Cô Ấy Ngọt Như Kẹo

Chương 38: Không muốn làm em mệt




Edit by Shmily

#Do not reup#

------------------------------

Tuy trong đầu người này toàn suy nghĩ một đống thứ lung tung rối loạn không đứng đắn, nhưng cuối cùng thì việc học chung vào hôm chủ nhật vẫn được định ra.

Mỗi buổi sáng chủ nhật Thời Tích đều phải đi học thêm ở bên ngoài, 12 giờ 20 mới có thể kết thúc.

Sau khi lên lớp xong, cô lấy điện thoại ra xem, thấy có một tin nhắn WeChat chưa đọc.

Thời gian là mười phút trước ~

[ Anh ở tiệm trà sữa đối diện chờ em, đừng vội, trên đường nhiều xe, nhớ cẩn thận. ]

Xem tin nhắn xong, Thời Tích cũng không kịp sửa sang lại cái gì, trực tiếp nhét tất cả sách với bút vào trong cặp.

Nữ sinh ngồi xung quanh cô tuy không phải cùng một trường, nhưng cũng đã học thêm với nhau ở đây một thời gian dài, đều khá quen thuộc lẫn nhau.

Khó có khi thấy cô vội vàng như vậy, nữ sinh bên cạnh cười hỏi: "Tích Tích sao thế, hôm nay lại gấp như vậy?"

"Có người chờ tớ cùng ăn cơm." Cô trả lời, thanh âm vui vẻ lại ngọt ngào.

Khi nói chuyện, cô đã đeo xong cặp lên lưng.

Kéo ghế vào trong bàn, Thời Tích hướng nữ sinh kia vẫy vẫy tay: "Tớ về trước đây, tuần sau lại gặp."

Giữa trưa là thời điểm ăn trưa, người vào tiệm trà sữa rất nhiều, nhưng cách một con đường lớn, Thời Tích chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy được Cố Trì.

Trên lưng anh đeo một cái cặp màu đen, trong tay cầm theo một ly nước chanh vừa mới mua, năm ngón tay thon dài đang lướt gì đó trên điện thoại.

Lông mi dày rậm hơi rũ, che khuất cặp con ngươi đào hoa đẹp đến quá mức của anh.

Cả người đều viết to hai chữ: Đẹp trai!

Nữ sinh đi qua đi lại có không ít người liếc nhìn trộm anh, chỉ là khí chất của anh quá lạnh, dù tâm có động thì bọn họ cũng không dám tiến thêm một bước.

Bởi vì nửa phút trước đó thôi, những nữ sinh này đã chứng kiến một màn khiến người ta hít thở không thông.

Một cô gái gan lớn, bề ngoài còn vô cùng xinh đẹp đi lên trước xin WeChat của đại soái ca này.

Nữ sinh đó tuổi không lớn, chắc là vẫn còn đang học cấp ba, tóc nâu dài, đuôi tóc còn uốn xoăn nhẹ, mặc bộ chế phục JK* của Nhật.

*JK: đồng phục nữ sinh Nhật Bản gồm áo sơ mi trắng và váy xếp ly

Nữ sinh cười tủm tỉm đi qua: "Chào anh, em muốn làm quen với anh, có tiện thêm WeChat..."

Chữ cuối còn chưa nói ra khỏi miệng, đại soái ca đã nói thẳng: "Không tiện."

Cự tuyệt nhanh tới mức mắt còn chưa thèm nâng lên khỏi điện thoại.

Nữ sinh đối diện cũng cực kỳ tự tin với diện mạo của mình.

Cô ấy cho rằng anh bày ra thái độ xa cách như vậy là bởi vì chưa nhìn thấy mình trông như thế nào.

Nữ sinh không chỉ không buông tay mà còn bám riết không tha, cười nói: "Hôm nay thời tiết đẹp như vậy, em mời anh uống một ly trà sữa nhé?"

Thanh âm thả rất chậm và nhẹ, cô biết chắc là đám thẳng nam thích nhất loại hình này.

Đại soái ca rốt cuộc cũng ngẩng đầu, chỉ liếc nhìn cô một cái, thanh âm còn lạnh nhạt hơn so với vừa rồi: "Có thể đừng cứ đứng trước mặt tôi như vậy không, che hết ánh sáng điện thoại của tôi rồi."

"..."

Những nữ sinh khác vây xem một màn này sôi nổi thầm cảm thấy may mắn.

Còn may là mình chưa đi lên, bằng không cái mặt cũng phải ném tới nhà bà ngoại* rồi.

*Mặt ném tới nhà bà ngoại: Theo người TQ thì nhà bà ngoại thường ở rất xa nhà mình, ném mặt tới nhà bà ngoại ý chỉ là không còn mặt mũi ấy

Sau đó lại thầm cảm khái, đại soái ca này thật sự là lãnh khốc tuyệt tình, tuy nữ sinh kia nói chuyện có chút dẹo dẹo, biểu hiện lại hơi lố, nhưng xin bề ngoài thì lại rất được nha!

Người qua đường vây xem còn đang thổn thức thì liền thấy có một cô gái đeo cặp sách từ đường bên kia chạy thẳng tới trước mặt đại soái ca này.

Sau đó ~

Đại soái ca vài giây trước còn lãnh khốc vô tình, trong nháy mắt liền thay đổi sắc mặt.

Môi mỏng trước đó vẫn banh ra thì nay lại cong lên thành một độ cong nhu hòa, còn con mẹ nó sủng nịnh xoa đầu cô gái kia!

"Sao lại chạy nhanh như vậy, không phải nói em cứ đi từ từ sao?"

Mắt hạnh cô gái cong lên, tiếng nói ngọt như mật: "Còn không phải là em sợ anh đợi lâu sao."

"Chờ em thì lâu bao nhiêu cũng được."

Anh cười nói, đem cặp sách màu hồng nhạt của cô cầm ở trên tay, lại đem ly nước chanh vừa mới mua đưa cho cô.

Còn vô cùng tri kỉ bóc cái bọc ống hút ra, giúp cô cắm vào.

Đám nữ sinh vẫn luôn yên lặng vây xem: "???!!!"

Đệch mợ đệch mợ đệch mợ!!

Cái ngữ khí âu yếm ôn nhu tới muốn mệnh này! Lại còn rất tự nhiên thuần thục rút ống hút ra cắm hộ nữa!

Nào có tý lạnh nhạt vô tình như lúc nãy từ chối WeChat đâu??!!

Được rồi, vuốt lương tâm so sánh một chút, nữ sinh này xác thật là đẹp mắt hơn nhiều so với nữ sinh mặc JK vừa nãy.

Đôi mắt thật lớn, hắc bạch phân minh, khi nói chuyện thanh âm cũng thật mềm, cả người liền có loại cảm giác vừa ngoan vừa đáng yêu.

Đều là con gái với nhau, nhưng đối với em gái nhỏ mềm mại như vậy, bọn họ đều khó có thể sinh ra ác ý. Ngược lại... còn thật muốn đi tới bóp bóp khuôn mặt nhỏ mềm mại kia quá đi!

Thời Tích cũng không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết nội tâm phong phú của đám con gái xung quanh đang hướng về phía mình.

Cô vui vẻ nắm lấy tay anh: "Em biết gần đây có một quán bán mì thịt bò đặc biệt ngon, trước kia em thường xuyên đi ăn, em đưa anh đi ăn thử nhé."

"Được." Cố Trì cười, dắt cô đi qua đường lớn.

Kỳ thật Thời Tích cũng coi như là người vô cùng an tĩnh, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy anh liền trở nên nói rất nhiều.

Huyên thuyên một đống lớn lời muốn nói.

"Em nói cho anh nghe, hôm nay em xui cực kỳ, sáng nay không biết vì sao mà đồng hồ báo thức của em không kêu, tới hơn 7 giờ em mới đột nhiên tỉnh lại, bữa sáng còn chưa kịp ăn đã phải chạy ngay tới trạm xe bus. Sau đó..."

Còn chưa có kể xong bi thảm lúc sáng, người nắm tay cô đột nhiên dừng bước chân lại.

Cố Trì quay đầu, cau mày nhìn về phía cô: "Sáng nay em không ăn sáng?"

Thanh âm đã không còn loại ôn nhu như vừa rồi, nhưng cũng không lạnh, chỉ là mang theo chút uy nghiêm, giống như là thầy giáo bắt được học sinh phạm sai lầm vậy.

Thời Tích bị anh hỏi tới chột dạ, vội vàng giải thích: "Dạ, nhưng mà hai nữ sinh ngồi cạnh em rất tốt bụng, một người cho em một hộp bánh quy, một người cho em một cái bánh mì, em ở trong lớp đã vụиɠ ŧяộʍ ăn rồi."

Lúc này Cố Trì mới yên tâm hơn chút, lại nghe tới hình ảnh cô gái nhỏ lén lút ăn đồ ăn trong giờ học, khóe môi lại cong lên.

Anh dặn dò: "Sau này vẫn phải nên ăn cơm đúng giờ, bánh quy với bánh mì đều không có dinh dưỡng.

Thời Tích rất muốn cười, không biết một người cả ngày đều ăn cơm hộp như anh sao lại không biết xấu hổ mà thảo luận về cái đề tài dinh dưỡng này.

Nhưng đối diện với biểu tình nghiêm túc của anh, cô vẫn nghẹn cười, gật gật đầu: "Đã biết, sau này sẽ không."

Bảo đảm xong, lại bất mãn chu miệng lên: "Em còn chưa có nói xong đâu, anh cứ cắt ngang qua lời em."

Cố Trì cong cong môi, tình tình tốt vô cùng: "Được, Tích Tích tiếp tục nói, anh nghe."

Thời Tích nghiêng đầu, suy nghĩ xem nãy mình đã nói tới chỗ nào rồi, "Bình thường chiếc xe 562 sẽ tới ngay giờ đó, nhưng hôm nay em đợi mãi mà không đợi được. Vất vả lắm mới đợi được, sau khi em ngồi lên, lúc sắp tới trạm rồi, anh biết chuyện gì xảy ra sau đó không?"

"Xảy ra chuyện gì?" Cố Trì rất có hứng thú, phối hợp hỏi.

"Cái xe bus đó..." Thời Tích nhớ lại còn cảm thấy bực, hờn dỗi nói, "Lúc cách trạm nửa đường thì liền hư! Sao nó không thể kiên trì hơn một chút chứ!"

Cô gái nhỏ bĩu môi, ngữ khí ủy khuất, anh nhìn vừa cảm thấy đáng yêu lại đau lòng, xoa xoa đầu nhỏ của cô: "Sao Tích Tích của chúng ta hôm nay lại thảm như vậy chứ."

Thời Tích bị ba chữ "của chúng ta" của anh làm cho đỏ mặt.

Kỳ thật, so với lần mưa to quên mang ô, không đợi được xe đến đón, trời mùa đông rét mướt mà phải đội mưa về nhà cũng chẳng tính là gì.

Lúc ấy sau khi cô về tới nhà liền thay ngay quần áo ướt ra, tắm rửa một cái, sấy khô tóc rồi uống thêm thuốc cảm vào thì sẽ tốt hơn, cũng không cần người khác bận tâm tới.

Nhưng bởi vì ở bên cạnh anh, cô phảng phất như đã không còn cái vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, độc lập tự mình cố gắng như trước đây nữa. Tính tình nhỏ cũng tùy tiện bộc phát ra.

Chuyện lớn chuyện bé gì cũng muốn nói cho anh nghe.

Cũng không phải là oán giận, nhưng mà được anh dỗ dành, xoa xoa đầu, cô... cô liền cảm thấy thực vui vẻ.

***

Quán mì thịt bò ở cuối con phố.

Trang trí đơn giản, quán không lớn, nhưng bàn ghế cửa sổ đều rất sạch sẽ, khách bên trong cũng nhiều, chỗ ngồi đã chật kín.

Thời Tích với Cố Trì đợi một lát mới có bàn trống.

Hai bát mì thịt bò rất nhanh đã được bưng lên. Hành thái nhỏ, mì thịt bò với củ cải trắng đầy ụ, nhìn vô cùng ngon miệng.

"Mì thịt bò ở đây không giống những quán khác đâu, nước thịt được hầm rất đậm vị, ngon lắm đó." Thời Tích giới thiệu cho anh.

Cố Trì gắp một miếng thịt bò lên, đối diện với ánh mắt lấp lánh ánh sáng của cô: "Ăn ngon lắm."

Thời Tích vô cùng vui vẻ, đôi mắt cũng cong thành hình trăng non.

Cô tách đôi đũa dùng một lần ra, đem thịt bò trong bát mình gắp sang cho anh: "Vậy anh ăn nhiều một chút."

Cố Trì thấy trong bát mình đột nhiên có rất nhiều thịt, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: "Em cho anh hết thịt thì em ăn cái gì?"

"Em còn củ cải mà, em thích ăn củ cải." Cô đặc biệt đúng lý hợp tình nói: "Trước đây em ăn nhiều rồi, đây là lần đầu tiên anh ăn, cho nên phải ăn nhiều một chút."

"Nào có loại ngụy biện này chứ." Cố Trì muốn cười.

"Có mà có mà!" Ngữ khí Thời Tích không thay đổi, "Hơn nữa..."

Nói tới đây, cô có chút ngượng ngùng, cúi đầu, trên gương mặt trắng như sứ xuất hiện nét đỏ ửng.

Ngoài cửa sổ có ánh nắng ngày thu chiếu vào, phủ một tầng ánh sáng màu vàng nhạt lên người cô.

Thiếu nữ đỏ mặt, thanh âm không có lớn như vừa rồi, trở nên nhỏ hơn rất nhiều: "Em cảm thấy anh rất tốt với em, em cũng muốn đối xử tốt với anh."

Thời Tích nhớ trước kia khi cô còn nhỏ, lúc mà vật chất không được đầy đủ như bây giờ, ông nội thường xuyên đem tô đậu phộng với bánh mật ong đường đỏ, có gì ngon đều để lại cho bà nội.

Lần đầu tiên cô thích một người, lần đầu tiên yêu đương, rất nhiều chuyện đều không hiểu lắm. Nhưng bằng hiểu biết của cô, thích một người thì sẽ luôn muốn đối xử tốt với người đó, muốn chia đem đồ ăn ngon cho anh ăn.

Bên trong ánh nắng ấm áp, ánh mắt cô gái nhỏ trong suốt, tâm tư đơn giản lại thuần túy.

Tâm Cố Trì tức khắc cũng mềm ra thành nước.

"Em vẫn đang trong tuổi phát triển, ăn nhiều thịt mới cao lên được."

Nói xong lại động đũa, gắp hơn nửa chỗ thịt bò bỏ vào trong bát cô: "So với ăn nhiều thịt, anh càng hy vọng em có thể cao thêm một chút."

Thời Tích: ?

Tuy rằng cô không đặc biệt cao, nhưng cũng không tính là lùn mà, ở trong số nữ sinh cùng lớp, cô xem như là có chiều cao trung bình đó.

"Là bởi vì anh thích con gái chân dài sao?" Cô hỏi.

Vậy về sau chân cô không dài được, anh liền hết thích cô sao?

"Không phải." Anh phủ nhận rất dứt khoát, cười cười, ý vị thâm trường mà liếc cô một cái, "Chỉ là, không muốn làm em mệt."

"Mệt cái gì cơ?" Thời Tích mờ mịt hỏi.

Cố Trì cong môi, nhìn vẻ tò mò trên mặt cô gái, khóe môi cong lên, cười tới có chút lưu manh: "Muốn biết thật sao?"

Cô gái nhỏ đặc biệt hiếu học gật gật đầu.

Anh cười khẽ, đè thấp giọng nói: "Nếu về sau mỗi lần hôn môi, em đều sẽ phải dùng sức kiễng chân, sẽ rất mệt."

Thời Tích: "..."

-------------

Shmily: Con người ta khi yêu đều như thế này sao?? Tôi có cảm giác tính cách nhân vật thay đổi 180 độ OoO