Cô Ấy Rất Đáng Yêu

Chương 43




Edit: Bé Lá

Beta: TH

Trên bàn đặt một cuốn Triết học, lật sách tới trang giữa, nội dung trong đó nói về chủ nghĩa duy vật.

Kiều Hạ lặng lẽ ghi nhớ những kiến thức cần kiểm tra vào trong đầu, "Phép biện chứng duy vật tin rằng thực tiễn là tiêu chí duy nhất để kiểm tra sự thật. Điều này là do..."

Đọc đến một nửa, cô ngẩng đầu, quyết định giải thích rõ ràng với anh.

Mặc dù nhắc đến rất xấu hổ, nhưng nếu không nói khẳng định sẽ làm cho anh lầm tưởng cô rất "muốn" mà không được thoã mãn.

Kiều Hạ hít sâu một hơi, "Cái hộp gì đó không phải em mua, là của Mẫn Mẫn. Chính là bạn cùng phòng mà em đi học hộ lần trước trúng thưởng được."

"Nhưng hiện giờ cô ấy không có bạn trai nên mới tặng em cái này, anh không nên hiểu lầm, em không phải cố ý đi mua nó."

Cố Duyên Xuyên gật đầu, rất đứng đắn nói, "Được, anh biết rồi."

Cuối cùng đã nói rõ sự tình, Kiều Hạ nhẹ nhàng thở ra, vừa mới chuẩn bị cầm lấy sách tiếp tục đọc, lại nghe được anh nói, "Tuy rằng em không mua, nhưng bây giờ em lại luôn mang nó theo người. Cục cưng, anh hiểu ý em mà..."

Kiều Hạ nghe không hiểu ra sao.

Cô có thể có ý gì, sao cô lại không biết!

Cố Duyên Xuyên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đặt vào trong lòng bàn tay mình, trêu chọc, giọng điệu phá lệ nghiêm túc, "Em yên tâm, khi ngày đó đến, trước tiên anh sẽ mua những thứ này thật tốt, sẽ không làm em thất vọng vào thời khắc quan trọng. Cục cưng, em không nên nóng vội."

Anh nhướng mày, nhẹ nhàng bật cười, "Hơn nữa anh nhớ kỹ, cục cưng thích vị dâu tây, lần sau anh nhất định sẽ dựa theo yêu cầu của em mà chọn."

Kiều Hạ: "??!"

Nói cô nóng vội? Cô chưa từng cảm thấy gấp gáp có được hay không? Sao anh lại phản công cơ chứ!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Hạ nhuộm một mảng đỏ, "Em mới không phải lúc này cũng mang theo, cái này là do em không cẩn thận mới để ở trong túi sách."

"Còn nữa, anh đừng xuyên tạc ý tứ của em. Em nói là thích ăn dâu tây, không liên quan đến mấy thứ này."

Cô xấu hổ liếc anh một cái, nhọ giọng than thở, "Em thậm chí... Còn không biết cái này vì sao còn làm ra hương vị dâu tây, liên quan gì tới sở thích chứ, anh đừng nói bậy."

Cố Duyên Xuyên cười cười, tiến sát lại gần cô nói: "Cục cưng, anh cho em biết dâu tây dùng làm cái gì. Cái loại chuyên môn này... Dành cục cưng ăn."

"Ăn cái gì vậy?" Kiều Hạ phản ứng chậm nửa nhịp, hoang mang hỏi.

Trong mắt Cố Duyên Xuyên nổi lên ý cười, đè giọng xuống mức thấp nhất, dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ nghe được, "Chính là sau khi đeo lên, có thể cho cục cưng dùng miệng giúp anh..."

Kiều Hạ lại được phổ cập kiến thức: "..."

Cố Duyên Xuyên nhướng mày, ánh mắt nóng rực mà đầy thâm ý rơi xuống bên đôi môi ẩm ướt hồng hào của cô, "Kỳ thật không chỉ có vị dâu tây, còn có, như là chocolate, bạc hà, cục cưng về sau đều có thể thử."

Mặt Kiều Hạ lúc này không chỉ đỏ mà còn nóng đến sắp phát nổ.

Thử cái gì mà thử, cô cũng không cần cái này, cô muốn từ chối.

Rõ ràng chính mình đến đây để ôn bài, như thế nào lại chuyển tới chủ đề 18+ rồi! Tốc độ này không phải nhanh bình thường, chạy tới thành phố bên cạnh luôn rồi.

"Em, em đói bụng, muốn đi mua một ít đồ..." Cô rút bàn tay nhỏ bé của mình ra, gần như chạy trối chết. Nếu còn ở nơi này, còn không biết bị anh dụ dỗ đến khi nào.

Đến trước quầy cơm, Kiều Hạ than nhẹ trong lòng.

Ấn tượng đầu tiên quả là lừa gạt, hại cô lúc trước còn cho rằng anh là nam thần lạnh lùng chỉ có thể nhìn từ xa.

"Thưa cô, xin hỏi cô muốn ăn gì?" Người phục vụ đứng bên trong hỏi.

"Tôi muốn..." Kiều Hạ liếc nhìn thực đơn rồi nói, "Bốn quả trứng với một hộp kem matcha, cám ơn."

Sau khi trả tiền bằng điện thoại di động, cô mang khay đồ ăn về chỗ ngồi, đi được nửa đường đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi lại, "Hạ Hạ."

Kiều Hạ quay đầu, nhìn thấy bạn học cấp ba của mình, Liễu Mộng Hàm đang đứng ngay sau lưng cô.

Mặc dù cả hai cùng học một trường đại học, nhưng cô ta học ngoại ngữ, còn cô học bên hệ máy tính, cho nên căn bản hai người không có cơ hội gặp mặt.

Liễu Mộng Hàm mỉm cười nói: "Chúng ta thật sự quá lâu không gặp rồi, vừa mới nhìn thấy bóng lưng cậu, tớ còn có chút không chắc chắn."

"Ừ, đúng là rất lâu không gặp. Tôi đi trước, tạm biệt." Kiều Hạ nhạt nhẽo trả lời, không dự định tiếp tục chào hỏi, xoay người muốn rời khỏi đây.

Biểu hiện rõ ràng như vậy, Liễu Mộng Hàm lại tỏ vẻ không để tâm chuyện đó, vài bước đi tới gần cô, thân thiết nói: "Hạ Hạ cậu đến đây một mình sao?"

"Không phải." Kiều Hạ trả lời ngắn gọn, nhanh nhẹn đi tới chỗ ngồi.

Liễu Mộng Hàm đi theo cô, thấy người đàn ông ngồi đằng sau, vẻ mặt hiện ra vài phần kinh ngạc, lập tức nở một nụ cười ngọt ngào, "Đàn anh Cố, anh cũng ở đây ôn bài sao?"

Cố Duyên Xuyên thản nhiên "ừ" một tiếng, xem như là trả lời.

Kiều Hạ ngồi xuống, đặt khay thức ăn lên bàn. Cố Duyên Xuyên sau khi nhìn thấy hộp kem, hơi nhíu mày, "Lần trước ăn đồ lạnh đau bụng như thế nào, đã quên rồi sao. Em sắp đến kì sinh lý rồi, không được ăn nữa."

Lời này vừa nói ra, Liễu Mộng Hàm đã hiểu quan hệ của hai người. Bọn họ không phải như cô nghĩ trước đây chỉ là bạn học, mà là đang yêu đương.

Đáy mắt Liễu Mộng Hàm hiện lên một tia không cam lòng xen lẫn ghen tị, đến lúc ngẩng đầu lên, lại khôi phục bộ dạng tươi cười như hoa, "Chúng ta lâu lắm rồi không gặp mặt, dạo gần đây cậu như nào tớ đều không biết. Đàn anh Cố, anh không ngại em ngồi đây tâm sự với Hạ Hạ chứ?"

"Tôi để ý." Kiều Hạ mở miệng trước, khó có được một lần mạnh mẽ, "Tôi với bạn trai đang hẹn hò, cậu ngồi ở đây không thích hợp. Gần đây tôi sống rất tốt, cũng không có gì đặc biệt cần trò chuyện."

Sắc mặt Liễu Mộng Hàm cứng đờ, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường, dùng giọng điệu giống như bạn bè tốt muốn ôn lại chuyện cũ, "Tớ nhớ khi còn học cấp ba, có rất nhiều nam sinh ưu tú gửi thư tình với tặng quà cho cậu, không nghĩ tới lên đại học rồi..."

Cô ta cười cười, "Hạ Hạ cậu thật lợi hại, nhanh như vậy đã cua được nam thần của chúng ta. Vậy thôi không làm chậm trễ các cậu hẹn hò nữa, chờ lần sau có cơ hội chúng ta lại tụ họp."

Kiều Hạ hơi mím môi, không nói gì.

Chờ sau khi cô ta rời khỏi, Cố Duyên Xuyên cầm lấy cái muỗng, múc một miếng kem đưa tới bên miệng Kiều Hạ.

Kiều Hạ có chút kinh ngạc, "Không phải anh không cho em ăn sao?"

Cố Duyên Xuyên lại múc một muỗng, giọng nói dịu dàng, "Bởi vì anh nhìn thấy tâm trạng của cục cưng không tốt, cho nên hôm nay ngoại lệ có thể ăn nửa cốc."

Kiều Hạ giật mình, đối với anh thẳng thắn thành khẩn nói: "Cô ấy là bạn học cấp ba của em, chúng em từng là bạn rất thân. Chẳng qua năm cấp ba ấy mâu thuẫn có chút lớn, quan hệ ngày càng trở nên xa cách."

Năm đó, Kiều Hạ thật sự coi Liễu Mộng Hàm là bạn thân.

Gia cảnh Liễu Mộng Hàm không được tốt, mồ côi cha từ nhỏ, chỉ có người mẹ thường đi sớm về khuya vất vả ra chợ kiếm tiền.

Vào sinh nhật lần thứ 17 của Kiều Hạ, chú Quý hỏi cô muốn gì, cô nói rằng cô muốn nhờ ông tìm một công việc cho mẹ của người bạn thân.

Hằng ngày, đồ ăn vặt với bữa trưa của Kiều Hạ đều được cô chia sẻ với Liễu Mộng Hàm, ngay cả thuốc bổ để tăng cường trí nhớ cũng mang ra. Cuối cùng đổi lại là nghe cô ta đứng trong nhà vệ sinh mà nhục mạ mình.

Cô ta nói: "Ai hiếm lạ gì đồ vật này nọ của cô ta chứ? Có chút tiền thì cho rằng mình giỏi lắm sao?"

Cô ta nói: "Có người mẹ là hồ ly tinh làm tiểu tam, các người nghĩ rằng cô ta đơn thuần lắm à, giả vờ cả thôi. Lẳng lơ với ti tiện đều có thể di truyền."

Cô ta nói: "Lần trước kiểm tra sức khỏe cần phải tiêm, các nữ sinh khác đều không có việc gì. Vậy mà cô ta biểu hiện sợ hãi như vậy, thêm bộ dạng điềm đạm đáng yêu lừa gạt nam sinh kia nữa, làm tôi nhìn mà ghê tởm muốn chết."

Bởi vì Liễu Mộng Hàm, tất cả học sinh trong lớp đều biết Kiều Hạ có một người mẹ đã lợi dụng việc làm bảo mẫu.

Trước đây, rất nhiều nữ sinh hâm mộ cô vì bề ngoài xinh xắn, thành tích học tập tốt, trong nhà lại có tiền, quả thực y như người sinh ra đã ở vạch đích. Sau khi biết rõ mẹ cô là tiểu tam, mọi hâm mộ đều hóa thành trào phúng.

Chuyện này còn bị ai đó đăng lên diễn đàn của trường, trong lúc nhất thời, nó trở nên rất nổi tiếng. Kiều Hạ chỉ liếc qua một lần cũng không dám nhìn lại.

Cô khóa cửa, nhốt mình khóc trong phòng một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Quý Hành phá cửa mang theo một bát cơm vào.

Anh ta đặt bát cơm lên bàn và nói với giọng giận dữ: "Sao em lại vô dụng như vậy, khóc cái gì mà khóc, em cũng không làm gì sai."

"Anh có thật sự cảm thấy em không sai không? Anh không trách em sao?" Lúc ấy nước mắt trên mặt cô còn chưa lau khô, ngẩng đầu lên nhìn anh bằng đôi mắt đẫm nước.

Trên mặt Quý Hành hiện lên một chút dịu dàng, hắn nói, "Trách cái gì mà trách! Thế kỷ 21 rồi, em cho rằng đây vẫn là thời cổ đại sao, lại còn muốn thi hành tội liên đới à. Mau ăn cơm đi, vốn đã lùn rồi, nếu không ăn thì về sau đừng nghĩ muốn cao hơn nhé?"

...

Kiều Hạ tiếp tục chậm rãi nói: "Sau khi kết thúc kỳ thi đại học, Liễu Mộng Hàm tìm em và nói xin lỗi, nói rằng lúc đó còn nhỏ, không hiểu chuyện nên nhất thời xúc động mà làm vậy."

"Lúc đó em tha thứ cho cô ấy, nhưng về sau em lại phát hiện, em không rộng lượng như vậy, cái gai kia từ đầu đến cuối vẫn luôn cắm ở đó. Đã lâu lắm rồi, nhưng em vẫn luôn để ý đến."

Kiều Hạ nhìn về phía anh, "Anh nói đi, có phải vừa rồi em biểu hiện hẹp hòi lắm không?"

Cô có chút lo lắng trong lòng, sợ anh biết mình không lương thiện, lòng dạ hẹp hòi, cảm thấy mình không tốt như anh nghĩ trước đó.

"Ừ, có chút hẹp hòi." Cố Duyên Xuyên gật đầu.

Kiều Hạ cúi đầu buồn bã thở dài, quả nhiên...

Cố Duyên Xuyên đưa tay xoa mặt cô, cười khẽ một tiếng, "Nhưng mà, anh thích em lòng dạ hẹp hòi như vậy, những người từng khiến em không vui, anh hy vọng em vĩnh viễn cũng không cần để ý tới họ."

"Hơn nữa, anh còn càng hẹp hòi hơn em. Lần sau gặp lại cô ta, anh sẽ coi như không thấy. Cho dù cô ta hỏi anh cái gì, anh cũng không trả lời."

Lời nói rất ngây thơ, Kiều Hạ biết anh cố ý nói như vậy là làm cho mình vui vẻ.

Cô ngước mắt, nhìn về phía anh nói: "Đây là chuyện giữa em với cô ấy, hai người không có mẫu thuẫn gì, anh không cần thiết phải như vậy."

Cố Duyên Xuyên nhếch môi lên, mỉm cười dịu dàng, "Đối với anh mà nói, cục cưng mới là quan trọng nhất. Những người làm em không vui, đối với em không tốt, cũng khiến anh thấy chán ghét."

Kiều Hạ cố nhịn, rốt cuộc cũng không nhịn được, hốc mắt hơi đỏ lên.

Trước kia, cô có cũng được mà không có cũng không sao. Khi cha uống say sẽ không quan tâm đến cô, mẹ cũng nói nếu không ngoan sẽ đưa cô về.

Đây là lần đầu tiên, có người nói cô là người quan trọng nhất...