Cô Ấy Ngọt Như Kẹo

Chương 33: Gặp nguy hiểm




Edit by Shmily

#Do not reup#

------------------------------

Lúc Thời Tích trở lại lớp học thì Lý Giai Hảo cũng đã phác họa được hình thức của báo bảng.

Kỳ này, trường học cho chủ đề là tuổi thơ, trên bảng đen vẽ mấy cái hình trong phim hoạt hình mà hồi còn nhỏ bọn họ hay xem, như là Sakura thủ lĩnh thẻ bài, Naruto, còn có cả Doraemon.

Lý Giai Hảo hai tay dính đầy thuốc màu đỏ đỏ xanh xanh, lúc nhìn thấy Thời Tích liền hưng phấn hỏi: "Tích Tích cậu xem này, tớ vẽ có được không?"

"Đẹp lắm." Cô cười cười, "Chờ sau khi vẽ hoàn chỉnh lại tô thêm màu sắc vào thì chắc chắn sẽ càng đẹp hơn."

Lý Giai Hảo cao hứng cười rộ lệ, chạy vội tới nhà vệ sinh nữ rửa tay, không tới một phút đã chạy như bay trở về, động tác lưu loát mở hộp cơm ra.

Cô ấy ngồi ở chỗ của mình, xoay người đặt hộp cơm lên bàn của Thời Tích, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Hai người đang nói chuyện, điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên một cái, Lý Giai Hảo cầm qua nhìn, vui mừng nói: "Tích Tích, tớ trúng giải rồi!"

"Hả?" Thời Tích kinh ngạc, cũng vui vẻ theo, "Cậu trúng cái gì?"

"Một cái bánh kem Black Forest!"

Lý Giai Hảo hì hì cười, "Con phố bên cạnh trường mới mở một cửa hàng bánh kem mới, lần trước lúc về tớ có đi ngang qua, phát hiện nó đang có chương trình rút thăm trúng thưởng trên Weibo, tớ liền tùy tiện chơi một lần, không nghĩ tới lại thật sự trúng thưởng."

"Oa! Cậu thật may mắn!" Thời Tích thật lòng cảm thán, như cái thể chất đen đủi của cô thì cho dù có quay trăm ngàn lần đi nữa thì cũng sẽ chẳng bao giờ trúng.

Nói xong lại nhìn thấy bạn tốt của mình nhíu mày, cô khó hiểu hỏi: "Sao thế?"

Lý Giai Hảo bĩu bĩu môi, ngữ khí trở nên mất mát, "Quà tặng chỉ có thể đổi trong ngày hôm nay thôi, nhưng mà trước khi tiết tự học buổi tối tới thì tớ còn phải ở đây vẽ báo bảng, chờ lúc tan học thì chắc là cửa hàng đóng cửa mất rồi."

"Aizz!" Cô ấy thở dài, khuôn mặt nhỏ tràn ngập uể oải: "Xem ra duyên phận của tớ với miếng bánh đen này vẫn chưa đủ a."

Thời Tích nghĩ nghĩ, chủ động nói: "Tớ đi lấy giúp cậu."

Lý Giai Hảo ngại ngùng, lắc đầu: "Phiền cậu quá, thôi bỏ đi."

"Không sao." Thời Tích cười với cô ấy, "Tớ vừa lúc cũng phải đi tới hiệu sách đối diện trường mua sách luyện đề, chỉ là thuận tiện thôi."

Sau khi kết thúc tiết thứ tư của chiều hôm nay thì sẽ có nửa tiếng để nghỉ ngơi.

Tiếng chuông vừa vang, Thời Tích liền chạy chậm ra khỏi trường học, đi tới hiệu sách đối diện trường, tìm được tài liệu phụ đạo mình cần ở trên giá sách.

Trả tiền xong, cô không hề trì hoãn thêm một giâu, nhanh chóng chạy sang phố bên kia.

Nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng cũng nhìn thấy cửa hàng bánh kem kia, Thời Tích nhấc chân đi tới.

Tìm được một chị gái là nhân viên cửa hàng, cô liền đưa điện thoại của Lý Giai Hảo có chứng nhận trúng giải cho chị gái xem: "Cho hỏi bây giờ có thể đổi quà không ạ?"

Nhân viên cửa hàng cười nói: "Đương nhiên là có thể."

Thấy cô thở dốc không ngừng, lại mặc một thân đồng phục trường bên, nhân viên cửa hàng cũng hiểu được là cô đang vội, động tác nhanh nhẹn gói cái bánh kem Black Forest vào trong hộp giấy.

Thời Tích nói cảm ơn rồi nhận lấy, xách theo nó đi ra ngoài.

Hiện tại còn cách tiết tự học buổi tối 13 phút, nếu chậm thêm một chút thì rất có thể sẽ đến muộn.

Cô đi rất vội, không cẩn thận đụng phải một nam sinh đang cúi đầu nhìn điện thoại ở ngoài cửa hàng.

"Thực xin lỗi." Cô nhanh chóng nói xin lỗi.

Nam sinh bị đụng tên Tống Uy, là học sinh ở một trường tư nhân cao cấp.

Vào ngày nghỉ như hôm nay thì trường tư đương nhiên sẽ không cần học bù, cho nên hắn cùng đám bạn đi ra ngoài chơi bida, lúc này chơi hơi mệt nên mới ra ngoài mua đồ ăn.

Trong nhà Tống Uy kinh doanh đất đai, rất có tiền, trong trường cũng là một hỗn thế ma vương, có tiểu tùy tùng đi sau tiền hô hậu ủng, không ai dám chọc.

Lúc này bị đụng một cái, tâm tình hắn liền cảm thấy khó chịu, nhưng trong nháy mắt khi ngẩng đầu lên, khó chịu trong mắt đã tan thành mây khói.

Cô gái nhỏ trông thật đẹp mắt, cũng thật sự đơn thuần.

Đồng phục được mặc rất quy củ, nhìn bộ dáng thì chắc hẳn là một học sinh ngoan, khác hoàn toàn với đám nữ sinh cả ngày trang điểm, mặc quần đùi ở trong trường bọn họ.

Trước kia hắn từng quen không ít bạn gái, bất quá so với người trước mặt này, chậc chậc...

Lúc nghe được thanh âm của Thời Tích, Tống Uy liếm môi dưới.

Đệch, thanh âm cũng thật mềm, thật dễ nghe,

Hắn cười có chút lưu manh: "Không sao, đụng phải chính là duyên phận, add WeChat làm quen được không."

Trong lòng Thời Tích sinh ra cảnh giác, phòng bị nhìn hắn: "Không được, tôi phải đi về học."

Nói xong liền muốn đi.

Mấy tiểu tùy tùng phía sau Tống Uy đi tới trước mặt, duỗi tay ngăn cô lại, dáng vẻ lúc cười cũng vô cùng vô lại.

"Đừng có không biết tốt xấu như vậy, Uy ca của bọn tôi muốn quen cô, đó là vận khí của cô. Thêm một người bạn cũng không có gì không tốt cả."

"Có điều, Uy ca có tiếng là hào phóng, về sau cô muốn mua cái gì, đó chỉ là chuyện một giây mà thôi."

Trong đó có một tên còn bắt được cổ tay của Thời Tích, lực đạo của nam sinh rất lớn, động tác lại tương đối thô lỗ, cổ tay trắng nõn của cô lập tức hiện lên một vệt đỏ.

"Cậu buông ra!" Cô bị dọa, dùng sức giãy giụa, ý đồ muốn dùng tiếng hét ầm ĩ khiến cho người xung quanh chú ý.

Xác thật cũng có người nhìn về đây, nhưng không một ai đứng ra hết.

Một bộ phận thì là nhát gan, một phần thì là người thích xem náo nhiệt, còn có một số người thì nghĩ là bạn trai bạn gái cãi nhau, đi quản chuyện của người ta thì cũng không hay lắm.

Tống Uy nhìn cô, hai mắt chứa kinh hoảng vô thố kia long lanh ánh nước, càng khiến người ta yêu thích.

Khóe môi hắn cong lên nở một nụ cười, nói với nam sinh đang nắm lấy tay cô: "Buông ra."

Tiểu tùy tùng lập tức nghe lời buông lỏng tay.

Thời Tích vừa được buông lỏng lập tức liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi.

Tống Uy nhìn chằm chằm bóng dáng chạy đi xa của cô, lấy ra một điếu thuốc ngậm ở trong miệng, có tiểu tùy tùng lập tức thò lại gần châm lửa cho hắn.

"Tống ca, đẹp như vậy, sao lại dễ dàng thả người ạ?"

"Đúng đấy..." Một nam sinh khác lên tiếng, lời nói ra càng thêm hạ lưu, "Khí chất cũng thanh thuần thật sự, em nghe nói chơi đứa như vậy mới hăng hái nhất."

Tống Uy nhẹ thở ra một ngụm khói trắng, liếc hai người họ một cái, cười nhạt: "Ban ngày ban mặt, người xung quanh còn nhiều như vậy, chúng mày có thể làm cái gì, không biết chờ tới lúc trời tối lại đi bắt người hả?"

Xung quanh đây cũng chỉ có một trường cấp ba, không nói cũng biết cô là ở trường nào. Chờ sau khi tan học liền dồn cô gái nhỏ vào một nơi ít người, đó không phải là muốn thế nào liền làm thế ấy sao.

Một đám tiểu đệ bừng tỉnh đại ngộ, không ngừng vuốt mông ngựa nịnh nọt: "Vẫn là lão đại cơ trí anh minh!"

Một đường chạy như bay về trường học, lúc đi vào cổng trường, trái tim nhỏ bị kinh sợ của Thời Tích mới chậm rãi bình phục xuống.

Cô vỗ ngực, thầm thở mấy hơi, lại hòa hoãn đôi chút mới bắt đầu chạy lên lầu.

Bởi vì chạy nhanh cho nên lúc trở về lớp, thời gian còn cách tiết tự học buổi tối là hai phút.

Lý Giai Hảo còn đang vẽ vời ở trên bảng đen ở sau lớp học, Thời Tích để bánh kem lên bàn cô ấy, sau đó lại về chỗ ngồi xuống.

Nghĩ tới những chuyện vừa mới trải qua, trong lòng Thời Tích còn hơi sợ hãi, cũng may thanh âm náo nhiệt quen thuộc của bạn học trong lớp vang lên cũng dần dần hòa tan sợ hãi dưới đáy lòng cô.

Không có gì hết không có gì hết, đều đã qua rồi, sẽ không đụng phải người như vậy nữa.

Cô tự an ủi mình dưới đáy lòng, vặn bình nước ra uống lên hơn nửa.

"Tay cậu làm sao vậy?"

Bên tai truyền tới một thanh âm trầm thấp lại lạnh lùng, còn vang lên đúng lúc tâm trạng Thời Tích đang hoảng sợ bất an, nước trong tay tý nữa đổ ra ngoài.

Cô có chút mờ mịt, lại thấy anh gắt gao nhìn cổ tay mình, vì thế cũng cúi đầu nhìn xem.

Sau khi nhìn thấy vệt đỏ kia, Thời Tích sửng sốt, vừa rồi chỉ lo sợ hãi, cũng không có chú ý tới dấu vết bị tên kia nắm đến đỏ cả lên như vậy.

"Là... là ban nãy không cẩn thận bị người ta đụng một cái."

Dù sao chuyện cũng đã qua, cô không muốn cành mẹ sẽ đẻ ra cành con, huống chi trong lòng vẫn còn đang dỗi anh.

Cố Trì trầm mặt, vệt đỏ rõ ràng như vậy, sao có thể đụng một cái là ra được, càng không đề cập tới biểu tình chột dạ mất tự nhiên của cô gái nhỏ.

Thời Tích vẫn không muốn để ý tới anh nữa, vừa lúc chuông học vang lên, cô liền đem đầu quay trở về, lấy sách ra đợi nghe giảng.

Cố Trì có muốn hỏi cũng chỉ có thể từ bỏ.

Trước khi chính thức vào tiết, Lý Giai Hảo quay đầu, đem hộp bánh kem đặt trước mặt Thời Tích.

"Tích Tích, chúng ta cùng nhau ăn đi." Cô ấy cười nói.

"Không cần đâu." Cô xua xua tay.

"Cậu đã đi lấy giúp tớ rồi, nhất định phải nếm thử nha."

Trong lúc nói chuyện, Lý Giai Hảo đã vô cùng nhanh nhẹn bóc lớp giấy bên ngoài ra.

Bánh kem chocolate được làm rất tinh xảo, ở giữa có bọc bơ, trên cùng rải vụn chocolate, còn điểm xuyết thêm mấy viên anh đào nhỏ no đủ.

Cô ấy lấy con dao nhựa được tặng kèm ra, chia bánh kem thành hai, cười nói: "Hơn nữa bánh kem là tớ trúng thưởng được, chúng ta cùng ăn thì nhất định sẽ có thể chia sẻ vận khí cho cậu a."

Thời Tích cũng không tiện từ chối nữa, dùng cái nĩa nhỏ cùng cô ấy chia sẻ khối bánh kem này.

Sau khi ăn xong, cô dùng giấy xoa xoa miệng, nghĩ nghĩ, không yên tâm dặn dò Lý Giai Hảo một câu: "Giai Giai, tớ nhớ là đường về nhà cậu trừ con phố kế bên trường ra thì còn một đường khác nữa đúng không?"

Lý Giai Hảo gật đầu: "Đúng vậy."

"Vậy hôm nay tan học xong cậu đi đường khác đi, lúc tớ đi lấy bánh kem có đụng phải một nhóm người không tốt lắm."

Nói đến đây, cô lại nhíu mày, "Tớ cảm thấy cậu tránh được thì sẽ tốt hơn."

Sau khi nghe cô nói xong, Lý Giai Hảo lập tức khẩn trương: "Vậy cậu có sao không?"

Thời Tích xinh đẹp như vậy, nếu mà gặp được cái loại lưu manh háo sắc kia thì nhất định là sẽ gặp nguy hiểm.

Cô ấy càng nghĩ càng thấy hối hận, tự nhiên lại cứ muốn lấy cái bánh kem kia làm gì chứ!

"Tớ không sao đâu, cậu đừng lo." Thời Tích cười cười với cô ấy.

Rốt cuộc thì dưới vài lần trấn an của Thời Tích, Lý Giai Hảo rốt cuộc cũng yên lòng.

Tiếng chuông vang lên, giáo viên Toán học đứng ở hành lang hút xong một điếu thuốc mới đi vào, cầm theo Ê ke cùng với giáo án lúc sáng chưa giảng xong.

Sau khi tan học, Thời Tích ở lại trực nhật, lúc ra khỏi trường thì đã chẳng còn thấy bóng dáng của bạn học sinh nào.

Đi tới một cái ngõ nhỏ, bả vai đột nhiên bị người vỗ vỗ từ phía sau, cô quay đầu, nhìn thấy nam sinh đụng phải mình lúc trước.

Tống Uy nhìn cô gái nhỏ đang kinh hoảng, cười đến đặc biệt càn rỡ: "Lại gặp nhau rồi, xem ra chúng ta thật sự có duyên phận a, không suy xét thêm việc add WeChat sao?"

Thời Tích không nghĩ tới sẽ đụng phải hắn, trong lòng cũng hiểu rõ chuyện này tuyệt đối không phải trùng hợp.

Cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng, cô muốn chạy nhanh, nhưng hai tiểu tùy tùng kia lại nhanh chóng ngăn cản được đường đi của cô.

"Ai da, chỉ là thêm WeChat mà thôi, sao cô lại không biết điều như vậy chứ, nữ sinh muốn thêm WeChat của Tống ca bọn tôi nhiều lắm đó."

Trước kia, không phải Thời Tích chưa từng gặp nam sinh muốn xin phương thức liên hệ của mình.

Có đôi khi ngồi giao thông công cộng hoặc là đọc sách ở thư viện, sẽ có nam sinh đi tới nói muốn làm quen với cô.

Nhưng những nam sinh đó đều rất khách khí lễ phép, sau khi bị từ chối cũng chỉ biết xấu hổ cười cười.

Từ trước tới nay cô chưa từng nhìn thấy người vô lại, lì lợm la liếm như vậy!

Sợ hãi đương nhiên là có, nhưng trong lòng cũng vô cùng tức giận, sao có thể như vậy được chứ, ỷ vào người đông, sức lực lại lớn mà lại cưỡng ép một cô gái làm việc mình không muốn.

"Tôi không muốn thêm WeChat với cậu. Cậu mà còn cản tôi nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát."

Tính tình còn mẹ nó rất hung. Tống Uy nhướng mày muốn cười, vừa mới chuẩn bị nói gì đó, liền nghe thấy một thanh âm trầm lãnh từ phía xa truyền đến...

"Người ta đã nói không muốn làm quen với mày, mày là điếc hay là nghe không hiểu tiếng người?"

------------

Shmily: Thông báo với bà con là hai đứa trẻ nhà tôi sắp tỏ tình yêu đương với nhau ạ! Vờn nhau khiến mẹ già như tôi mệt mỏi quá ~