Edit by Shmily
#Do not reup#
--------------------------------
Đoạn sau của bộ phim là tới cảnh tàu Titanic đụng phải tảng băng trôi, tâm Thời Tích cũng theo đó mà dâng lên.
Cô vốn là người dễ mau nước mắt, huống hồ bộ phim này còn đặc biệt cảm động, theo tuyến thời gian trôi qua, nước mắt cô cũng bắt đầu lộp bộp rơi xuống.
Tuy đã biết trước kết cục, nhưng mà...
Khi nhìn thấy Jack đang ở dưới biển sắp bị đông lạnh tới chết còn nắm chặt lấy tay Rose nói: "Em nhất định sẽ an toàn thoát khỏi đây, phải sống cho thật tốt, con cháu đầy đàn đấy." cùng với "Thắng vé tàu này là điều may mắn nhất trong cả cuộc đời của anh"
Thời Tích quả thực đã sắp khóc đến chết.
Cố Trì duỗi tay muốn đem cô gái nhỏ đang khóc đến tê tâm liệt phế vào trong ngực dỗ dành.
Trong mắt chứa đầy nước mắt, khóc đến mức thở hổn hển mà vẫn còn muốn kiên trì xem hết kết cục, anh cũng thực sự bất đắc dĩ.
Tới cuối cùng, Rose với mái tóc trắng xóa đem Hải Dương Chi Tâm ném xuống tận đáy biển, trong lúc ngủ mơ mơ màng màng mà an tĩnh chết đi.
Màn hình TV tối lại, hàng danh sách diễn viên hiện lên.
Cố Trì ôm cô ngồi lên đùi mình, đôi mắt cô gái đỏ bừng nhìn anh, cũng không nói lời nào.
Vừa nấc vừa hít mũi, thật giống như con thỏ nhỏ đáng thương. Vài sợi tóc tinh tế còn bị nước mắt làm ướt, dán ở trên má, nhìn càng đáng thương hơn.
Anh dùng tay nhẹ nhàng vén ra giúp cô, vừa buồn cười vừa đau lòng nói: "Khóc thương tâm thành như vậy rồi, lần sau đừng xem mấy cái phim như này nữa."
Cô thở dài nói: "Nếu như lúc ấy Jack không thắng được cái vé tàu kia thì tốt rồi. Nếu hắn không có nó thì sẽ không gặp được Rose, cuối cùng cũng không phải chết."
Cô gái trong ngực anh vẫn còn nước mắt lưng tròng, Cố Trì cười cười, thanh âm ôn hòa: "Nhưng nếu để hắn chọn lại một lần nữa, chắc chắn hắn vẫn sẽ chọn bước lên con thuyền đó."
Thời Tích nghiêng đầu, nghĩ tới câu nói cuối cùng của nam chính, cảm thấy cũng đúng.
Cô khổ sở thở dài, lại nghĩ ra một cái kết cục khác: "Nhưng tình yêu cũng không phải toàn bộ sinh mệnh mà, nếu hắn không lên thuyền thì vẫn có thể tiếp tục theo đuổi giấc mơ của mình, vẽ tranh khắp nơi. Có lẽ còn có thể trở thành một họa sĩ tài ba, hơn nữa còn có thể sống được thật lâu."
Anh nhẹ nhàng lau đi nước mắt đọng lại trên mặt cô gái, nói cái nhìn của mình cho cô nghe: "Tình yêu không phải toàn bộ sinh mệnh của hắn, mà là nữ chính."
Với anh mà nói, cũng vậy.
Thời Tích cái hiểu cái không nhìn anh.
Cố Trì lần lấy một viên kẹo ở trên bàn trà lột ra đút vào miệng cô.
"Vậy... nếu là anh..." Cô đưa ra giả thiết hỏi, "Anh nguyện ý thắng được tấm vé lên thuyền, cùng nữ chính vượt qua mấy ngày tốt đẹp ngắn ngủi kia, thay vào đó là phải trả cái giá lớn nhất, đánh đổi mạng sống của mình sao?"
Trong miệng ngậm đường, thanh âm cô hàm hàm hồ hồ, lại bởi vì vừa rồi mới khóc xong cho nên còn có chút khàn.
"Không muốn." Anh cười nói.
Thời Tích: "..."
Vừa rồi nghe anh phân tích rất có đạo lý, còn tưởng là anh sẽ chọn như nam chính chứu.
Xem ra anh vẫn là người tương đối lý trí.
Nhưng giây tiếp theo, lại nghe anh nói...
"Nữ chính của bộ phim cũng không phải em."
Giả sử cô ở trên thuyền, anh có liều mạng cũng muốn đi lên, đồng thời cũng sẽ cam tâm tình nguyện đem cơ hội sống sót để lại cho cô.
Thời Tích sửng sốt.
Không đợi cô suy nghĩ cẩn thận, anh lại mở miệng: "Vẫn còn buồn vì cái kết à?"
Thời Tích gật đầu thật mạnh.
Đối với phim kết buồn, cô chính là sẽ đau lòng một thời gian, năm ngoái cũng có xem một phim vào lúc nửa đêm, cô còn thấp thỏm* tới mất ngủ, thức trắng tới rạng sáng.
*Bản cv là ý nan bình: Tâm nguyện khó yên (Nhắc tới đây là lại nhớ tới sư tỷ và A Tiện nè!! Huhu!)
Cố Trì cong môi, thấp giọng hỏi: "Vậy chúng ta làm chút chuyện khác để dời đi lực chú ý có được không?"
"Làm cái gì?" Cô tò mò.
Anh không nói, trực tiếp dùng hành động để trả lời vấn đề của cô.
Cúi người, phủ môi mình lên môi cô.
Thời Tích bỗng dưng mở to hai mắt, còn chưa kịp ngậm miệng lại thì đã bị một thứ gì đó mềm mại cạy mở vào.
Lấy đi viên kẹo cô đang ngậm ở trong miệng, thoáng chống đã ở trong miệng của anh.
Cả khuôn mặt của Thời Tích đều như bị đốt cháy, đại não không kịp phản ứng, một câu cũng không nói ra được.
Sao anh lại có thể!
Dùng cách này! Ăn viên kẹo cô đã từng ngậm qua chứ!!
Cố Trì không chỉ ăn mà còn dùng răng cắn hai cái, rồi nuốt.
Vừa rồi cũng không tính là quá làm càn, chỉ là với vào bên trong cuốn lấy viên kẹo mà thôi, nhưng cảm xúc mềm mại trong nháy mắt kia cũng đủ làm cho anh nhớ mãi không quên.
Nhìn khuôn mặt nhỏ hồng hồng của cô, trong cổ họng anh phát ra tiếng cười trầm thấp, suиɠ sướиɠ lại thỏa mãn: "Còn buồn nữa không?"
Thời Tích nghe thế, cái đầu nhỏ lập tức khôi phục lại vận chuyển bình thường, vô cùng cảnh giác dùng tay che miệng lại.
Chỉ sợ anh sẽ làm ra động tác gì khác người.
Đôi mắt to đen nhánh xoay tròn, thanh âm rầu rĩ truyền ra từ trong lòng bàn tay: "Anh... anh muốn làm gì?"
Cố Trì cong môi cười: "Nếu còn buồn thì anh đút em một viên kẹo nữa. Sau đó lại giống như vừa rồi anh lấy của em đấy."
Thời Tích: "..."
Cảm xúc khổ sở bi thương từ phim đã bị anh phân tán đi, giờ chỉ còn lại nỗi xấu hổ.
***
Đảo mắt một cái liền tới chủ nhật.
Trời khó có hôm trong lành như thế này, ánh mặt trời đầu mùa đông chiếu xuống làm cho con người cảm thấy thật thoải mái, tâm tình cũng trở nên tốt hơn nhiều.
Xuống trạm xe bus, đi được nửa đường, Thời Tích đột nhiên nghĩ tới một chuyện, liền dừng chân lại.
Cố Trì cũng dừng theo: "Sao thế?"
Thời Tích đột nhiên nhớ tới một chuyện, hình như sữa bò trong nhà cô đã uống hết rồi.
Sữa cô thường uống là sữa vị táo, 24 vỉ một thùng, một hộp là 240ml, một thùng chính là sáu cân!
Mà nhà cô lại ở tầng lầu sâu nhất bên trong tiểu khu, từ siêu thị xách về nhà thì thật sự sẽ mệt chết.
Nhưng mà bây giờ cô có bạn trai rồi nha.
Đã có anh bên cạnh rồi, vậy phiền anh xách giúp một chút, hẳn là... có thể đi.
Thời Tích ngẩng đầu lên nhìn anh, có chút xấu hổ nói suy nghĩ của mình ra: "Em muốn hỏi là, anh có thể giúp em xách một thùng sữa về được không?"
Cô có một đôi mắt nai xinh đẹp, bây giờ đang nhìn anh không chớp, thanh âm mềm như bông.
Hai người có chiều cao lệch nhau khá nhiều, lúc đứng nói chuyện, Cố Trì đều cúi đầu xuống.
Lúc này cũng vậy, anh đang cúi đầu nhìn cô, mặt trời hôm nay thật ấm, hai con mắt của cô gái nhỏ vừa to vừa sáng, lúc cười rộ lên gương mặt cũng hiện lên má lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Theo lý thuyết thì nhìn nhiều những thứ đáng yêu đều sẽ có trong mình sự miễn dịch nhất định.
Nhưng mỗi lần nhìn cô, nội tâm anh đều hiện lên mấy chữ to "Con mẹ nó quá đáng yêu", "Quá đáng yêu rồi", "Rốt cuộc cô ăn cái gì mà có thể đáng yêu được như vậy", ... từng dòng từng dòng liên tục spam ở trong đầu.
Gương mặt mềm mụp kia chỉ hận không thể nhéo nhéo vài cái. Ừm, từ ánh mắt đầu tiên, anh đã muốn bóp nó rồi.
Thời Tích không thấy anh trả lời, chớp chớp mắt, không phải là... không muốn đấy chứ?
Anh cong mắt cười: "Cái gì mà có thể hay không, giúp em xách sữa không phải là việc đương nhiên sao?"
Thời Tích cười rộ lên, nắm lấy tay anh vui vẻ đi về phía siêu thị.
Đi tới khu để sữa bò, Cố Trì cũng không cần hỏi cô uống cái gì.
Mỗi buổi sáng anh đều có thể thấy được cái hộp sữa cùng cái ống hút bị cô cắn nát kia.
Còn vô cùng chung thủy, chỉ uống vị táo đỏ.
Thời Tích còn chưa nói, đã thấy anh vươn tay, ngón tay thon dài cân xứng đặt ở trên cái quai nhựa, dễ như trở bàn tay xách được thùng sữa bò lên.
Cô nhịn không được "oa" một tiếng, hai mắt sáng rực, tràn đầy bội phục.
Bình thường cô phải dùng cả hai tay mới bê được cả thùng sữa đó lên, còn ôm đến thở hổn hển.
Lại mua thêm chút khoai tây chiên, chocolate cùng một số đồ ăn vặt linh tin, hai người liền đi tới quầy thu ngân xếp hàng.
Phía trước có ba, bốn người, đến lược bọn họ, chị thu ngân đem từng đồ quẹt qua máy quét, máy điện tử phát ra giọng nói máy móc: "185 đồng 6 hào."
Thời Tích mở điện thoại ra định trả tiền, còn chưa ấn mở ứng dụng thì Cố Trì đã quét xong mã QR.
"Tích" một tiếng, thanh toán thành công.
Anh xách thùng sữa bò lên, một tay khác cầm túi đồ ăn vặt đi ra khỏi siêu thị.
Thời Tích chạy theo phía sau anh.
Ra bên ngoài, cô mới đoạt lại cái túi đồ ăn vặt kia tự mình xách: "Em chỉ bảo anh giúp em xách hộ sữa mà thôi, anh không thể trả tiền thay em được!"
"Sao lại không thể?" Anh cười: "Anh mua sữa cho em là điều hiển nhiên không phải sao. Không phải trên mạng có câu gì mà, thích một người chính là muốn vì người đó mà tiêu tiền à?"
Thời Tích ngửa cao cổ, phản bác lại lời nói của anh: "Vậy em cũng thích anh mà, tại sao anh không cho em tiêu tiền vì anh?"
Nghe thấy cô thổ lộ lòng mình, tâm tình Cố Trì rất tốt, cong cong môi: "Cái đó thì không giống."
"Câu nói kia hoàn chỉnh của nó là, con trai thích một người thì sẽ muốn tiêu tiền cho cô ấy, con gái thích một người thì sẽ luôn muốn hôn anh ấy."
Thời Tích: "..."
Đây là cái kiểu ngụy biện gì vậy!
Từ siêu thị về tới nhà rất xa, trước đây một mình Thời Tích ôm một thùng sữa bò về tới nơi đã thở dốc liên tục, hơn nữa trên đường về phải dừng lại nghỉ năm, sáu lần liền.
Nhưng Cố Trì một lần cũng không có.
Anh thật sự không cảm thấy một thùng sữa bò này nặng bao nhiêu, chỉ là cô gái nhỏ bên cạnh hiển nhiên cũng không nghĩ như vậy.
Cô không ngừng lia ánh mắt lo lắng về phía anh, không ngừng hỏi...
"Anh có mệt không?"
"Đi được một đoạn dài rồi đó, chúng ta nghỉ chút đi."
Lần thứ sáu nói mình không mệt xong, Cố Trì cong mắt cười: "Tích Tích, em đã quên là lúc trước anh từng nói với em là thể lực anh rất tốt à?"
Lần trước là khi nào? Thời Tích nhớ lại một chút, nghĩ tới.
Liền... liền ở cái hôm ở MacDonald.
Không biết tại sao mà anh một hai phải nói người thích cắn ống hút là người có du͙ƈ vọиɠ lớn.
Sau đó lúc buổi tối gọi điện thoại lại, anh lại nói thể lực của anh rất tốt, bảo cô không cần lo lắng.
Cố Trì quay đầu qua, nhìn khuôn mặt cô gái đang hồng lên, môi anh cong cong, ghé sát vào cô, giọng nói khàn khàn: "Bây giờ có thể cho em nghiệm chứng trước, anh không hề nói dối."
Thời Tích: "..."
Thời Tích cảm thấy vừa rồi mình vẫn luôn lo lắng anh có mệt hay không quả thực là quá ngốc nghếch!
Anh nên mệt chết đi!
Xem xem có còn tâm tư nhàn rỗi ngồi đó nghĩ những cái lung tung rối loạn kia hay không!!