Cô Ấy Rất Đáng Yêu

Chương 38




Edit: TH

Tâm tình Quý Hành cực kỳ khó chịu quay về ký túc xá.

Trong phòng ngủ không có một bóng người, anh ta mở máy tính ra, trút hết tức giận vào game. Cũng không có cách gì đặc biệt, cứ thấy ai không vừa mắt thì lập tức bắn họ một phát.

Trên đường, tin nhắn từ WeChat vang lên vài lần, anh ta cầm lấy điện thoại nhìn chăm chằm. Là Tống Nhị Bạch gửi tới: [Em lập tức đến tìm anh ngay đây, em không đồng ý chia tay với anh.]

Quý Hành xem xong thì đặt điện thoại xuống, không nhắn lại lấy một tin, tiếp tục chơi game.

Đều là người trưởng thành cả rồi, dễ đến với nhau thì dễ chia tay, chia tay xong liên lạc tiếp có nghĩa gì.

Huống chi bọn họ nói chuyện cũng chưa đến một tháng, chẳng chút thân thiết nào. Nói chuyện không hợp thì chia tay, cho nên anh ta căn bản cũng chẳng cần phải đi phụ trách.

Tôn Huy ôm bóng rổ trở về, lấy chìa khóa ra mở cửa, sau khi đi vào liền kích động mở miệng, "Anh Hành, có một cô nàng xinh đẹp đang chờ anh ở dưới lầu đấy. Cô ấy bảo em nhắn với anh một tiếng, anh xuống lầu xem thử đi."

Quý Hành cho rằng trong lời cậu ta nói là Tống Nhị Bạch, mắt không dời khỏi màn hình máy tính, không chút nghĩ ngợi lạnh lùng từ chối, "Không đi."

Tôn Huy nhớ tới dáng vẻ Kiều Hạ lúc ấy mở to mắt cầu xin, không đành lòng lại khuyên một lần nữa, "Anh Hành, anh đừng vô tình như vậy, đi xuống đi, ngay ở dưới lầu thôi, không xa đâu. Có vài bước đường là đã đến mà."

Quý Hành không bị lung lay, ngón tay gõ bàn phím thoăn thoắt, "Muốn đi thì cậu tự đi, tôi không có hứng thú."

Vẻ mặt Tôn Huy thảm thiết, "Dĩ nhiên em cũng muốn đi. Nhưng mấu chốt là người cô ấy muốn gặp là anh, không có hứng thú với em."

Vương Hạo ngủ ở cạnh cửa trêu ghẹo nói: "Em gái muốn gặp anh Hành còn ít hay sao? Nếu mỗi lần có người đến đều chạy xuống thì chẳng phải anh Hành sẽ chạy gãy chân à."

Tôn Huy không phục phản bác, "Lần này không giống đâu, thật sự giá trị nhan sắc đặc biệt cao, lớn lên xinh y như tiểu tiên nữ."

Vương Hạo cười truy hỏi, "Tả thử xem đẹp cỡ nào?"

Tôn Huy nghĩ nghĩ, mô tả: "Tóc dài màu đen, mặt trái xoan, mắt to, đặc biệt nhất là khí chất, cực kì ngây thơ trong sáng, nhìn vô cùng nhỏ nhắn, hệt như em gái nhà kế bên vậy."

"Đúng rồi anh Hành, cô gái đó muốn nói riêng với anh một tiếng, tên cô ấy là Kiều Hạ. Anh Hành, anh thật sự không đi à?"

Cuối cùng cậu ta lại nói thêm, "Anh có muốn em xuống nói với nữ sinh kia không, nếu không để người ta đứng dưới đợi lâu không tốt đâu."

Quý Hành nghe được này cái tên, nửa ngày không lên tiếng, đợi đến khi Tôn Huy định đi nói thì anh ta gập máy tính lại, cầm di động đi trước một bước xuống mở cửa.

Kí túc xá chỗ bọn họ ở là tầng 3, xuống tầng cũng không mất mấy thời gian. Quý Hành đi một chút thì thấy nhóc lùn đang đứng dưới tán cây hoè. Kỳ quái là Tống Nhị Bạch thế mà cũng ở đó.

Hai người đứng chung một chỗ, không biết đang nói cái gì.

Quý Hành nhíu nhíu mày, tăng nhanh tốc độ, cự ly gần như chỉ còn mấy bước thì anh ta bỗng thấy Tống Bạch Nhi đột nhiên vung tay, giáng cho Kiều Hạ một cái bạt tai.

"Dụ dỗ bạn trai của người khác, mày thật không biết xấu hổ!" Tống Bạch Nhị sau khi đánh xong, vẫn cảm giác chưa hết giận, lại mắng những lời thô tục khó nghe.

Sở dĩ cô ta chắc chắn như vậy là vì lúc qua lại với nhau một tháng kia, có một lần mấy người đi uống rượu, cô ta nghe thấy Quý Hành say đến mức ý thức không rõ sau, tất cả đều chỉ lẩm bẩm một tên gọi.

Lúc ấy cô ta liền nảy sinh lòng để ý, cầm ngón tay anh ta mở khóa điện thoại di động. Mở ra xem đi tìm ngay cái tên "Hạ Hạ" trong danh bạ. Bên trong thậm chí còn có riêng một album về cô, tất cả đều là ảnh chụp cô.

Càng quan trọng hơn nữa là, mấy hôm trước lúc Quý hành nói lời chia tay, Tống Nhị Bạch lại thấy số di động mà anh ta nhận, đều là người này gọi tới.

Tống Nhị Bạch tự nhiên theo đó nghĩ cô nữ sinh này quyến rũ Quý Hành, chính nó đã hại cô ta và bạn trai chia tay!

Bạt tai này đối với cô ta là chưa đủ, đang muốn thêm phát nữa thì phía sau có người mạnh mẽ bắt lấy.

"Mẹ nó, cô có bệnh à, ai cho cô lá gan ra tay đánh con bé?!" Trên thái dương của Quý Hành nổi đầy gân xanh, ánh mắt tàn nhẫn như muốn giết người.

Anh ta nắm càng dùng sức mạnh đến nỗi cổ tay của Tống Nhị ửng lên vệt đỏ, rên rỉ kêu đau.

Lần đầu tiên cô ta thấy anh ta tức giận như vậy, lại còn vì nữ sinh khác. Trong lòng vừa tủi tủi lại vừa sợ hãi, lớn tiếng chất vấn, "Em thích anh như vậy, đến giờ anh còn bênh nó! Nó có cái gì tốt cơ chứ!"

"Cô có bệnh thì đi uống thuốc đi, đừng ở đây nổi điên." Quý Hành buông tay cô ta ra, không muốn đứng trước mặt Kiều Hạ dây dưa với cô ta, có chuyện gì chờ sau rỗi hẵng tính.

"Đi, anh dẫn em đi bôi thuốc." Giọng điệu của anh ta nháy mắt trở nên dịu dàng, cẩn thận đỡ tay Kiều Hạ.

Bất ngờ không kịp đề phòng bị đánh, chẳng hiểu lý do gì, Kiều Hạ vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác. Một cái tát kia lực rất mạnh, đến giờ bên tai cô vẫn còn tiếng ong ong.

"Tôi không cho các người đi.″ Tống Nhị Bạch kéo Quý Hành lại, khàn cả giọng kêu to, "Anh nói chuyện rõ ràng với em. Anh có dám nói với em không phải vì nó anh mới chia tay em, trong máy anh rõ ràng chứa nhiều hình nó như vậy."

Quý Hành hất tay của cô ta ra, lạnh lẽo cắt lời, "Cô câm miệng."

Tống Nhị Bạch không cam lòng, cô ta đánh mất lý trí muốn vùng lên đánh Kiều Hạ. Ngay lúc này Quý Hành trực tiếp đẩy cô ta đến một chỗ.

"Tuy rằng tôi chưa bao giờ đánh con gái, nhưng nếu cô còn tiếp tục gây chuyện, tôi cũng không ngại phá cái quy tắc nhỏ này đâu." Anh ta uy hiếp nói.

Tống Nhị Bạch té ngã đến mức đầu gối bị xước da. Cô ta từ nhỏ đến lớn được trong nhà nuông chiều, muốn cái gì có cái đó, sao có thể nuốt trôi cơn tức giận này.

Móng tay cô ta bấm sâu vào lòng bàn tay, ánh mắt độc địa như con dao, hung ác nhìn chằm chằm bóng dáng Kiều Hạ rời đi.

Việc này tuyệt không có chuyện cứ bỏ qua như vậy!

Quý Hành đi xe máy, phóng như bay đưa Kiều Hạ tới bệnh viện.

Má trái của cô bị sưng lớn một bên, còn bị móng tay sắc cào bị thương, chảy ra vệt máu. Bác sĩ cẩn thận kiểm tra, miệng vết thương tuy không lớn nhưng cũng sẽ bị nhiễm trùng.

Đầu tiên bác sĩ dùng nước muối tiêu độc cho cô, sau đó lại rửa bằng dung dịch oxy già, cuối cùng mở mấy típ thuốc mỡ có công dụng phục hồi vết thương.

Quý Hành cầm bệnh án đi lấy thuốc, sau đó ngồi xuống ghế chờ đợi Kiều Hạ.

Trong mắt của anh ta tràn ngập xin lỗi và áy náy, còn có đau lòng không che giấu nổi, "Thật xin lỗi, đều là lỗi của anh, là anh làm hại em vô duyên vô cớ bị thương."

Kiều Hạ lúc ấy vô cùng mờ mịt, đợi đến khi ngẫm lại lời nữ sinh kia nói. Đại khái cũng biết cô ấy hiểu nhầm quan hệ giữa mình và Quý Hành, nhất thời xúc động nên đã...

Cô mím môi, cúi thấp đầu lắc nhẹ hai cái, ý bảo cô không trách anh.

Chuyện này tuy nói là vì anh ấy, nhưng cũng không thể trách anh ấy được.

Quý Hành biết đó là thói quen từ nhỏ đến lớn của cô, lúc không vui chưa bao giờ tức giận, trái lại còn im lặng cúi đầu. Không muốn nhìn thẳng với ánh mắt người khác, cũng không muốn nói chuyện với người ta.

Anh ta càng nhìn càng đau lòng, cũng không miễn cưỡng thêm, lần nữa nắm lấy tay cô, "Anh đưa em về trường."

Vì thế anh ta lại phóng xe máy đưa cô về tận cửa phòng ngủ, đưa cái túi thuốc to cho cô, dặn dò: "Mấy ngày nay miệng vết thương không nên đụng vào nước, cũng không đượ ăn đồ ăn cay. Mấy cái thuốc mỡ này mỗi ngày phải bôi ba lần, đừng quên."

Sau một tiếng vừa rồi, cảm xúc của Kiều Hạ cũng bình ổn lại, gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Em nhớ rồi."

Quý Hành thấy cô cuối cũng cũng muốn nói chuyện với mình thì lông mày đang cau chặt cũng hơi giãn ra, "Vậy em mau đi nghỉ ngơi đi, bác sĩ nói nghỉ ngơi thật tốt. Miệng vết thương sẽ rất nhanh hồi phục."

Kiều Hạ lại gật đầu, lúc anh ta xoay người muốn đi, cô cầm hộp bánh ngọt vẫn ôm trong ngực đưa cho anh ta, "Trước đã để anh lo lắng, em cảm thấy rất có lỗi nên liền đi mua một cái bánh matcha, em nhớ anh rất thích ăn loại này."

"Em đến trường anh cũng là vì muốn đưa nó cho anh, sau đó muốn nói rõ rang với anh. Đêm qua không có chuyện gì xảy ra cả, anh không nên hiểu lầm anh ấy. Anh về trường đi, gặp lại sau ạ."

Cô nói xong, phất tay với Quý Hành rồi mang túi thuốc kia lên lầu.

Ba người đều ở trong ký túc xá, nhìn thấy trên mặt cô bị thương, đều quan tâm hỏi cô làm sao.

Kiều Hạ không nghĩ sẽ nói chuyện này ra, chỉ đơn giản nói vài câu qua loa, "Có một nữ sinh nhận lầm người, hiểu lầm, rồi tiến lên đánh."

Các bạn cùng phòng nghe xong rất tức giận, "Mẹ kiếp, đúng là bệnh thần kinh, không phân tốt xấu đã đánh người, thật quá đáng!"

Mắng chửi một trận, Tưởng Điềm thấy vẻ mặt Kiều Hạ mệt mỏi, "Hạ Hạ, cậu lên giường nằm một lúc đi, chuyện náo loạn xảy ra như vậy chắc cậu cũng mệt rồi."

Kiều Hạ quả thật có chút mệt, đáp tiếp "được", ngay cả thay đồ ngủ cũng lười, trực tiếp nằm luôn lên giường. Mí mắt càng ngày càng nặng, thoáng sau đã ngủ mất.

Cảm giác ngủ hình như hơi lâu, mãi đến buổi tối hơn năm giờ cô mới mở mắt. Mấy bạn cùng phòng ra ngoài tự học cả, trong phòng ngủ tối thui, cực kì yên tĩnh.

Kiều Hạ mở di động ra nhìn đồng hồ, nhắn một tin cho Cố Duyên Xuyên qua WeChat: [Buổi tối em không muốn ăn, cũng không cùng anh đi ăn ở nhà ăn được. Trong kí túc xá của em còn dư lại ít bánh mì~]

Sau khi gửi xong, cô xuống giường, mở máy tính ra, tìm một bộ phim Mỹ xem.

Lấy cái bánh mì trong ngăn kéo, Kiều Hạ cầm cắn mấy miếng. Phát hiện ra có gì đó không ổn, ấn nút tạm dừng trên máy tính, mau chóng xem ngày sản xuất, thế mà đã hết hạn.

Cô bất đắc dĩ chỉ đành ném gói bánh còn tốt vào thùng rác, tiếp tục xem phim. Rõ ràng là nhiều tình tiết gây cười, nhưng cô cười chẳng được mấy lần.

40 phút xem xong phim, di động vang lên, Kiều Hạ mở ra thấy là Cố Duyên Xuyên gọi tới, nói là mua cháo, muốn cô xuống lấy.

Kiều Hạ kỳ thật rất không muốn để anh nhìn thấy gương mặt mình, không đi ăn cơm với anh cũng vì lý do này.

Nhưng anh đã mua tới rồi, cô cảm thấy sẽ không tốt nếu để anh cầm về, đành phải đồng ý trước. Sau khi cúp điện thoại, cô lập tức lục lọi tìm khẩu trang.

Cố Duyên Xuyên chờ dưới lầu, nhìn mặt cô đeo khẩu trang, lập tức khẩn trương hỏi: "Đây là thế nào?"

Kiều Hạ trừng mắt nhìn, nói lý do đã chuẩn bị từ sẵn, "Trên mặt có bị dị ứng, anh đưa cháo cho em đi, em cầm lên ăn."

Cố Duyên Xuyên không động đậy, bên môi thở ra một tiếng than nhẹ, "Em biết không, biểu hiện nói dối của em sẽ cực kì mất tự nhiên, vừa nháy mắt vừa cắn môi."

Dừng một chút, mặt mày anh trầm xuống nhìn cô, tiếp tục hỏi, "Cục cưng, em còn nhớ lần trước ở đây, em đã đồng ý hai điều gì không? Một trong số đó là gì?"

Kiều Hạ nhẹ giọng nói, "Nhớ ạ."

Cô đã đồng ý rằng bất kể gặp khó khan hay phiền toái gì, đều phải nghĩ đến anh đầu tiên, không được gạt anh.

"Vậy bây giờ..." Cố Duyên Xuyên đưa tay, đặt bên cạnh cái khẩu trang của cô. Như hết sức kiên nhẫn chờ cô trả lời, "Cục cưng, để anh xem một chút, lại nói cho anh biết có chuyện gì xảy ra được không?"