*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tiểu Màn Thầu
Hai ngày cuối tuần trôi qua thật nhanh, Thiên Chi cần phải quay trở về trường học.
Thời điểm cô trở về khu đại học Kinh Đại đã là 7 giờ tối, bình thường vào tối chủ nhật sinh viên vẫn sẽ dành thời gian tự học, suốt dọc hành lang khu dạy học, đến cả thư viện đều sáng đèn.
So với không gian yên tĩnh của dãy phòng học, thì cách một con đường tại khu ký túc xá lại náo nhiệt hơn.
Khu ký túc xá của đại học Kinh Đại không phân chia khu nam và khu nữ, cứ mỗi năm đến thời điểm nhập học, tân sinh viên sẽ được sắp xếp ngẫu nhiên vào từng phòng.
Tuy rằng không phân chia nam nữ, nhưng không xảy ra tình trạng nam nữ ở cùng một phòng, mỗi căn phòng ký túc xá ở đây, đa số đều là bạn cùng khoa và cùng giới tính sẽ sắp ở chung phòng.
Đây là một trường đại học lâu đời, khu dạy học được xây dựng từ thế kỷ trước. Trải qua sự gột rửa của thời gian, lớp sơn trên tường đã có vài chỗ bong tróc, lộ ra phần lớp xi măng bên trong.
Tuy nhiên trường học này chính là một trường đại học danh giá, phong cách kiến trúc vô cùng đặc biệt, ngay cả khu ký túc xá cũng mang hơi hướng cổ xưa.
Đa số phòng ký túc xá của nữ sinh đều là phòng 6 người, thời điểm Thiên Chi nhập học, trong danh sách xếp phòng chỉ còn lại vài người, vì vậy phòng của cô có bốn người.
Trước đó bộ phận quản lý sinh viên có nói qua, bởi vì số lượng tân sinh viên năm nay không nhiều, nếu sau này số sinh viên tăng lên không đủ phòng thì sẽ thêm người vào phòng của bọn cô.
Thông báo này đã được nói ngay từ năm nhất, kết quả gần lên năm ba không thấy bạn học nào được sắp vào, sau khi ở cùng với nhau một khoảng thời gian, thường xuyên qua lại, bọn họ đã hợp thành một thể.
Tuy chỉ có bốn người không nhiều nhưng cũng không ít, vừa đủ, như vậy mới có thể sống chung hoà thuận với nhau.
Thiên Chi không vội quay về ký túc xá, cô đứng ở dưới lầu một lúc.
Thời tiết mùa đông khá lạnh, nhưng cô vẫn có thể chịu đựng được, cô đứng có chút mỏi chân, trực tiếp tìm một băng ghế dài ngồi xuống.
Khu ký túc xá được cây xanh bao phủ quanh năm, hiện giờ đã bước sang đông, trên cành cây vẫn có ít phiến lá xanh, một số cây hướng dương rũ mình xuống, trùng hợp gần ngay băng ghế đá. Thiên Chi vén cây qua một bên, ngồi buồn chán quá, cô dứt khoát móc điện thoại ra xem.
Hai ngày cuối tuần, bởi vì sự xuất hiện của Tống Kỳ Thâm, cô không có thời gian chạm vào điện thoại, cho dù có cũng chỉ được một tiếng đồng hồ.
Ngày thứ bảy, Tống Kỳ Thâm luôn ở bên cạnh cô, buổi trưa và buổi tối cô luôn ở nhà họ Tống dùng cơm. Nhưng đến ngày chủ nhật, anh không còn nhàn rỗi nữa, sau khi nhận một cuộc điện thoại anh bảo mình có việc phải làm, còn dặn dò tài xế buổi tối đưa cô trở về trường học.
Thiên Chi vừa mở WeChat lên, đã nhìn thấy tin nhắn của Tống Kỳ Thâm.
[Anh Kỳ Thâm: Đã về đến trường chưa? Sau này có chuyện gì thì hãy đến tìm anh.]
Đối với vị ông xã đại nhân vừa mới nhậm chức này, Thiên Chi nhìn cách nói chuyện của anh, vẫn luôn cảm thấy vô cùng mới lạ.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô gái nhỏ đánh đánh gõ gõ trên màn hình điện thoại, cứ viết rồi lại xoá, cuối cùng chỉ nhắn lại một chữ.
[Chi Chi: O98k.]
( O98k của dân mạng bên Trung thường dùng.)
Nếu hai người bọn họ đã sắp trở thành người một nhà, dù sao cô cũng phải tỏ một chút thành ý.
Cô quyết định sẽ trả lời một cách nghiêm túc.
Với một chữ OK thì đã quá tầm thường và tẻ nhạt….. Người trẻ hiện giờ luôn trả lời bằng icon ——
Liệu như vậy có quá thân thiết rồi không?
Nhưng nếu dùng loại icon hay nhắn với đám bạn cùng phòng, Thiên Chi cảm thấy không thích hợp.
Cứ nhắn O98k vừa thích hợp lại còn có chút nghịch ngợm, không còn từ nào tốt hơn nữa.
Quả nhiên, Tống Kỳ Thâm nhắn lại thực nhanh —-
[Anh Kỳ Thâm: Chữ này có nghĩa là gì?]
Thiên Chi nhìn tin nhắn này, trong đầu liền nghĩ đến dáng vẻ của Tống Kỳ Thâm khi nhận được tin nhắn, có lẽ anh sẽ vuốt cằm, chân mày khẽ nhướng lên.
Bộ dạng tự phụ nhưng lại có một chút ngốc nghếch, còn rất nhân mô cẩu dạng*.
(* Nhân mô cẩu dạng: là một câu nói mỉa mai. Dạng chó hình người ( thành ngữ TQ), thoạt nhìn bề ngoài phong độ nhưng thật ra bên trong lại hèn nhát. Có lẽ ý của nữ chính là nam chính bề ngoài thể hiện mình là người am hiểu mọi thứ nhưng bên trong không hiểu gì cả.)
Cho nên đối với vị huynh đài nhân mô cẩu dạng này, ngay cả từ ngữ lưu hành trên mạng mà cũng không biết.
Quả thực mình đã quá đánh giá cao anh!
Thiên Chỉ lưu loát đem tin nhắn trước đó thu về, nhắn lại một câu khác ——
[Chi Chi: Vâng, em biết rồi.]
Tin nhắn trả lời tiếp theo vô cùng lạnh nhạt và nhạt nhẽo. Tống Kỳ Thâm dường như không phát hiện ra.
[Anh Kỳ Thâm: Ngoan.]
Thiên Chi khẽ vuốt cằm, nhìn chăm chú một chữ kia, đến xuất thần.
Quả thực năng lực thích ứng của Tống Kỳ Thâm so với mình mạnh hơn rất nhiều.
“Thiên Chi?”
“Hả?”
Một giọng nam vang lên bên tai, lúc này Thiên Chi mới hồi phục tinh thần. Cô ngẩng đầu lên, trước mắt xuất hiện một bóng dáng cao gầy, đây là lớp trưởng của lớp cô, Lâm Tuân.
“Cậu vẫn luôn ngồi chờ ở đây sao?” Ánh mắt Lâm Tuân thoáng nhìn đến băng ghế dài, cũng ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ.
Thiên Chi nghe anh ta hỏi như vậy, trực tiếp đứng lên, “Lớp trưởng, tớ vừa ngồi xuống đây một lúc thôi.”
Lâm Tuân gật đầu, lấy ra một xấp tài liệu thực dày đưa cho cô.
“Đây là bản thảo mà lần trước cậu tham gia cuộc thi thiết kế, còn có cả giấy khen, phòng giáo vụ bảo tớ đưa nó cho cậu.”
Đại học Thiên Chi chọn học có ngành học nổi tiếng nhất chính là thiết kế, đại học Thịnh Kinh là trường đào tạo chuyên sâu về các ngành nghệ thuật, những năm gần đây trong trường xuất hiện không ít người mới cùng nhân tài xuất sắc, rất nổi danh trong giới thiết kế thời trang.
Bước vào năm hai đại học, bắt đầu phân chia chuyên ngành, nhưng tên chuyên ngành vẫn sẽ không thay đổi, các sinh viên trong lớp cũng không bị chuyển đi lớp khác.
Chẳng qua đều là học liên quan đến thiết kế, nếu tương lai được đào tạo chuyên sâu cùng với sự bồi dưỡng của trường học, khẳng định sẽ có thay đổi rất lớn.
Thiên Chi dựa vào thành tích xuất sắc của bản thân, cô đã là người đi đầu trong việc lựa chọn ngành điều chế nước hoa, một chuyên ngành hợp tác với đại học công nghệ hoá học Kinh Đại để bồi dưỡng toàn diện tài năng của mình.
Giai đoạn trước đó chủ yếu học thiết kế, về sau sẽ học điều chế hương, phải biết thành phần hoá học cơ bản trong tinh dầu hương liệu, việc này tương đối phức tạp và tính đặc thù cao, cho nên yêu cầu đối với sinh viên cũng cực kì cao, bởi vậy có rất ít người lựa chọn con đường này để phát triển sự nghiệp.
Đây cũng là dự án mới hợp tác giữa đại học Kinh Đại và trường đại học bên Pháp mấy năm gần đây, bọn họ đã trao đổi với nhau, hơn nữa trường học vẫn có các chính sách hỗ trợ.
Nhưng nói đến đây, về phương diện nghiên cứu và đạo tạo chuyên sâu chỉ vừa mới có chút tiến triển, việc phát triển trong tương lại vẫn còn ở giai đoạn chờ đợi.
Thiên Chi nhận tài liệu từ trong tay Lâm Tuân, nói lời cảm ơn, “Cảm ơn cậu, đã làm phiền cậu chạy đi một chuyến.”
“Không có gì, năm nay có tổ chức một cuộc thi thiết kế, cậu có muốn báo danh không?”
“Đương nhiên là có, tớ còn muốn lấy thật nhiều điểm ưu tiên.”
Thiên Chi vẩy xấp tài liệu trong tay, cô luôn đặt mục tiêu sẽ đạt được chứng nhận quốc tế, như vậy mới có thể chứng minh năng lực của bản thân mình.
Lâm Tuân nhàn nhạt nhìn cô một cái, “Vậy à, tớ đi trước nhé.”
Sau khi nói lời tạm biệt với Lâm Tuân, Thiên Chi vẫn không quay về phòng ký túc xá, lại đi đến tiệm bánh nhỏ phía sau khu ký túc xá.
Tiệm bánh nhỏ này bán không ít bánh ngọt và thức uống, cô thường ghé đến đây, làm cho ông chủ cũng quen mặt với cô.
“Như thường lệ bốn cái bánh trứng, hai cái bánh trà xanh, hai cái bánh trứng muối, đúng không?”
Thiên Chi gật đầu, “Vâng, ông chủ ông nhớ rõ thật đấy.”
“Cũng không phải là nhớ rõ như vậy, vì tôi cảm thấy cô gái nhỏ này có khẩu vị rất tốt.”
Ông chủ mỉm cười tủm tỉm, ông ấy rất lưu tâm đến cô, bởi vì cô khá đặc biệt, một lần đến đây là mua tận mấy món liền, dường như ngày nào cũng xuất hiện, mua nhiều nhất chính là bánh trứng, cho dù có đề cử loại bánh mới cô cũng không thay đổi sở thích.
Thiên Chi mỉm cười, cô rất yêu thích hương vị này, hơn nữa các bạn cùng phòng của cô cũng vậy.
*
Thời điểm quay về ký túc xá, trong phòng đã sáng đèn, mở cửa ra, Thiên Chi phát hiện mình không phải là người về trễ nhất.
Thư Hoà ngồi đọc sách, bộ dạng nghiêm túc, Đường Thu Thu ngồi bên cạnh đeo tai nghe, vừa ăn táo vừa xem laptop, có lẽ cô ấy đang xem một bộ phim thần tượng.
Hai người nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức quay đầu nhìn qua. Thiên Chi bước vào phòng không chút do dự, sau đó đóng cửa lại, “Bùi Anh còn chưa về sao?”
Đường Thu Thu tháo tai nghe ra, gặm một bên trái táo, thanh âm phát ra có chút không rõ, “Không nói một tiếng đã ra ngoài, không chừng hôm nay cậu ấy lại đi đến thư viện để nhìn trộm nam thần họ Diệp kia.”
Dứt lời, cô ấy dừng một lúc, bổ sung thêm, “Nhắc đến cũng thật kỳ lạ, trông cậu ta cứ thần thần bí bí. Buổi tối hôm trước khi Tiểu Bùi nhà chúng ta quay về ký túc xá vẫn còn bình thường, nhưng không biết đêm nay uống trúng thứ gì, mà lại trang điểm lộng lẫy đi ra ngoài.”
Thiên Chi đã hiểu mọi chuyện vội gật đầu, đem tài liệu đặt lên bàn, còn chia bánh trứng cho bạn cùng phòng.
Đường Thu Thu mặt mày hớn hở, hai mắt phát sáng, “Vẫn là Chi Chi của chúng ta tốt nhất, hôm nay tớ cùng Thư Hoà phải trải qua thế giới của hai người, thật tẻ nhạt biết bao.”
“Thôi đi, cái gì mà thế giới hai người, chỉ cần có một mình cậu cũng đã đủ làm thế giới ồn ào rồi.”
Vẻ mặt Thư Hoà vô cảm, giống như một tên sát thủ lãnh khốc. Nhưng sau khi nói xong, ưu nhã gấp sách lại ——
Bắt đầu ăn bánh trứng.
Khoé môi Đường Thu Thu cong lên, trực tiếp nhào đến, “Tớ sẽ làm thịt cậu đây!!”
Hai người nháo loạn một lúc, đột nhiên cửa phòng mở ra, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã xuất hiện, gương mặt Bùi Anh ửng đỏ, tóc mái rối loạn trông không bình thường.
Đường Thu Thu ngẩng đầu lên liếc nhìn Bùi Anh một cái, “Tiểu Bùi, trước lúc rời đi đến khi quay về, hình như cậu có chút thay đổi.”
Bùi Anh nhìn đến Thiên Chi, thuận thế đi đến đó ngồi xuống, không chút khách khí cầm phần bánh trứng để lại cho mình lên ăn, “Cái gì mà tớ thay đổi?”
“Kỳ lạ lắm, son môi của cậu trông nhạt hơn vừa rồi. Nhưng đây không phải là điểm kỳ lạ nhất, vì sao son môi của cậu còn bị lem ra ngoài?” Ánh mắt của Đường Thu Thu như radar, nhìn chằm chằm khuôn mặt Bùi Anh.
“….. Tớ tự làm không được sao?” Bùi Anh nghẹn một lúc mới trả lời được một câu này.
Thiên Chi tìm được thời điểm hợp lý, muốn lên tiếng nói.
Cô ho nhẹ, chuẩn bị lên tiếng —-
“Tớ….. Tớ có một chuyện muốn nói với các cậu, cũng không phải là chuyện lớn gì…. nhưng có lẽ không tính là nhỏ nhỉ?”
Nhất thới ánh mắt ba người đều nhìn về phía Thiên Chi.
“Hai ngày trước, đại khái là tớ vừa được người ta cầu hôn.”
Ánh mắt ba người chợt trở nên vi diệu —-
Bùi Anh: “Cầu hôn?”
Thư Hoà: “Đại khái là, vừa được???”
Đường Thu Thu: “Từ khi nào mà cậu có bạn trai, còn cầu hôn nữa???”
Thiên Chi nhỏ giọng nói “Ừ thì”, rồi cô lại gật đầu.
Sau đó cô lên tiếng giải thích, “Ai quy định là phải có bạn trai thì mới được cầu hôn?”
Đường Thu Thu: …….
Nghe cách nói này cũng khá có đạo lý nhỉ?
Ánh mắt Đường Thu Thu nhìn lên cái trán trơn bóng của Thiên Chi. Nhìn xuống dưới là đôi mắt to tròn, sống mũi cao, đôi môi hồng nhuận.
Quả thực toàn thân Thiên Chi toát lên khí chất điềm nhiên của người xưa, nhưng diện mạo lại mang hơi hướng phương Tây, hoàn toàn đối lập nhau —-
Xinh đẹp kiều diễm, cao quý như một chú mèo Ba Tư. Cho nên, nếu đối tượng được cầu hôn bất ngờ là Thiên Chi, không có gì là không thể.
“Sau đó thì sao, đối phương là ai? Chúng tớ có quen không?” Bùi Anh mang tư thế quần chúng ăn dưa hóng hớt.
“Người này các cậu không biết, đây là do người nhà sắp xếp.” Thiên Chi giải thích, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, “Cũng không hẳn gọi là cầu hôn, nhưng có lẽ ý tứ chẳng khác mấy.”
Cái bánh trứng trong tay Đường Thu Thu xém chút nữa rớt xuống đất, “Đây chính là ép hôn trong truyền thuyết, phải môn đăng hộ đối gì đó sao?!”
Thiên Chi im lặng, rũ mắt, dường như đang suy nghĩ đến những lời này, cũng hơi chính xác.
Trải qua một lúc, sau khi cô trầm tư xong, “Có lẽ là như vậy.”
Nhưng không phải đúng hoàn toàn. Thực ra không có ai ép buộc bọn họ cả, cũng không ai đặt dao lên cổ buộc bọn họ đồng ý.
“Cậu dũng cảm quá nhỉ, chuyện lớn thế này, cậu dễ dàng đồng ý như vậy sao?” Thư Hoà lên tiếng, trong lời nói mang theo sự quan tâm.
“Ừ, tớ đồng ý rồi.” Thiên Chi khẽ lên tiếng, mày đẹp nhíu lại, dường như đang cố gắng tìm ra một cái ưu điểm của đối phương, “Anh ấy khá tốt.”
Ánh mắt ba người tức khắc sáng như đuốc, càng ngày càng tò mò.
Bởi vì từ lúc nhập học cho đến nay Thiên Chi chính là hoa khôi giảng đường của đại học Kinh Đại, người theo đuổi xếp thành một hành dài, có thể nói là xếp hàng từ trong trường ra đến ngoài cổng.
Trong số đám người đó có không ít những thành phần ưu tú, ngay cả những đàn anh từng học ở Kinh Đại, thậm chí là đã tốt nghiệp cũng mong Thiên Chi có thể phát cho mình một cành ôliu.
Nhưng cô không đáp ứng ai cả, ánh mắt cô rất cao. Với một câu “Anh ấy khá tốt” này, chính là một câu khen ngợi, lại tựa như một câu nói đồng ý.
Người có thể để Thiên Chi đặt vào mắt, chắc chắn vô cùng ưu tú!
“Mau nói xem, ấn tượng của cậu đối với vị ông xã tương lai này như thế nào! Để chúng tớ còn suy tưởng ra! Có ảnh không??” Ba người tụ lại một chỗ, chờ mong câu trả lời của Thiên Chi.
“Không có ảnh.”
Nhưng nếu nói về ấn tượng. Thiên Chi cẩn thận hồi tưởng một chút, trong đầu nhớ đến một chuyện, chính là cuộc trò chuyện vừa rồi giữa cô và Tống Kỳ Thâm.
“Anh ấy, có hơi cổ hủ.”
Mặt ba người:???
“Về tuổi tác, cũng khá lớn.”
Mặt ba người: ……