấy nhiều nhất là 34 tuổi.
"Cơ mà bà đấy là ai?" Lục Hi Hòa tùy ý hỏi một câu.
Ánh mắt Kỷ Diễn hơi lóe lên, rồi bình tĩnh nói: " Vợ của bố tôi."
"Vợ của bố anh không phải chính là......" Lục Hi Hòa nói một nửa đột nhiên im bặt, bởi vì cô đột nhiên nhớ ra, vợ đầu của Kỷ Thu Hào đã qua đời sớm, hiện tại là người vợ sau, nói cách khác, bà ta là mẹ kế của Kỷ Diễn.
Người vợ thứ hai của Kỷ Thu Hào, Triệu Liên từ trước đến này không bao giờ tham gia bất kỳ hoạt động ngoại giao nào của truyền thông. Có người nói Kỷ Thu Hào bảo vệ bà ta quá tốt, cho nên bên ngoài cũng không biết diện mạo thật của Triệu Liên, càng không có một chút tin tức gì của bà ta.
Triệu Liên có thể mang canh sườn đưa cho Kỷ Diễn, có thể nhìn ra Triệu Liên vẫn quan tâm đến Kỷ Diễn, nhưng...... Lục Hi Hòa bất động thanh sắc* đưa mắt nhìn Kỷ Diễn, phát hiện nét mặt của anh không có bất kỳ gì không ổn.
*Bất động thanh sắc: tỉnh bở, không biến sắc, rất bình tĩnh, ung dung thản nhiên.
Chắc là mối quan hệ của hai người cũng bình đạm như thủy*, xem ra cũng không phải tất cả mọi người có thể hòa thuận và thân mật với mẹ kế giống cô. Trong lòng Lục Hi Hòa, Thẩm Lan Du chiếm vị trí không giống nhau, cũng đã định cô cùng chung sống với bà ấy thân mật gắn bó.
*Bình đạm như thủy: chỉ mối quan hệ bình bình, không yêu thương cũng không thù hận, không mấy mặn mà, đằm thắm.
"Xin lỗi." Lục Hi Hòa thì thầm.
"Không sao." Kỷ Diễn thờ ơ đáp.
Lục Hi Hòa cố tình chuyển chủ đề, ánh mắt cô đảo qua một vòng, đưa cổ tay mình tới trước mặt Kỷ Diễn, "Cổ tay của tôi vẫn chưa chườm túi đá nữa."
Kỷ Diễn nhìn cổ tay cô, hỏi: "Làm sao không đắp?"
"Túi đá quá cứng, tôi không đập được, không có sức." Giọng điệu của cô có vài phần đáng thương.
Kỷ Diễn, "......."
"Tới sofa ngồi đi."
"Ờ."
Lục Hi Hòa rất nghe lời đi tới trước sofa ngồi xuống. Cô nhìn Kỷ Diễn quay người đi vào trong phòng bếp, rồi sau đó khom người xuống mở ngăn đông lạnh trong tủ lạnh.
Sau khi Kỷ Diễn cầm túi chườm tới thuận tiện đi tới chỗ Lục Hi Hòa, ngồi xuống bên cạnh cô: " Đưa cổ tay ra."
Lục Hi Hòa vươn cổ tay ra, "Nhà anh dùng túi chườm đá mềm à."
Túi chườm đá mềm không giống túi chườm đá thông thường, giống trong đoàn làm phim mà các cô hay dùng, là những miếng mềm mềm. Dù bị thương ở chỗ nào, túi chườm mềm đều có thể dính sát với da. Nó vừa đỡ phiền vừa tiện lợi, nhưng trong nhà cô không có chuẩn bị, cũng chỉ tiện ném một vài túi chườm bình thường vào mà thôi.
"Ừ." Kỷ Diễn một bên đáp, một bên đem túi chườm đắp lên cổ tay cô.
"Này." Lục Hi Hòa bị lạnh, hít một hơi khí lạnh.
Nó lạnh buốt đến không thể tin được.
Cô khịt mũi một cách khoa trương, khiến ánh mắt Kỷ Diễn nhìn một cái, Lục Hi Hòa ngay lập tức yên lặng mà mím môi. Cô lập tức chuyển sang chủ đề khác: "Anh đang nấu gì vậy, thơm quá."
"Tôm nõn xào ớt xanh." Nói đến đây, Kỷ Diễn mới nhớ anh chưa cho tôm nõn vào nồi, vì thế lại nói với cô: "Tự đắp túi chườm đi."
Sau khi Lục Hi Hòa tự đắp túi chườm, Kỷ Diễn liền buông tay ra, sau đó anh đứng dậy đi về phía phòng bếp, thấy thế, Lục Hi Hòa cũng đứng dậy đi theo vào.
Cô nhìn thấy Kỷ Diễn mở nắp ra, mùi hương ớt xanh tỏa ra xộc vào mũi, Lục Hi Hòa không khỏi khụ hai tiếng. Đột nhiên mở nắp nồi như vậy, còn làm người khác sặc, Kỷ Diễn quay đầu lại liếc nhìn Lục Hi Hòa một cái, "Quay lại sofa ngồi."
Lục Hi Hòa lắc đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn anh, "Tôi muốn ở đây nhìn anh nấu ăn."
Cô thật không ngờ, Kỷ Diễn trông như thần tiên không nhiễm bụi trần, lại có thể nấu ăn. Bây giờ đàn ông trên thế giới này mbiết nấu ăn càng ngày càng ít, nấu cơm giống như là chuyện trời sinh rơi trên người phụ nữ. Cô chỉ tưởng tượng sau này nếu bản thân thực sự kết hôn với ai đó, ở trong phòng bếp cả một đời nấu cho anh ta 1 ngày 3 bữa. Chẳng bằng chọn một người hơn cô, dù sao về sau già rồi, cô vẫn muốn làm một bà già khéo léo.
Trong mắt Kỷ Diễn hiện lên ý cười bất đắc dĩ. Nếu cô không đi, người không thoải mái chính là cô, vì vậy anh cũng không quan tâm cô nữa, mà đổ ớt xanh trong chảo vào thùng rác.
"Tại sao lại đổ đi?" Cô hỏi một cách lạ lùng.
"Nấu hơi lâu, nhũn rồi."
Lục Hi Hòa gật gật đầu, nhũn rồi thì không ăn được.
Cô cứ như vậy dựa vào bàn kính, không chớp mắt xem Kỷ Diễn xào một món lại xào rau. Mùi của thức ăn tràn ngập phòng bếp. Cả ngày hôm nay cô mới chỉ ăn vài lát bánh mì và một đĩa salad trái cây, bây giờ nhìn vào những món ăn đầy màu sắc và thơm ngon trên bàn kính, đã thấy bụng đói cồn cào.
Cô đột nhiên nghiêng người qua, kéo vạt áo phía sau của Kỷ Diễn nói: "Kỷ Diễn, anh nói xem tay tôi có phải bị thương rất nghiêm trọng không?"
Kỷ Diễn xoay người, đôi mắt đen thâm sau nhìn cô, Lục Hi Hòa không khỏi nuốt xuống một ngụm, tầm nhìn của anh có thể khiến cô khẩn trương bức thành bộ dạng ma quỷ này? Trong lòng Lục Hi Hòa tự phỉ nhổ mình trăm tám mươi lần.
"Bởi vì tôi cảm thấy cổ tay mình không có sức, tôi hình như không tự nấu ăn được, nhưng vẫn chưa ăn cơm tối....."
Cô nói lời này, nếu Kỷ Diễn còn không hiểu chính là có quỷ rồi, "Đi đến bàn ngồi xuống đi."
"Được!" Nghe vậy, Lục Hi Hòa lập tức mỉm cười, "Tôi tới giúp anh bưng thức ăn." Nói xong cô chuẩn bị đi bưng đĩa rau xào trên bàn kính.
"Không cần cô bưng, chỉ cần ngồi xuống thôi."
Lục Hi Hòa nhíu mày, khóe miệng không nhịn được cười, người này thực tốt.
Kỷ Diễn rất nhanh đặt tất cả thức ăn lên bàn, anh đem bát cơm tới trước mặt cô, "Ăn đi."
Lục Hi Hòa chống hai tay lên má, mặt nghiêm túc nhìn Kỷ Diễn, "Kỷ Diễn, anh thực sự quá tốt."
Nghe vậy, đôi tay Kỷ Diễn đang ăn cơm hơi khựng lại, mặt anh không biểu cảm nhìn cô một cái, "Ăn cơm."
Lục Hi Hòa mỉm cười với anh, sau đó bắt đầu động đũa, vừa động liền rất khó để dừng đũa lại, Lục Hi Hòa cảm thán nói: " Không ngờ anh nấu ngon như vậy, cơ mà giống như anh sống trong nhung lụa, như thế nào mà tự nấu cơm vậy?"
Kỷ Diễn khong dừng đũa lại, chỉ nhàn nhạt trả lời cô: "Một mình ở nước ngoài mấy năm, còn có gì mà không biết?"
Học nấu ăn là khi anh hai mươi mấy tuổi, bởi vì quả thực anh không quen ăn đồ ăn nhanh của nước ngoài. Cách duy nhất chính là tự mình làm, làm nhiều lần tự nhiên tay nghề sẽ tăng lên.
Động tác gắp thức ăn của Lục Hi Hòa hơi dừng lại một chút, cô xấu hổ cắn cắn đầu đũa. Cô ăn bữa ăn của mình là được rồi, làm gì mà hỏi câu khó xử như vậy? Cô liếm môi. Cô suy nghĩ một lúc, sau đó hơi nghiêng người về phía trước, nói với Kỷ Diễn: " Kỷ Diễn, nếu không tôi cũng nói cho anh một bí mật nha?"
"Ừ?"
"Thực ra..... Mẹ của tôi bây giờ không phải mẹ ruột, cũng giống như anh vậy."
Kỷ Diễn từ từ đặt đũa xuống, con ngươi đen nhánh hiện lên vài tia phức tạp, "Bà ấy, đối với cô tốt chứ?"
"À?" Lục Hi Hòa dường như không phản ứng lại.
Ai tốt với ai? Anh không phải hoài nghi Thẩm Lan Du không tốt với cô chứ, nghĩ đến, cô không nhịn được nở nụ cười, cười đến mức tay cô đang gắp thức ăn không ổn định, "Kỷ Diễn, anh có phải xem quá nhiều phim truyền hình không? Không phải tất cả mẹ kế đều như vậy."
Kỷ Diễn xem cô cười không ngừng, liền biết câu trả lời. Anh nhẹ nhàng nói một câu, "Vậy thì tốt."
"Anh nói cái gì?" Giọng anh hơi trầm, cho nên lời nói của anh cô không nghe rõ.
Kỷ Diễn lắc đầu, "Không có gì, mau ăn cơm đi."
"Ờ."
Sau khi ăn xong, Lục Hi Hòa nhìn bát cơm trên bàn, sau đó yên lặng giơ tay ra, "Anh cảm thấy tay của tôi thế nào?"
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay các bạn có thể chia sẻ một điều hạnh phúc với tôi không?