Khi Thời Dược lo lắng quay lại từ phía sau thầy hiệu trưởng, cô ấy cảm thấy hơi kỳ lạ ngay khi bước vào lớp.
Thật sự yên lặng. Nó quá yên tĩnh.
Không có sự náo động hay thậm chí là đánh nhau như cô tưởng tượng, phòng học của ban 7 Tam trung yên lặng như thể đang trong giờ học.
Ngay cả thầy giáo vốn đang tràn đầy tức giận cũng có chút kinh ngạc, cau mày liếc nhìn Thời Dược, gần như tự hỏi có phải cô đã tìm mình nói dối sự tình hay không.
Nghĩ về điều đó, thầy giáo đã trực tiếp bác bỏ khả năng này. Thời Dược luôn là loại học sinh ngoan nhất trong lớp, chưa kể cô ấy không cần phải nói dối về loại chuyện này.
Nghĩ đến đây, mặt thầy hiệu trưởng sa sầm lại, thầy ấy quay lại nhìn cả lớp đang im re như ve sầu mùa đông.
" Vương Kì Phong, Chu Phòng Vũ, hai người đi ra đây với tôi!"
"..."
Hai cậu nam sinh bị réo tên chết lặng đứng dậy và đi đến trước cửa lớp.
Thầy hiệu trưởng xoay người đi ra ngoài, hai người cũng đi theo sau.
Khi đi ngang qua Thời Dược, Chu Phòng Vũ đã nhìn cô với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Chỉ là cậu ta vừa mới mở miệng muốn nói chuyện, lại đột nhiên suy nghĩ đến cái gì, trên mặt lộ ra một chút cảm xúc kinh ngạc.
Cuối cùng cậu ta bỏ đi mà không nói một lời nào.
Thời Dược hơi bối rối.
Cô chần chừ mãi vẫn không hiểu gì, chạy lại bàn học.
"Anh trai" của cô ngồi đó nguyên vẹn, không thiếu cái tay hay cái chân nào.
Thậm chí không có thêm hai vết bầm tím trên khuôn mặt ưa nhìn đó.
Thời Dược thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Chỉ là hơi thở còn chưa hoàn toàn nhẹ nhõm, thiếu niên ngồi ở đó nhướng mắt, con ngươi đen kịt phát ra hắc y nhân khiến cho cô suýt chút nữa tắt thở.
Đôi mắt hoa mai xinh đẹp hơi tròn, lộ rõ vẻ sợ hãi.
"... Sợ cái gì?"
Thích Thần dùng ánh mắt chớp động nhìn cô.
Thời Dược nhanh chóng lắc đầu, "Em không có."
Chỉ tiếc là cô không có đủ tự tin.
Thích Thần ngừng tranh cãi với cô, cúi đầu nhìn "Cái ly nước ở đâu?" Thời Dược ngẩn ngơ, cô vô thức quay đầu nhìn về phía hàng ghế sau - Bàn của Tôn Tiểu Ngữ trống trơn, không có người ở đó, còn cái ly cũng không.
Thời Dược đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở : cuối cùng cô cũng thu hết can đảm để Thích Thần nhường chỗ cho mình.
Chẳng lẽ hạ tiết khóa còn phải lại đến một lần?
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô gái, Thích Thần trong lòng ngứa ngáy, cảm xúc trong mắt nhân đôi, cuối cùng hoàn toàn bị đè lại.
Anh lấy trong ba lô ra một ly nước màu xanh đậm, thân máy còn mới tinh, có vẻ như chưa được sử dụng nhiều.
"Em vào đi." Vừa nói, anh vừa đứng dậy rời khỏi phòng học mà không quay đầu nhìn lại.
"Này...?"
Thời Dược ngơ ngác nhìn bóng lưng người kia.
Tuy nhiên, sau khi xác nhận rằng Thích Thần không đi khập khiễng khi bước đi, thấy rằng anh ấy không bị bắt nạt, Thời Dược đã hoàn toàn thả lỏng giọng điệu đang đeo bám trong lòng mình.
Nếu được gửi đến "kinh hỉ" trong ngày đầu tiên đi học lại bị bắt nạt, người mẹ tuyệt vời của cô, Quan Tuệ tiểu thư, có lẽ sẽ cắt đứt mối quan hệ mẹ con với cô.
Chao ôi ... Thật là phiền phức khi có một người anh trai.
Thời Dược di chuyển vào chỗ ngồi của mình trong khi suy nghĩ như thế này.
Trước khi ngồi xuống, cô phát hiện ánh mắt của hai người ngồi cùng bàn phía sau nhìn có chút kỳ quái.
Thời Dược: "...?"
Thời Dược: "Có vấn đề gì không?"
Hai người cùng bàn nhìn nhau, một người cười cứng ngắc, hỏi: "Thời Dược, cậu và bạn học mới... quen nhau sao?"
Thời Dược sửng sốt, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Chỉ nghĩ rằng cuộc nói chuyện của mình và Thích Thần khiến đối phương nổi lên lòng nghi ngờ.
Cô cười: "Cậu ấy là Thích Thần, thầy dạy toán giới thiệu, các cậu không biết cậu ấy sao?"
( Thời Dược nói chuyện với Thích Thần xưng em- anh, còn nữ chính muốn giấu mối quan hệ với các bạn nên khi nói về nam chính sẽ gọi cậu nhé )
Cậu nam sinh ngồi bàn sau gãi đầu, "Ý tôi không phải vậy, chính là-- " Giọng nói líu lo của cậu ấy đột ngột dừng lại.
Thời Dược : "... cái gì vậy?"
"Không có gì không có gì." Nam sinh nhanh chóng cúi đầu xuống.
Thời Dược càng thêm bối rối, trước khi cô có thể nghĩ về lý do đằng sau sự kỳ lạ này, cô đã cảm thấy phần lớn ánh sáng đột nhiên bị chặn lại.
Thời Dược quay đầu lại.
Một cốc nước màu xanh đậm cùng kiểu với cốc nước màu xanh nhạt của cô được đặt trên bàn trước mặt cô.
Những ngón tay đặt trên thành cốc màu xanh đậm rất mảnh mai, với những đốt ngón tay rõ ràng và xinh đẹp.
Thời Dược nhìn theo bàn tay đó và nhìn lên.
Mà Thích Thần đã ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
Dường như anh cảm nhận được ánh mắt của cô, người nọ rút tay , ánh mắt như có như không hướng lại.
Giọng nói có chút lạnh lùng.
"Cốc nước mới, tôi chưa dùng."
Nghĩ xong , anh nói thêm, "Nước hơi nóng."
Thời Dược: "..."
Thời Dược: "Ồ."
Cô từ từ cầm cốc vào trong tay. Nước chảy ra từ thành cốc giữ nhiệt có chút ấm, Thời Dược quay đầu sang ngang.
Ánh mắt người kia vô định, cô không còn cố gắng nhịn xuống nữa, đành để cho miệng mình cong lên.
Cảm giác có anh trai ...có vẻ không tệ lắm nhỉ?
Trong một ngày vô ích, sự xuất hiện của một cậu học sinh mới chuyển đến từ lớp bảy cao nhị chính là bởi vì khuôn mặt điển trai tưởng như không hề biểu hiện ra ngoài nhưng lại không thể soi ra một khuyết điểm nhỏ nhất lan ra toàn trường.
Khi cửa trước và cửa sau của ban 7 không chỉ tập trung các nữ sinh cùng lớp trong giờ học cuối mà còn thu hút các học sinh cuối cấp 3 bận rộn đến "thị sát", Thời Dược hiểu rằng rốt cuộc cô vẫn đánh giá thấp vẻ mặt chết người của anh trai kỳ lạ này.
Cầm một cốc nước nóng, Thời Dược cố gắng nói: "Tôi là học sinh ban 7, làm ơn nhường đường một chút." Lúc này mới có thể tiến vào lớp một cách suôn sẻ.
Nhìn thấy chỉ còn cách cửa phòng học một bước chân, Thời Dược đã bị người nào đó kéo lại.
"Bạn học," cô gái giữ chặt cô đỏ mặt, trên tay cầm một hộp sôcôla Ferrero được đóng gói đẹp mắt, "Cậu có thể giúp mình đưa cái này cho học sinh mới chuyển đến lớp của bạn được không, có phải Thích Thần không nhỉ?"
"... "
Thời Dược bất đắc dĩ liếc nhìn nhìn vào hộp Ferrero, thoạt nhìn rất ngon miệng , vô cùng thống khổ mà cưỡng bách chính mình lắc lắc đầu.
"Không phải mình không giúp cậu, bạn học à, cậu ấy vậy mà rất hung dữ -những thứ này cho cậu ấy đều sẽ bị vứt bỏ lãng phí, không nên đưa đâu. Đồ tráng miệng rất đáng trân trọng!"
Cô gái nhỏ: " ... "
Trao quà đàng hoàng mà sao lại gặp bệnh thần kinh vậy?
Sau khi Thời Dược nói xong, cô liếc nhìn Ferrero một cách đau khổ trước khi bước vào lớp một cách miễn cưỡng.
Trở lại chỗ ngồi, đi được vài bước, Thời Dược nhìn thấy mặt bàn trống rỗng của hai người .
Thời Dược không khỏi đau lòng - điều đó cho thấy những món quà tráng miệng nhỏ mà cô vẫn còn giữ trước khi đi hẳn đã bị người anh không biết trân trọng này vứt bỏ một cách tàn nhẫn.
Cô đáng thương đến nỗi bị Quan Tuệ cấm ăn đồ tráng miệng, nhưng lại có một người phí phạm của trời ở đây.
Chắc chắn, người được ưu ái luôn tự tin.
Với một trái tim nặng trĩu như vậy, Thời Dược hiếm khi đứng bên cạnh chỗ ngồi của Thích Thần với khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút biểu cảm.
"..."
Cảm giác được có người đứng bên cạnh, Thích Thần còn tưởng rằng có người lại tới đây đưa "tin", vừa nhấc ánh mắt không kiên nhẫn lên liền nhìn thấy cô gái nhỏ của mình đang đứng ở bàn ôm lấy bình nước màu lam nhạt đứng bên cạnh.
Ánh mắt ai oán.
Nhìn thấy lông mày của cô gái cau lại, đám mây mù trong lòng Thích Thần đột nhiên biến mất.
Anh đứng dậy, hoàn toàn không để ý đến những bóng người kiễng chân và những ánh mắt thăm dò nhìn vào từ trước và sau lớp học, chỉ chăm chú nhìn cô gái đang chậm rì rì mà đi vào.
Sau khi ngồi xuống, Thời Dược muốn nói lại thôi vài lần, cuối cùng tìm được cơ hội để nói trong khi không ai chú ý.
"Thích Thần, anh không thích món tráng miệng à?"
"..." Thích Thần "?"
Cậu hơi nheo mắt và lặp lại với giọng điệu nguy hiểm.
Thời Dược nhấp môi, nhỏ giọng nghẹn khuất mà nói câu "Anh trai."
Đáy mắt anh xẹt qua ý cười.
Anh thu hồi ánh mắt.
"Chà, tôi không thích."
Thời Dược mắt sáng lên, "Không thích thì đừng cứ vứt đi, lãng phí quá không tốt đâu. Thực ra thì nên mang về nhà tập trung xử lý cho thích hợp . Nếu anh thấy phiền phức, vậy em có thể giúp anh mang nó về— - "
" Không. "
Thích Thần từ chối trước khi lắng nghe.
Bờ vai mỏng của Thời Dược sụp xuống, "Tại sao ..."
"..." Thích Thần nhìn cô nghiêng người, ánh mắt rơi vào khuôn miệng ửng hồng của cô gái, ánh mắt có chút ảm đạm, "Răng em không đau nữa?
" ——! "
Thời Dược vô thức che miệng mình, ấp úng giữa những ngón tay , đôi mắt vô tội——
"Sao anh biết... ăn đồ ngọt em sẽ bị đau răng?"
Môi Thích Thần câu lên, nhanh chóng đè lại.
Anh liếc nhìn cô.
"Có chuyện gì của em mà tôi không biết."
Thời Dược: "... ??"
Có phải Thích Thần thực sự là một đặc vụ ngầm do Quan Tuệ đại mẫu thân cử đến? ?
Nghĩ về điều này, Thời Dược đột nhiên cảm thấy con đường phía trước thật u ám.
Tiết học thứ hai vào buổi chiều là môn thể dục. Trường Tam trung là một trường trọng điểm của tỉnh và cũng nằm trong một tỉnh lớn về thi tuyển sinh đại học, lớp thể dục, mỹ âm luôn khan hiếm tài nguyên.
Vì vậy, ngay cả trong những ngày cuối hè nóng nực này, các em học sinh đã rất hào hứng đến mức dường như cũng háo hức đổ xô ra sân chơi.
Một phút trước khi kết thúc tiết học đầu tiên, giáo viên vật lý miễn cưỡng bắt đầu thu dọn sách giáo khoa.
"Vì vậy,giáo viên chúng tôi không sẵn lòng sắp xếp chương trình học trước và sau giờ học thể dục. Tất cả các bạn đều giống như những con khỉ lông nhú ra từ các khe nứt trên đá. Không ai trong số họ có thể ngồi yên trên ghế được? "
Các học sinh trong lớp thích thú và phá lên cười.
Thời Dược lặng lẽ không nói gì, nhìn người bạn cùng bàn với vẻ mặt buồn bã.
—— ồn ào như vậy, người này ngủ được sao?
Không biết là do thói quen hay sao mà người đó luôn ngủ quay mặt về hướng cô. Ngay cả khi cố tình kiểm soát, Thời Dược vẫn không thể kìm được ánh mắt của mình đang lơ lửng trên khuôn mặt của người này.
Quả thực xứng vừa đến ba ngày đã đặt nguyên trường người đi trên mặt cỏ, môi mỏng, mũi cao thẳng, ngủ yên trong sắc mặt tuấn mỹ ......
Thời Dược quan sát một lúc lâu vẫn không thể tìm ra bất cứ khuyết điểm nào từ gương mặt ấy.
Nếu phải chọn một nơi không hoàn hảo, có lẽ vì thiếu ngủ mà cả người hỗn loạn,làn da tái nhợt dưới đôi mắt đào hoa bị bao phủ bởi một màu đen mờ.
Thật đáng tiếc khi khuôn mặt xinh đẹp đến mức không tì vết cũng được tô điểm xuyết -khi người này nằm im thin thít thế này, chỉ riêng màu xanh đen thôi cũng khiến người ta xót xa.
Lông mi vẫn dài như quan sát vào chiều hôm qua, liệu chúng có phải là loại trong truyền thuyết có thể đánh đu?
Thời Dược nghĩ.
Sau một phút, tiếng chuông điện thoại chói tai đánh thức người trong giấc ngủ.
Người bị đánh thức trông có vẻ không vui, khuôn mặt tuấn tú ủ rũ đứng dậy đi ra ngoài, áp suất khí tức quanh người thấp đến đáng kinh ngạc.
Mãi cho đến khi Tôn Tiểu Ngữ quan sát một hồi mới ra khỏi phòng học,vỗ ngực đi tới.
"Mẹ... nam thần tỉnh dậy có vẻ dọa người."
Thời Dược bất lực liếc nhìn cô.
Tôn Tiểu Ngữ : "Nhưng cậu không tìm hiểu chuyện đó à?"
Thời Dược : "Tìm hiểu gì?"
Tôn Tiểu Ngữ : " Sao nam thần cứ đến buổi chiều liền ngủ nhỉ? Mà công nhận phúc lợi cho học thần tốt quá đi, mình thấy giáo viên đều không gọi cậu ấy . "
Thời Dược:." ....Bởi vì anh... Thích Thần trở về từ Los Angeles, thường là sau ba giờ chiều cậu ấy bắt đầu ngủ ở nước ngoài ... Các giáo viên có lẽ cũng nắm được. "
" Ồ, hóa ra là như thế này. "
Tôn Tiểu Ngữ xúc động nói," ... tuy nhiên, làm thế nào mà cậu hiểu rõ như vậy? "
Thời Dược dừng lại.
Cô ấy do dự nói, "Thực ra, Thích Thần là ..."
Trước khi cô ấy nói xong, một vài cô gái đột nhiên bước vào ở cửa trước của lớp học.
Thoạt nhìn, mấy nữ sinh đến từ một lớp học bên ngoài, bất kỳ tư thế nào vi phạm nội quy nhà trường trên tóc và quần áo của anh ta đều có thể bị chọn ra, và một trong số họ thậm chí còn đeo một chiếc bông tai chói lóa.
Không còn ai trong lớp vào lúc này,các cô gái bước vào cau mày.
Cho đến khi một người trong số họ nhìn thấy Thời Dược, ánh mắt vui mừng, quay sang cô gái đeo bông tai ở giữa, và chỉ tay vào đây.
"Chị Kỳ, đó là bạn cùng bàn nữ của Thích Thần."
Giọng nói của người này không hề che giấu, Thời Dược cũng lần đầu tiên cảm nhận được sự thù địch trong những lời này.
Cô ấy thậm chí còn không do dự.
"Cô chính là—" Cô gái được gọi là "Kỳ tỉ" còn chưa nói hết lời, nhưng cô đã nhìn thấy cô gái trông vô hại vừa rồi giống như một con thỏ nhỏ đang cảnh giác, liền nhảy ra khỏi chỗ ngồi và ôm cô vào lòng.
Cô liền giơ chân lên chạy.
Khi một vài người trong số họ khôi phục lại tinh thần và đuổi theo một cách ác liệt, hai người đã chạy ra cửa sau.
Thế là hôm đó, trên hành lang nơi phòng học của lớp 7 , những học sinh đi qua may mắn được chứng kiến một màn vượt chướng ngại vật "mày đuổi , tao trốn" như vậy.
Toàn bộ quá trình Tôn Tiểu Ngữ ngây ngốc bị lôi kéo chạy xuống nửa tầng lầu thì mới khôi phục lại tinh thần .
"Thời Dược, chúng ta chạy đi đâu đây ?"
" Sân thể dục, tìm giáo viên thể dục. "
Cô ấy vừa chạy vừa kêu lên khổ sở.
Thật là tai hại khi có một người anh trai như vậy.
Không biết có phải nghe thấy nội tâm của cô ấy than thở không, ngay khi tầng này đi xuống phía dưới, Thời Dược đang định tiếp tục lao về phía trước, eo đột nhiên bị siết chặt.
Cơ thể gần như không giữ được trọng tâm mà ngã xuống bị ôm chặt.
Giọng nói quen thuộc trầm thấp vang bên trên đầu cô, ngữ khí mang theo phần bất đắc dĩ:
"Chạy cái gì?"