Cô Ấy Quá Ngọt Ngào

Chương 70




Editor: Mứt Chanh

Trần Diệu này cũng xúi quẩy thiệt. Hôm sau Tô Hà đến công ty thì nhìn thấy cậu đang lái chiếc xe Corolla màu bạc trong ga ra dưới tầng hầm, còn có chút cũ nát, ngay cả xe của Lưu Na trông còn xa hoa hơn xe của Trần Diệu nữa kìa.

Chiếc xe của Tạ Lâu đã được mang đi sửa và thay thế bằng chiếc Jaguar trước đó. Thân xe rộng rãi và gần chỗ đậu xe của Trần Diệu. Hai xe tương đối gần nhau, Trần Diệu thật sự giống như kẻ đáng thương vậy.

Trần Diệu lạnh lùng nhìn Tạ Lâu tựa như đang nhìn kẻ thù, ngược lại cùng Tô Hà chào hỏi rồi vội vàng lên lầu.

Tô Hà nhìn về phía Tạ Lâu: “Cậu ấy không vui à?”

Tạ Lâu nắm tay cô, không chút để ý đã trả lời: “Chắc vậy.”

Tô Hà buông anh ra, “Em lên lầu trước.”

Tạ Lâu: “……”

À.

Bao giờ mối tình ngầm này mới kết thúc đây ta?

*

Vào tháng 5 và tháng 6, chương trình học của Tô Hà rất nhiều, một tuần có thể dành hai ngày đến công ty đã là không tồi rồi. Tới cuối tháng sáu mới cảm nhận được bầu không khí mùa tốt nghiệp, đặc biệt là mấy ngày nay, Tô Hà cùng đám Ôn Mạn đi học ăn cơm đều có thể nhìn thấy sinh viên chia ly, hầu như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy có người khóc.

Ở thư viện còn nhìn thấy Long Cầm cùng bạn trai cô ấy, hai người ngồi ở trong một góc mà ngây ngẩn.

Tô Hà nhìn thấy nhưng không dám tiến đến quấy rầy.

Điều này cũng nhắc nhở cô rằng vào thời điểm này năm sau, Tạ Lâu cũng phải tốt nghiệp.

Tuy rằng nói đa phần thời gian cô cùng Tạ Lâu đều ở công ty với trong nhà, nhưng lúc còn đang trong trường học, trước sau vẫn có chút không giống nhau. Cô ngẫu nhiên sẽ cùng Tạ Lâu hẹn nhau đến thư viện, hai người ở trong góc đọc sách. Tạ Lâu đa phần sẽ chơi điện thoại, thỉnh thoảng còn đè cô ra hôn.

Rất nhiều lần Tô Hà nhìn thấy Ôn Mạn cười như không cười thì gương mặt cô cũng đỏ lên.

Buổi chiều thi cuối kỳ xong, Ôn Mạn vươn vai rồi nói: “Nghỉ hè lại phải bận rộn.”

Cô ấy muốn đến thành phố  Y hỗ trợ bất động sản, vì thế một chín một mười chuẩn bị.

Trì Dĩnh kẽ lông mày nói: “Em cũng bận rộn.”

Cô ấy nghỉ hè phải về công ty đi làm, công việc phát sóng trực tiếp áp lực cũng rất lớn.

Trần Lâm khoát tay: “Chị đây thì rảnh rỗi một chút, bây giờ không có công việc.”

Vốn dĩ Trần Lâm còn đang đi làm ở công ty ban đầu nhưng trong khoảng thời gian này chương trình học quá nhiều, hơn nữa còn cãi vả cùng người trong công ty nên cô ấy bị buộc tội, dưới sự tức giận thì từ chức.

Dù sao thì hiện tại trình độ của cô ấy đều ở đây và khi cô ấy nhận được bằng tốt nghiệp từ Đại học Hải Thành, đi ra ngoài tìm công việc lại là một người anh hùng.

Trì Dĩnh vẽ xong lông mày mới ôm Tô Hà nói: “Cậu là ngon nhất, bạn trai có, công việc cũng có, hạnh phúc quá nha….”

Tô Hà thu dọn chút đồ muốn mang về nội thành cũ Hoa Đông.

Cô cười cười mới nói: “Có rảnh đi xem cậu phát sóng trực tiếp.”

“Này, đừng tới mà, một ngày phải thay trăm bộ quần áo, mệt chết người.” Trì Dĩnh bĩu môi, vòng tay ôm lấy cô, lại nhìn thấy ấn dâu tây trên cổ Tô Hà.

Cô ấy tò mò hỏi: “Tô Hà, hai người làm tình có mang bao không á?”

Gương mặt Tô Hà đỏ lên, cánh tay xếp quần áo ngừng lại, “Mang chứ.”

Nhưng trên thực tế chính cô cũng nhớ không rõ lắm, đôi khi có thể không nhưng hầu hết đều có.

Ôn Mạn vuốt mái tóc đã ngắn cũn cỡn của mình: “Phải mang, em còn trẻ như vậy, nếu thành hôn thì em sẽ hối hận, tuy rằng điều kiện của cậu chủ Tạ cũng tốt….”

Trần Lâm cúi người cởi tất chân: “Bạn trai cũ của chị cũng muốn kết hôn, cuối cùng bị chị phát hiện anh ta động tay động chân, chị tức giận nên chia tay.”

“Như thế nào là động tay động chân?” Trì Dĩnh tò mò chớp mắt, cô ấy còn chưa hẹn hò với bạn trai, chưa phát sinh quan hệ, tuy rằng xem qua AV nhưng vẫn ngây thơ mờ mịt, vì thế càng thêm tò mò.

Trần Lâm thở dài một tiếng: “Chọc cái lỗ thôi, có khi năng lực đàn ông rất mạnh, một cái lỗ nhỏ như vậy cũng có thể làm em mang thai.”

Ôn Mạn: “Thật hèn hạ, Tô Hà, em phải cẩn thận.”

Tô Hà nghe thấy mới choáng váng, lát sau, cô mới nói: “Chắc ảnh không thể đâu?”

Loại người như Tạ Lâu, sẽ thế sao?

Thủ đoạn này cũng quá là…

*

WeChat trên điện thoại vào lúc này nhảy ra, là Tạ Lâu gửi tới.

Tạ Lâu: “Xong chưa?”

Có lẽ là đến dưới lầu, hôm nay công ty mở đại hội, Tạ Lâu mới sáng sớm đã đến công ty. Buổi chiều còn đi bàn chuyện, nhưng biết hôm nay Tô Hà bắt đầu nghỉ nên vẫn chạy tới đón cô.

Tô Hà cúi đầu trả lời: “Nhanh lắm, anh đợi chút nữa.”

Trì Dĩnh không cẩn thận ngó đến, cô ấy nói: “Không cho cậu ta lên giúp gì à?”

Tô Hà lắc đầu: “Các cậu giúp tớ lấy xuống là được.”

Trì Dĩnh cười: “Chậc chậc, được rồi.”

Vừa mới dứt lời, một bóng người cao lớn đã xuất hiện ở cửa ký túc xá, vì sinh viên tự do đã đi gần hết nên ký túc xá hầu như không có người.

Bốn người đồng thời quay đầu lại đã thấy Tạ Lâu đang đi vào với chiếc cà vạt đang được cởi ra, anh mang chiếc cà vạt màu xanh biển phối với áo vest màu xanh đậm, hơn nữa bên ngoài có một chút ánh mặt trời chiếu vào, anh đẹp trai đến mức khiến người khác không dời mắt đi được.

Lúc các cô đang trố mắt thì giọng nói trầm ấm lại vang lên, “Đồ đâu?”

Tô Hà lấy lại tinh thần, tim đập lỡ mất một nhịp, cô chỉ vào vali trên mặt đất.

Tạ Lâu buông lỏng tay, cúi người xuống, nhìn Tô Hà mới nói: “Trước cởi cà vạt giúp anh, khó chịu quá.”

Tô Hà giơ tay, bàn tay trắng nõn sờ lên cà vạt, cô nói: “Sao em chưa thấy qua bộ đồ vest này?”

Tạ Lâu nhướng mày: “Hai ngày trước mẹ anh đưa tới.”

Tô Hà à lên một tiếng.

Tháo cà vạt xong, Tô Hà cuốn cà vạt lên. Anh lại cởi ra hai nút, cổ áo hơi mở ra tựa hồ mới thoải mái chút. Anh đóng vali và kéo nó lên. “Còn gì nữa không?”

Tô Hà: “Không có, chỉ có một số sách.”

Nói xong cô mới xoay người cầm một cái ba lô, bên trong là sách phải ôn tập, sau kỳ nghỉ hè cô phải thi bằng lái.

Tạ Lâu đồng thời cầm lấy, đè lên vali, kéo cổ tay cô, gật đầu vài cái với Ôn Mạn rồi nắm tay Tô Hà đi ra ngoài.

Tô Hà xoay người, vẫy tay với mấy cô ấy, “Tháng chín gặp nha.”

Ôn Mạn ôm cánh tay, cười dựa vào trên cửa, “Được, tháng chín gặp”

Trì Dĩnh cùng Trần Lâm cũng đi tới, tò mò nhìn bóng dáng bọn họ, một hồi lâu, Trì Dĩnh nói: “Cậu chủ Tạ vẫn lạnh lùng với chúng ta như thế.”

Ôn Mạn cười một tiếng: “Trong mắt cậu ta cũng chỉ nhìn thấy Tô Hà.”

Trần Lâm: “Trước đây chị cũng không thấy bọn họ có khả quan, hiện tại thì lại cảm thấy gặp phải chàng trai như vậy, không nói chuyện yêu đương thật sự đáng tiếc.”

“Tô Hà về sau chỉ sợ khó có thể thích người khác.” Dù sao, rất ít có người có thể giống Tạ Lâu như vậy, cố chấp, bệnh hoạn, tính chiếm hữu mạnh như vậy, cố tình lại đẹp trai đối xử với cô tốt, quan trọng nhất chính là loại tình cảm trong mắt chỉ có cô, cộng thêm có tiền.

Thật phi thường.

*

Sau khi lên xe, Tạ Lâu nhéo giữa mày.

Tô Hà hỏi: “Hôm nay rất bận sao?”

Tạ Lâu ừ một tiếng, “Tối nay còn phải mở hội nghị.”

“Vậy anh còn phải về công ty à?” Tô Hà hỏi lại, “Nghỉ hè em phải đi thi bằng lái.”

Đầu ngón tay mảnh khảnh của Tạ Lâu dời đi, cười như không cười mà liếc nhìn cô một cái, “Anh phải mua một chiếc xe cho em…”

Tô Hà lắc đầu: “Không cần, em muốn thi bằng lái, lỡ có ích thì sao. Mỗi lần cùng chị Lưu ra ngoài, đều là chị ấy lái xe, thiệt là ngại.”        

Tạ Lâu lạnh nhạt nói: “Chị ta nên thế.”

Tô Hà: “……”

Trước mắt công ty chỉ có Lưu Na cùng trợ lý Lý còn có hai người Nguyên Công biết Tô Hà cùng Tạ Lâu hẹn hò, những người khác đều chưa biết. Bọn họ đều lấy cái này trở thành vũ khí bí mật lấy lòng Tạ Lâu cho nên mở xe cho Tô Hà thì thế nào?

Một đường chạy đến con đường Hoa Đông kia, Tô Hà nhắc nhở: “Về nội thành cũ trước đi anh.”

Tạ Lâu liếc nhìn con đường bị tắc trong nội thành cũ: “Em cũng hai tháng chưa về, vệ sinh cũng chưa làm, trực tiếp về nhà thôi.”

Nói xong, không đợi Tô Hà trả lời thì đã quay đầu xe về phía Khu vực mới.

Tô Hà lười tranh cãi, chỗ Tạ Lâu diện tích không nhỏ nhưng chỉ có phòng làm việc cùng một phòng ngủ chính. Phòng làm việc lớn bằng hai phòng, phòng ngủ chính cũng lớn đến kinh người. Nếu thêm Tô Hà vào ở thì mọi thứ có thể vừa vặn, hai người ở thì không còn chỗ trống mà còn ấm áp nữa.

Lúc vào thang máy thì điện thoại Tô Hà vang lên.

Cô nhìn màn hình một cái thì cuộc gọi là từ ba Chu.

Tô Hà bắt máy, ba Chu ờ đầu kia cười hỏi: “Tô Hà nghỉ chưa?”

Tô Hà: “Dạ, nghỉ rồi.”

Cô có kế hoạch là nghỉ hè đi một chuyến về thành phố B thăm Vương Huệ.

Ba Chu nói chuyện ôn hòa: “Thời gian cũng qua thật nhanh, năm nhất cũng kết thúc rồi.”

Tô Hà cười cười, trả lời dạ sau đó mới hỏi: “Gần đây mẹ con thế nào?”

Thật ra mấy ngày hôm trước Tô Hà cùng Vương Huệ có gọi video, trải qua chăm sóc thì tinh thần Vương Huệ  còn tốt hơn trước kia, chỉ là tóc bạc hai bên thái dương rõ ràng mà thôi.

“Bà ấy rất tốt, mỗi ngày không có việc gì thì ở nhà đọc sách, lần này chú gọi điện thoại chủ yếu là muốn nói với con rắng bà ấy định nghỉ hè thì đến thăm con, chú nghĩ bây giờ bà ấy không thích hợp lái xe nên mua cho bà ấy vé tàu cao tốc. Con nhìn xem con rảnh lúc nào, chú đi mua vé để không làm chậm trễ thời gian của con.”

Cửa thang máy vừa lúc mở ra.

Tạ Lâu đẩy eo Tô Hà ra ngoài, sau khi Tô Hà nghe xong thì suy nghĩ một chút mới nói: “Được ạ, thứ bảy và chủ nhật, thứ sáu mẹ lại đây chơi hai ngày, thứ hai con đưa mẹ đến tàu cao tốc.”

“Được được, chú đi mua vé đây.” Ba Chu kia đầu gật đầu nói.

Tô Hà trả lời.

Tạ Lâu đẩy va li vào, xoay người lấy dép đưa đến trước mặt Tô Hà, Tô Hà cúi người mang vào. Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng cổ chữ V với một chiếc váy đen, cổ áo có chút thấp. Cô cúi người xuống, Tạ Lâu cũng nhìn thấy phong cảnh trước ngực cô. Anh kéo Tô Hà qua ôm lấy, cúi đầu ở ngực cô mút một cái.

Tô Hà đỏ mặt, dùng tay đẩy đầu của anh ra, đang muốn nói cúp máy với ba Chu thì ba Chu ở bên kia nói thêm một câu: “Tô Hà, còn có một việc, Ngữ Ngữ thi đậu đại học Hải Thành, ngày 1 tháng 9 phải đi báo danh….”

Nói tới đây, ông hụt hơi, làm như có chút ngượng ngùng, sau đó vẫn căng da đầu nói: “Hy vọng đến lúc đó con chăm sóc con bé một chút, cũng không cần chăm sóc thế này thế kia, con cũng biết cơ thể con bé không khỏe lắm, sinh hoạt đại học sợ nó không thích ứng được, cho nên…..”

Tô Hà khẽ đẩy tay Tạ Lâu ra.

Tạ Lâu liếm hôn cổ cô, sau đó híp mắt nhìn cô.

Cô đang ngẩn người.

Ba Chu rất ít khi yêu cầu chút gì với Tô hà. Ông làm cha, con gái không khỏe nên mang nhiều tâm tư đặt lên người con gái, đó là bình thường. Khi giữa Chu Ngữ Ngữ cùng Tô Hà bùng nổ mâu thuẫn, ông chỉ trích cũng là Chu Ngữ Ngữ, nhưng loại chỉ trích này chỉ là giải thích cho Tô Hà, dù sao Chu Ngữ Ngữ cũng ở nơi đó.

Ba Chu quay đầu lại sẽ dỗ cô ta.

Cho nên ba Chu chưa bao giờ dám yêu cầu Tô Hà bất cứ thứ gì, đây là lần đầu tiên ông đề cập đến.

Tạ Lâu thấy cô như vậy thì vẻ mặt không kiên nhẫn, không chút để ý mà nói: “Sức khỏe Tô Hà nhà chúng tôi cũng không tốt lắm, đều là tôi chăm sóc, chú Chu có chút khó xử vị này nhà chúng tôi rồi.”

Đầu bên kia.

Sắc mặt ba Chu cứng đờ.