Cô Ấy Là Hương Hoa Sơn Chi

Chương 88: Phiên ngoại 9: [Tống Khổng Tước] quay ngựa rồi!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tiểu Màn Thầu

“Mới có mấy ngày thôi mà, anh không ở lại Tống thị nữa sao?” Thiên Chi vỗ nhẹ bàn tay đang làm loạn của Tống Kỳ Thâm, nơi bị anh véo có hơi đau.

Tống Kỳ Thâm kinh ngạc nhìn qua, “Mới có mấy ngày?”

Người đàn ông này rũ mắt xuống, dường như đang nghiêm túc tính toán điều gì đó, “Nếu tính toán cẩn thận, thì đã là mười ngày rồi.”

Thiên Chi cảm thấy buồn cười, “Anh tính ngày kiểu gì vậy, bốn bỏ năm à.”

Cái con Khổng Tước này, còn có thể lấy bốn bỏ năm thành mười nữa đấy.

Thiên Chi muốn nói thêm điều gì đó, ánh mắt thoáng nhìn qua trợ lý Hạ đứng ở phía sau Tống Kỳ Thâm.

Mặc dù trên mặt trợ lý Hạ không có biểu hiện gì, nhưng Thiên Chi cảm thấy, nếu mình và Tống Kỳ Thâm cứ trò chuyện với nhau không xem ai ra gì như vậy, thì có vẻ không ổn lắm.

“Được rồi, bên ngoài dường như gió hơi lớn, anh cùng trợ lý Hạ mau vào trong đây đi.” Thiên Chi nói xong, lập tức vươn tay nắm lấy cánh tay của Tống Kỳ Thâm.

Tống Kỳ Thâm thấy cô nhìn mình như vậy, anh cũng không nói gì, dường như bộ dạng không quá kinh ngạc, khoé môi nhếch lên thành một đường thẳng.

Ngược lại trợ lý Hạ rất biết thức thời, “Tống tổng, tôi muốn đến chỗ đó dùng bữa cùng với mọi người.”

Tống Kỳ Thâm hơi nâng mắt lên, xem như đáp lời.

Đám nhân viên ngồi ở cái bàn dài bên kia thấy trợ lý Hạ bước đến, bọn họ nhiệt tình hoan hô.

So với việc chỉ được nhìn thấy lão đại từ xa, nếu có thể cùng ăn một bữa cơm với trợ lý của lão đại, cũng là tốt lắm rồi.

Bọn họ không xa lạ gì với trợ lý Hạ, lúc trước thỉnh thoảng Tống Kỳ Thâm lại mời khách, người lo trước lo sau chính là trợ lý Hạ.

Hiệu suất làm việc rất cao, mặc dù anh ta thuộc kiểu người ít nói, nhưng trông rất đáng tin cậy.

Tuy mặt lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng vẫn khá đẹp trai.

Vì vậy so với Tống Kỳ Thâm, thì trợ lý Hạ được lòng đám nhân viên hơn một chút.

Tống Kỳ Thâm nhìn về phía Thiên Chi, “Hình như anh không được mọi người chào đón lắm nhỉ?”

Vừa rồi anh thoáng liếc mắt nhìn qua phía bên kia, một đám nhân viên vội vàng né tránh ánh mắt của anh.

Thiên Chi vẫn cứ mỉm cười, chỉ là không nói lời nào mà thôi.

Đôi mắt hạnh của cô gái nhỏ cong lên, sáng long lanh.

Cô không có động tác gì nhiều, chẳng qua là lôi kéo anh vào trong phòng nghỉ riêng của mình.

Trên cái bàn bên trong văn phòng, trợ lý Hạ đã đặt sẵn phần cơm dành cho hai người.

Tống Kỳ Thâm nhìn cô gái nhỏ chậm chạp đóng cánh cửa lại, nỗi bất mãn ở trong lòng càng dâng cao hơn.

Cái cảm xúc đó như xộc thẳng lên đầu, dù làm thế nào cũng không thể dừng lại được, hoàn toàn không thể kiểm soát được nó.

Rồi sau đó anh không chút nghĩ ngợi, lập tức thốt lên, “Hiện giờ anh thực sự rất muốn hỏi em, em còn nhớ anh mang họ gì không?”

“Nhớ chứ.” Bây giờ Thiên Chi đã thân thiết với anh hơn rất nhiều, cô không còn giống như trước kia nữa, chẳng qua là hai má bị anh véo đã ửng hồng.

Cô cũng là con nhà danh giá, cho nên cô vẫn có thể nắm bắt được một số bí quyết.

Tống Kỳ Thâm cái con người này, thực ra vẫn còn có cách trị.

“Anh bây giờ mang họ ấu tên trĩ, tên gọi ngắn gọn là ấu trĩ.” Khoé môi Thiên Chi cong lên, bởi vì quyết định sách lược đã được chuẩn bị trong một thời gian dài, cô mỉm cười như vậy, vì cô thực sự tin tưởng rằng mọi thứ đã nằm gọn trong lòng bàn tay mình.

Với sự tự tin chói sáng này, cả cơ thể dường như dát một lớp vàng, cực kì chói mắt.

Càng không cần đề cập đến, dựa theo kinh nghiệm tích luỹ bấy lâu, tầm mắt không ngừng được mở rộng.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Thiên Chi đã tiến bộ như thế này.

Cô gái của anh, càng ngày càng trở nên thật ưu tú, càng ngày càng tỏa sáng.

“Đại ấu trĩ, đến giờ ăn rồi.” Thiên Chi nghiêng người về phía trước, lắc nhẹ cánh tay anh.

Tống Kỳ Thâm hơi nhướng mắt lên, “Gọi ai là ấu trĩ hả?”

“Trong căn phòng này chỉ có em và anh, em còn có thể gọi ai khác đây?” Thiên Chi nói xong, chớp chớp mắt.

Tống Kỳ Thâm mang theo ý vị không rõ ràng mà nhìn thẳng vào cô.

Rồi sau đó lưu loát xoay người, giơ cánh tay về phía cánh cửa thủy tinh.

“Sao vậy?” Thiên Chi không hiểu anh đang muốn làm điều gì.

Tống Kỳ Thâm không trả lời, nhưng anh lại dùng hành động của mình để chứng minh tất cả.

Anh kéo rèm cửa cuốn xuống, cửa kính dần dần bị che khuất, theo sau không còn một khe hở nào.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, nó hoàn toàn bị che chắn kín mít.

Rất kín.

Vì vậy.

Ở bên ngoài và bên trong không thể tương tác được với nhau.

Trước kia, bên ngoài còn có thể nhìn thấy bên trong phòng nghỉ.

Mà bây giờ Tống Kỳ Thâm lại từ từ kéo màn che xuống 

Ngay trước khi tầm nhìn hoàn toàn bị che phủ, Thiên Chi đã nhìn thấy một số nhân viên ngẩng đầu nhìn về phía này, với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.

Bao hàm cả sự kinh ngạc, hiểu rõ, còn có âm thanh chậc chậc.

“……”

“Này! Anh kéo màn che xuống làm gì!” Thiên Chi không còn giữ được sự bình tĩnh như trước đó, trong lời nói mang theo một chút ý tứ căm giận.

“Anh còn có thể làm gì?” Giọng điệu nhàn nhạt của người đàn ông này vang lên.

“Đừng nghĩ đến việc chống chế nữa, màn che do chính anh kéo xuống, anh kéo nó xuống để làm gì?”

Thiên Chi nhớ đến ánh mắt vừa rồi của đám nhân viên.

Cho dù bây giờ hai người bọn họ không làm gì ở trong phòng nghỉ, nhưng bọn họ vẫn sẽ bị người khác hiểu lầm là đang làm chuyện gì đó mờ ám.

Trên mặt Tống Kỳ Thâm không lộ ra bất kì biểu cảm nào, chỉ thoáng chỉnh lại cổ áo, rồi sau đó nhẹ nhàng nâng cánh tay lên, đầu ngón tay thon dài chạm vào khuy măng sét, chậm rãi cởi bỏ một nút.

“Không phải em bảo anh ấu trĩ sao?” Anh khẽ nhếch môi, “Hiện giờ anh sẽ chứng minh cho em thấy, anh có ấu trĩ hay không?”

“……..”

*

Cuối cùng Thiên Chi bắt đầu dùng bữa với đôi môi sưng đỏ.

Mặc dù phụ sự tưởng tượng của một số nhân viên, nhưng cô thực sự đã bị hôn một cách mạnh bạo.

Nó không chỉ là một nụ hôn đơn thuần, thậm chí bàn tay của Tống Kỳ Thâm, còn thuận tiện sờ mó nữa.

Thiên Chi thở không ra hơi, nức nở một lúc, bàn tay nhỏ bé mang theo sứ mệnh vỗ mạnh vào cánh tay anh, cuối cùng mới khiến cho Tống Kỳ Thâm phát chút thiện tâm, lập tức buông tha cho cô.

Chuyện gì thế này!

Miệng của cô là chân giò hả!

Còn ra sức gặm như vậy!!!

Cũng bởi vì việc đó, trong lúc ăn cơm, Thiên Chi không thèm để ý đến người nọ.

“Trùng hợp hôm nay anh có thời gian rảnh, nên mới đến đây thăm em.” Khá khen cho Tống Kỳ Thâm, hiện giờ anh vẫn có thể ung dung như thế, giống như một ông lớn vậy.

Thiên Chi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhưng không nhìn đến anh.

Con người này thật quá xấu xa.

“Kỳ nghỉ dài hạn cũng sắp đến rồi, năm nay toàn thể nhân viên trong Tống thị đều được nghỉ, có lẽ không còn bận rộn như trước đây. Trong kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, hai chúng ta đi tuần trăng mật bù nhé?” Tống Kỳ Thâm thấy Thiên Chi không để ý đến mình, anh cũng không muốn ép buộc cô.

Anh tự nói một mình, cũng nói ra hết kế hoạch của anh.

Có lẽ cô gái nhỏ rất thích đến đảo du lịch, ở nơi đó còn có khu nghỉ dưỡng, chỉ cần Thiên Chi sắp xếp thời gian và chọn địa điểm ổn thoả, đến lúc đó bọn họ có thể trải qua bảy ngày ngọt ngào không có gì vướng bận.

Thuận tiện còn có thử áp dụng một số phương thức làm bánh nhân thịt vừa mới được khai phá.

Cuối cùng Thiên Chi cũng cảm thấy có việc để bàn rồi, như thể cô vừa chợt nhớ ra điều gì đó, “Ồ lễ Quốc Khánh năm nay bọn em sẽ mở đợt bán hàng trực tuyến lần thứ hai, có lẽ em rất bận rộn, còn phải tăng ca nữa.”

Tống Kỳ Thâm bị nghẹn một cục, tiếp tục hỏi, “Thực sự không có thời gian sao?”

Thiên Chi vô cùng thành khẩn gật đầu, “Vâng.”

“Em quả là một người bận rộn nha.” Âm thanh của Tống Kỳ Thâm nhẹ nhàng bay trong không trung, nghe thật bay bổng.

Còn mang theo chút âm dương quái khí.

Lúc trước anh bận rộn như vậy, cô từng nói nửa lời than phiền nào chưa.

“Đúng vậy, em là một người rất bận rộn.” Thiên Chi không hề khách khí với anh nữa.

Tống Kỳ Thâm cười như không cười nhìn chằm chằm vào cô, “Được rồi, người bận rộn.”

“Nhưng mà, dù bận rộn như thế nào, đêm nay em nhất định phải quay về Nam Uyển.”

Thiên Chi ngước mắt lên nhìn anh, đồng thời cô cũng nghênh đón ánh mắt của người đàn ông ấy.

“Lúc trước em từng nói ba ngày sẽ quay về một lần, em hãy tự mình tính xem em đã lỡ hẹn bao nhiêu lần rồi, cho anh leo cây bao nhiêu lần hả?”

Tống Kỳ Thâm chậm rãi lên tiếng, thậm chí anh không thở lấy một hơi.

Mấu chốt chính là tư duy logic cực kì chặt chẽ.

Thiên Chi tò mò nhìn anh một lúc, “Thực ra hôm nay anh đi đến đây, chính là vì chuyện này sao?”

Rõ ràng mỗi lần không quay về, cô luôn sẽ báo cáo với anh.

Khi ấy Tống Kỳ Thâm, cũng đồng ý kia mà.

Hiện giờ anh lại bật chế độ oán phu lên rồi, cô suy nghĩ một lúc, thực ra cô không hề thiếu nợ anh cái gì cả.

“Nếu không thì sao.” Đối với thể diện của chính mình, Tống Kỳ Thâm không hề bận tâm, “Em nói xem, rốt cuộc em còn muốn anh phải cô đơn ngây ngốc trong nhà bao lâu nữa?”

“…….”

Cô vẫn không có cách nào phản bác được.

*

Cuối cùng Thiên Chi vượt qua những tiếng hò reo của đám nhân viên, đi theo Tống Kỳ Thâm trở về Nam Uyển.

Lúc trước ngủ lại nhà xưởng, bởi vì việc ấy rất thuận tiện, dù sao một cái ở thành Nam, một cái ở thành Bắc, khoảng cách khá xa, Thiên Chi không muốn chạy tới chạy lui.

Hiện giờ đã có Tống Kỳ Thâm đưa đón, cô không còn phân vân gì nữa.

Nhưng mà ——

Cô vẫn có chuyện muốn hỏi.

“Anh thực sự lên kế hoạch cho kỳ nghỉ Quốc Khánh rồi à?”

Việc Thiên Chi muốn hỏi, chính là anh đã cố tình lên kế hoạch cho kỳ nghỉ này sao.

Tống Kỳ Thâm ôm cô vào lòng, lúc này anh đang chơi đùa với những ngón tay của cô gái nhỏ, “Nếu không thì sao?”

“Đối với một người không thể rút ra thời gian rảnh như anh mà nói, đó không phải là lời nói dối.”

Thiên Chi có chút áy náy.

Nhưng đợt bán thứ hai của Paper Crane đã được lên kế hoạch từ sớm, lần này vừa khéo lại nằm trong dịp lễ Quốc Khánh, bốn loại nước hoa còn đang trong giai đoạn tiến hành sản xuất nữa.

Dựa theo số lượng đơn hàng đặt trước, có thể bọn họ sẽ phải bận rộn suốt kỳ nghỉ Quốc Khánh.

Đó là một tuần mới của sự bận rộn và bôn ba.

“Anh hiểu mà.” Tống Kỳ Thâm lên tiếng, “Về sau em có rảnh không?”

“Hình như là không có.” Sau lễ Quốc Khánh, Thiên Chi muốn mang thương hiệu và đoàn đội của mình ra nước ngoài, tham gia cuộc thi giữa các nhà điều chế nước hoa trên thế giới, khoảng thời gian về sau lại càng quan trọng hơn.

Tống Kỳ Thâm hơi nâng giọng lên, “Thôi quên đi.”

Nghe anh nhàn nhạt nói một câu như vậy, tựa như hy vọng đã rơi vào hư vô.

Thiên Chi vội dỗ dành anh, “Cuộc đời vẫn còn dài, về sau chúng ta còn có rất nhiều thời gian, chắc chắn sẽ có một lần, em đi cùng anh mà.”

“Bồi thường hả?” Tống Kỳ Thâm nghe lầm, “Cũng được.”

“……”

Cô gái nhỏ không hiểu anh đang nói cái gì.

Đầu ngón tay Tống Kỳ Thâm quấn một lọn tóc xoăn dài của Thiên Chi, tóc cô dài đến eo, có đôi khi cô chỉ cần đứng yên ở đó, quả thực chính là một bức tranh mỹ nhân tuyệt đẹp.

Người đàn ông nọ bình tĩnh nghiêng người về phía trước, cúi đầu rũ mắt xuống, khịt mũi, giọng điệu mang theo ý cười, “Chọn ngày không bằng gặp ngày, đêm nay bồi thường cho anh đi.”

Cuối cùng Thiên Chi cũng hiểu được ý tứ của Tống Kỳ Thâm.

*

Quả thực bọn họ đã mấy ngày không gặp mặt nhau, lần làm bánh nhân thịt trước đó cũng gần nửa tháng rồi.

Bản thân Thiên Chi cũng cảm nhận được ý nghĩa của câu tiểu biệt thắng tân hôn là như thế nào.

Thực ra nếu không phải vì nghĩ đến anh, rất nhớ anh.

Cô sẽ không bao giờ đồng ý quay trở về Nam Uyển.

Hai người không thể chờ đợi thêm nữa, hơi có chút vội vàng, trực tiếp làm bánh nhân thịt ở phòng khách tầng một.

Lúc trước Tống Kỳ Thâm vẫn luôn tâm tâm niệm niệm với nhà kính trồng hoa, lần này bởi vì có chút nhân tố bất khả kháng, cho nên anh vẫn không thể thực hiện được ý nguyện của mình.

Nhưng đây không phải là vấn đề nghiêm trọng, thực ra chiến trường chính của hai người vẫn là ở phòng ngủ chính.

Bộ ga giường mới được thay ngày hôm nay chính là hoạ tiết con khổng tước.

Trông nó giống y như đúc.

Phối hợp với bức tranh treo ở phía cuối giường, thoạt nhìn cực kì buồn cười.

“Hiệu suất làm việc của anh cũng nhanh thật đấy.” Thiên Chi hiếu kỳ không thôi, vừa dứt lời cô vội lấy tay sờ nó.

Sau khi Tống Kỳ Thâm làm xong công việc, luôn theo thói quen ôm cô vào lòng, thản nhiên đáp, “Ừ.”

“Không nói chuyện này nữa, gần đây em có mệt lắm không?” Đây mới là câu hỏi trọng tâm của anh.

Thực ra về điểm này.

“Rất mệt nhưng lại rất vui.” Thiên Chi cảm thấy mỹ mãn nép mình vào trong lòng anh.

Khi vừa mới bắt đầu, Tống Kỳ Thâm rất thấu hiểu, cũng rất ủng hộ sự nghiệp của cô.

Điều này làm cho Thiên Chi cảm thấy lưng và thắt lưng của mình vô cùng cứng rắn, cô càng có mục tiêu để phấn đấu hơn.

“Vui là được rồi.”

Thiên Chi mơ hồ ngửi thấy trong không khí có một mùi hương khá quen thuộc, cô cúi đầu ngửi ngửi, “Này, có phải hôm nay anh dùng loại nước hoa mà lúc trước em đã tặng cho anh đúng không?”

Tống Kỳ Thâm không trả lời.

Nhưng sự thật chứng minh, Thiên Chi đã sớm hoài nghi việc đó.

Bởi vì khi anh tiến vào, cô đã ngửi thấy một chút.

Do có nhiều mùi hương nước hoa hoà lẫn trong nhà xưởng, cho nên cô không hỏi, cô chỉ đặt sự hoài nghi này ở trong đáy lòng.

Khi quay trở về Nam Uyển cả hai vốn dĩ chỉ lo đến việc giải toả khát khao dành cho nhau, Thiên Chi lại vứt nó ra sau đầu.

Hiện giờ mọi việc đã xong, sự chú ý của cô gái nhỏ một lần nữa quay trở về.

Thời điểm Tống Kỳ Thâm đến gặp cô, căn bản chính là!

Anh đã sớm dùng loại nước hoa độc nhất vô nhị trong truyền thuyết này.

“Ha ha ha ha.” Thiên Chi nhịn không nổi vội bật cười.

Tống Kỳ Thâm khép hờ đôi mắt, vẫn không lên tiếng.

Cố làm ra vẻ thanh cao, trông thật vụng về mà lại đáng yêu.

“Hửm!” Thiên Chi cười xong, đột nhiên ý thức được một chuyện.

“Làm sao vậy?” Nghe giọng điệu của cô có hơi gấp gáp, Tống Kỳ Thâm lập tức mở mắt lên.

Thiên Chi chớp mắt, “Em không biết đã để điện thoại của mình ở đâu nữa?”

“Em có cầm về không?”

“Em không biết, nhưng em nhớ rõ em đã cầm nó về rồi??” Thiên Chi dứt khoát ngồi dậy, tìm kiếm khắp nơi.

Tìm cả nửa ngày, vẫn không tìm thấy.

“Thật là kỳ quái, rõ ràng vừa rồi em còn mới trả lời tin nhắn mà.”

Tống Kỳ Thâm cầm điện thoại của mình lên, “Việc này có là gì, chẳng phải chỉ cần em gọi một cuộc điện thoại là xong sao.”

“Em để chế độ im lặng, hay là anh nhắn cho em một tin nhắn đi.” Thiên Chi lên tiếng đề nghị.

“Được.” Tống Kỳ Thâm gửi qua một tin nhắn, quả nhiên lập tức nghe thấy hai tiếng “Ưm ưm.”

Điện thoại của Thiên Chi nằm bên phía anh.

Tống Kỳ Thâm dò xét một chút, thuận tay cầm lấy điện thoại.

Nhưng khi vừa muốn đưa cho cô gái nhỏ, ánh mắt của anh lơ đãng nhìn thoáng qua màn hình điện thoại.

Chỉ nhìn thoáng qua mà thôi, động tác của Tống Kỳ Thâm đột nhiên dừng lại.

Trên màn hình điện thoại di động, bất thình lình hiện ra ——

[Tống Khổng Tước (emoji con chim xanh) gửi cho bạn một tin nhắn.]