Lúc vào bên trong Triển Nha không dám chậm trễ nhanh chóng đi rót nước, dọn dẹp mấy thứ còn hơi lộn xộn trên bàn, chạy đi chạy lại trán cô lấm tấm mồ hôi, Đặng Tâm Minh nhàn nhã uống nước, trông không giống khát ở điểm nào @_@
"Tối nay em vừa đi đâu về sao?" Đặng Tâm Minh nhìn cô, tuy là hỏi nhưng gương mặt anh thản nhiên như không có chút tò mò nào, cứ như là người này biết rõ tất cả chuyện của cô
"Tôi... có buổi họp lớp cấp 3." Lại phát hiện anh đang nhìn chằm chằm vết đỏ nơi cổ cô, da của Triển Nha thực sự rất nhạy cảm, từ hôm sinh nhật con trai Hứa Oanh về đến nay vết đỏ ấy chưa có dấu hiệu tan, Triển Nha lúng túng lấy tay che đi sau đấy liền tự thanh minh
"Có lẽ là hôm trước bị muỗi cắn."
Đặng Tâm Minh nghe cô nói có chút dở khóc dở cười, anh nhìn cô mà muốn bắt nạt cô quá, sao có thể tự suy diễn một cách đáng yêu như thế, có điều mặt anh vẫn lạnh nhạt như cũ sau đấy liền đứng lên
"Nghỉ ngơi sớm đi, tôi không làm phiền em nữa."
Nói rồi anh nhẹ đặt ly thủy tinh trong tay xuống bước ra cửa, không có lấy nửa điểm dư thừa
Triển Nha chưa kịp phản ứng vội cầm áo khoác trên ghế cho anh, hơi cúi đầu đưa áo khoác cho Đăng Tâm Minh, anh thật sự không nhìn chiếc áo đắt tiền trong tay mà ánh mắt vẫn luôn nhìn cô, lúc nào cũng vậy, đáy mắt vẫn luôn tìm hình bóng cô
Nhìn người đàn ông lên xe, Triển Nha liền nói
"Chủ tịch... chú ý an toàn."Không biết Đăng Tâm Minh nghe thấy những lời cô nói không nữa, cô nhẹ đóng người quay vào trong, ngã xuống ghế như mất hết sức lực, nếu không phải môi còn rất đau chắc cô đã tưởng bản thân mình đang nằm mơ...
Phiền ư...
Nhưng mà lòng cô biết người này chưa bao giờ làm phiền cô cả....
Lí trí cô thật sự không thấu đáo nữa rồi...
Mấy hôm nay Triển Nha bận tối tăm mặt mũi, cô cố gắng hoàn thành thiết kế của mình trước thời hạn, người ta từng nói nhân lúc còn có sức khỏe và năng lực hãy bán mạng cho tư bản để kiếm thật nhiều tiền...
Cô đôi khi còn bỏ bữa, về tới nhà muộn liền hay tắm đêm, thời tiết hôm nay nhiệt độ có vẻ cao tới đỉnh điểm, đầu Triển Nha có chút đau. Lại thấy Lý Phong dạo này tránh mặt mình, cô thật sự không biết mình có làm gì đắc tội với anh ta không?_?
Đợt này bụng dạ không tốt Triển Nha cũng mặc kệ, cô cố gắng làm nốt công đoạn cuối, lúc cô giao nộp bản thiết kế trưởng phòng còn rất vui vẻ khen cô có tinh thần làm việc, cô lúc đấy chỉ cảm thấy bản thân có thể nghỉ ngơi được một chút rồi...
"Triển Nha của chúng ta thực sự rất chăm chỉ đó!" Lý Oanh cúng khen ngợi cô nhưng sau đấy lại lắc đầu
"Nếu trong chuyện tình cảm cũng chăm chỉ như thế này đã không có người phải đau lòng rồi, haiz.."
Triển Nha "..?"Hứa Oanh luôn lấy việc chọc cô làm niềm vui ở công ty đúng không???
Tối về Triển Nha ghé một cửa hàng tiện lợi gần nhà mình mua mì, vừa thanh toán bước ra ngoài trời liền đổ mưa, cơn mưa này dường như là quà giải nhiệt mà ông trời dành cho cư dân thành phố B đã vượt qua đợt nắng nóng vừa rồi, thấy mưa không có dấu hiệu dừng, cậy việc gần nhà Triển Nha lền đội mưa chạy vội về nhà, đầu và người bị ướt không ít. Mưa rơi tí tách chảy xuống từ hiên nhà, từ tán lá xanh bên ngoài, thật sự rất mát, rất tươi, nó làm mọi thứ tràn đầy sức sống hơn, cô ngẩn ngơ nhìn mưa một lát, tâm tình cũng như quang cảnh trước mặt cô vẫn ở thành phố B, vẫn sống rất tốt, cô vào nhà muốn gọi điện cho mẹ, mẹ cô liền nói đợt này là bão đổ bộ thành phố B nên sẽ mưa rất lâu, mẹ nhắc cô cẩn thận dính mưa, chú ý sức khỏe
Triển Nha suy nghĩ đơn thuần chỉ cảm thấy mình thành công rồi, ngốc nghếch như vậy thành công làm bản thân mình bị ốm!
Ha!!!!