Cô Ấy Là Sinh Mệnh Của Tôi

Chương 31: Sau Cơn Say




Cuối cùng cũng không tiếp tục nữa, anh còn một tia lý trí, có thể toàn thân trở ra.

Nếu như hôm nay, thừa dịp Hạ Ấu Thanh uống say mà làm chuyện vô sỉ với cô, chính Diệp Chính Thanh cũng sẽ khinh thường bản thân.

Nhưng có một số việc, một khi đã nếm được ngon ngọt thì lại càng tiếp tục muốn phát triển sâu hơn, anh khống chế được mình trước khi sinh ra ý niệm này, rời khỏi người Hạ Chỉ, không dừng lại một giây nào, đi ra khỏi phòng.

Hạ Chỉ ngủ như thế nào, chính cô cũng quên mất. Diệp Chính Thanh rời đi quá nhanh, không cho cô thời gian dịu xuống dã lưu lại bóng lưng, sau đó là tiếng đóng cửa. Cô nằm trên giường không nhúc nhích hồi lâu, tim đập thình thịch, nhắm mắt lại, cảm giác ấm áp kia vẫn còn bên cạnh, rung động mãnh liệt chưa từng có trong cơ thể quấn lấy cô, bao quanh cô. Hình như nhiệt độ điều hòa quá cao, ra một thân mồ hôi, cô lại không muốn động đậy, cứ để nhớp nháp như thế mà nằm một đêm.

Hạ Chỉ uống rất nhiều, sáng dậy cái gì cũng không nhớ. Tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường xa lạ, phải ứng đầu tiên là xem trên người mình còn quần áo hay không, may quá may quá, quần áo vẫn còn trên người.

Chăn cũng đang đắp, hẳn là không xảy ra... chuyện không hay... nhỉ...

Cô xuống giường, quan sát căn phòng. Căn phòng rất lớn, không nhiều đồ đạc lắm, rất ngăn nắp, không trang trí lòe loẹt, không giống như là phòng của phụ nữ.

Nói cách khác, đây là phòng của một người đàn ông ư?

Da đầu Hạ Chỉ tê dại, mắt quét tới ly thủy tinh còn nửa ly trà gừng trên bàn, mang máng có chút ấn tượng. Cô bụm miệng, Diệp Chính Thanh trong giấc mơ tối hôm qua của cô... Chẳng lẻ là thật... Bọn họ, bọn họ...

Hạ Chỉ đưa ánh mắt về phía chiếc giường, tối hôm qua bọn họ làm gì trên chiếc giường này? Cô hận không thể tự ném mình lên giường, lăn mấy vòng, quá xấu hổ.

Cô vỗ vỗ mặt, ngồi trên giường ngây ngẩn một lúc, nhớ tới hẳn là Kim Ca vẫn chưa biết cô đang ở đây.

Cô đi tới sa lông lấy điện thoại từ trong túi của mình ra, trong điện thoại có mấy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ. Kỳ lạ, Kim Ca không hề gọi điện cho cô, Hạ Chỉ đoán, chẳng lẽ tối qua Kim Ca biết cô ở đây? Đây cũng không phải là việc xấu, Kim Ca ước gì cô và Diệp Chính Thanh nên tốt hơn nữa mà. Thế nào lại nghĩ đến giấc mơ yêu đương tối qua rồi, cô vỗ vỗ mặt, tim đập nhanh chưa từng có, cảm giác như sắp chết đến nơi. Cô hỏi mình, thật sự là một giấc mơ ư? Sao cảm giác lại chân thật đến vậy.

Cô không dám nghĩ sâu thêm nữa, ép lực chú ý đặt lên điện thoại. Tiểu Hồng gọi hai cuộc, còn có một tin nhắn, tối hôm qua cô không về ngủ, lúc trước dù trễ thế nào, nếu qua mười một giờ chưa về nhà, Hạ Chỉ đều gọi điện thoại báo bình an cho Tiểu Hồng, loại tình huống như tối qua, trước đây chưa từng có, chắc chắn Tiểu Hồng sẽ rất lo lắng.

Chẳng mấy chốc Hạ Chỉ lại nghĩ, Tiểu Hồng hẳn là sẽ gọi điện thoại hỏi Kim Ca, Kim Ca biết cô ở chỗ của Diệp Chính Thanh.

Tiểu Hồng tên thật là Nhậm Giai Hồng. Hạ Chỉ quen vào sáu năm trước, Hạ Chỉ gọi cô gái làm rơi ví ở phía trước tại trạm xe lửa, cô gái kia chính là Tiểu Hồng đến để tiễn bạn, hai cô gái vì vậy mà thành bạn của nhau. Tiểu Hồng thấy cuộc sống của cô chưa quen nên giới thiệu đến quán bar của cô ấy để làm việc, còn cho Hạ Chỉ ở chung phòng thuê với mình. Sau này khi rời khỏi quán bar, Hạ Chỉ theo Kim Ca học chụp ảnh, Tiểu Hồng không có hứng thú với những thứ kia, vừa làm việc vừa học, sau đó thi vào đại học, điểm cũng không thấp, vào học tại trường đại học hạng hai ở Chương Nguyên, sau lại thi lên thạc sĩ, sau khi tốt nghiệp thì vào làm một công ty đa quốc gia trong thành phố. Giá nhà ở Chương Nguyên cao, giá cả thuê phòng cũng có xu thế nước lên thuyền lên hàng năm, Hạ Chỉ và Tiểu Hồng mấy năm nay đều thuê chung, thứ nhất là có bạn sống chung, thứ hai là cũng san sẻ chi phí.

Cô và Tiểu Hồng duy trì tình bạn sáu năm, trong thời gian đó không tránh khỏi gập ghềnh, cũng may trên con đường này vẫn luôn thấu hiểu bao dung lẫn nhau, mới duy trì được tới bây giờ.

Bên Tiểu Hồng đang họp, điện thoại được chuyển sang chế độ tin nhắn thoại, Hạ Chỉ nhanh chóng nhấn tắt. Ra khỏi phòng, căn phòng yên ắng, quay đầu lại nhìn thấy trên cửa dán một tờ giấy ghi chú, viết mấy hàng chữ, Hạ Chỉ cầm lên đọc: Chào buổi sáng, Ấu Thanh. Quần áo và đồ rửa mặt ở trong phòng tắm, bữa sáng trong nồi ở phòng bếp, có canh trứng và bánh mì hành hấp.

Trên giấy là chữ của Diệp Chính Thanh, chào buổi sáng, Ấu Thanh, cô nhìn mấy chữ này, tưởng tượng ra giọng điệu nói chuyện của Diệp Chính Thanh, nghiêng đầu nở nụ cười, có chút ngọt ngào.

Cô gấp giấy ghi chú lại vuông vức, nắm trong lòng bàn tay, cầm tay nắm cửa vặn lại một cái, đi vào trong phòng.

Quả nhiên trên bồn rửa mặt có một bộ dụng cụ rửa mặt đầy đủ, ngay cả sữa tắm, mỹ phẩm dưỡng da cũng có, mấy thương hiệu quốc tế, ý để tùy cô chọn. Hạ Chỉ ỷ vào vẻ đẹp tự nhiên, bình thường dùng mấy thứ này cũng không quá để ý, đều là dựa vào loại da của mình mà mua mấy loại giá cải trắng, phần lớn là hàng nội địa, không giống với Tiểu Hồng chọn hàng tốt, vì vậy, lúc mới bắt đầu, Tiểu Hồng đã cố gắng cải thiện phẩm vị của cô mấy lần, kết quả đều thất bại, nhất là khi phát hiện làn da của người này chỉ tùy tiện bôi một chút còn trắng sáng và đàn hồi hơn mình tỉ mỉ chăm sóc, quả thật là muốn ói máu, cha mẹ cho, đúng là không thể so sánh.

Hạ Chỉ tùy ý chọn một cái, dù gì cũng là bôi lên mặt, cái nào mà không giống nhau, rất nhanh cô đã rửa mặt và tắm xong, mặc đồ do Diệp Chính Thanh chuẩn bị, áo măng tô Burberry màu hồng đỏ, áo len cổ thấp màu đen, vừa hợp người lại lộ rõ khí chất. Hạ Chỉ chỉnh lại tóc, đứng trước gương soi soi, có lẽ tối hôm qua ngủ ngon, cũng có thể do quần áo tôn lên, khí sắc cũng hồng hào hơn, phẩm vị của anh cô đúng là không chê vào đâu được, quần áo này mặc trên người quả là đẹp vô cùng.

Hạ Chỉ xuống lầu vào phòng bếp, mở nắp nồi ra, múc một chén canh trứng vàng vàng mềm mềm, cô rửa tay sạch, tiện tay cầm một cái bánh mì hấp cho vào miệng, hơi lạnh, nhưng vẫn không thể ngừng cơn thèm ăn. Cho canh trứng và bánh mì hấp vào lò vi sóng để hâm nóng, đổ ra một ly sữa đậu nành ấm nóng từ trong máy làm sữa đậu nành, vừa uống vừa chờ, uống xong thì lò vi sóng cũng quay xong, cô đeo bao tay lấy bữa sáng, cầm đi ra bàn ăn bên ngoài.

Tháo bao tay ra, vừa mới ngồi xuống ăn thì điện thoại vang lên, là một số lạ, biểu thị trong thành phố, Hạ Chỉ nghi hoặc nhận cuộc gọi, giọng nói khiến cho cô giật mình.

Là giọng của Diệp Chính Thanh, tiếng nói trầm thấp dịu dàng: "Tối hôm qua ngủ có ngon không?"

Hạ Chỉ dừng nhai nuốt, he hé miệng, lúc này mới phát hiện cổ họng bị khô, cô uống một ngụm nước ấm trong tầm tay, che dấu chút xấu hổ khó hiểu đang dâng lên trong lòng: "Ngủ, ngủ ngon."

Bên kia khẽ cười một tiếng, cào lòng cô phát ngứa, chỉ cảm thấy gò má dán vào điện thoại nóng lên, cô đổi bên, dùng bàn tay lạnh lẽo vuốt để hạ độ nóng.

"Đang ăn sáng sao?" Diệp Chính Thanh hỏi.

"Dạ." Hạ Chỉ nhét một miếng bánh mì hấp đang nóng vào miệng: "Ngon lắm."

Bên kia một giây, hai giây không nói gì, nhưng Hạ Chỉ biết anh chưa tắt máy, có thể nghe được tiếng hít thở của anh từ loa truyền vào tai, cô cứ như mà cầm điện thoại, múc từng thìa canh trứng cho vào miệng. Hạ Chỉ cố gắng không nghĩ đến chuyện tối hôm qua, cho rằng những việc đó là xuất hiện trong mơ, nhưng thật ra cô không tự lừa mình được, hơi thở của Diệp Chính Thanh, mùi vị của anh, dày đặc dán lên môi cô, loại cảm giác chân thật này, cô không lừa mình được, nghĩ tới đây, cô buông thìa, tim đập nhanh như sắp chết đến nơi, cô thật muốn đo nhịp tim vào lúc này, sẽ quá 100 đó.

Hai người đều giả vờ trấn định, cách một chiếc loa, bốn phía yên tĩnh, tiếng hít thở dồn dập quyện vào nhau, nếu cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng hỏng việc, Hạ Chỉ ôm ý nghĩ như vậy, đưa loa điện thoại ra xa, chợt nghe Diệp Chính Thanh nói: "Anh nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện."

Hạ Chỉ nhắm mắt lại, ngón tay cầm điện thoại căng lên, tim cũng theo đó mà dồn dập không lý do, cô sợ nghe được câu nói kia, cô không muốn nghe...

Nhưng Diệp Chính Thanh vẫn tiếp tục nói, hơi thở của anh không quá ổn định, anh nói: "Sáu năm qua, anh không có lúc nào là không nhớ đến em."

Hạ Chỉ nắm chặt điện thoại, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cô cắn môi, ép mình hỏi: "Là loại nhớ nào?"

Rất lâu không nghe được đáp án của đối phương, Hạ Chỉ hơi nhụt chí, là cô hiểu sai ý sao, nhưng vừa rồi giọng điệu của anh rõ ràng là... Hơn nữa tối hôm qua...

Hay thật chỉ là một giấc mộng xuân của cô mà thôi.

"Hạ Ấu Thanh," bên kia dường như nghe ra sự mất mát của cô, mang theo chút ý cười và vài phần cưng chiều nói: "Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng đã hôn rồi, em còn hỏi anh là loại nhớ nào sao? Anh..."

Mặt Hạ Chỉ nóng đỏ lên, anh mà nói thêm gì nữa e là sẽ cháy thật, cô vội vàng dừng anh lại: "Được rồi được rồi, em biết rồi..."

"Em biết cái gì?" Rõ ràng là giọng điệu đùa giỡn.

Hạ Chỉ hận anh không chịu ngậm miệng, nhưng lại không nỡ để anh ngắt máy nhanh như vậy, còn muốn nghe giọng của anh, có điều đề tài này thật sự làm cho cô mặt đỏ tim đập nhanh, cô vội vàng chuyển trọng tâm câu chuyện: "Không phải anh nói có chuyện cần nói sao? Anh chọn thời gian và địa điểm đi."

Diệp Chính Thanh bật cười một tiếng, hiếm khi không đứng đắn nói: "Còn chọn chỗ nào nữa, không bằng ngay trong nhà anh, em cảm thấy thế nào?"