Cô Ấy Là Hương Hoa Sơn Chi

Chương 29: Cô gái của tôi




Edit: Tiểu Màn Thầu

Ngoài miệng khen ngợi và thải rắm cầu vồng*, so với trình độ khó tiếp thu của tâm lý, khẳng định Thiên Chi sẽ thiên vế sau hơn.

(* Thải rắm cầu vồng: đây là cụm từ fan dành cho thần tượng của mình, ý chỉ các fan tự thổi phồng thần tượng, trên người đều là bảo vật, tất cả đều là ưu điểm, ngay cả thần tượng có đánh rắm cũng có thể đem nó xuất khẩu thành thơ, mặt không đổi sắc được gọi là thải cầu vòng. Nguồn Baidu.)

Bất luận như thế nào, cô cũng không muốn làm cho Tống Kỳ Thâm quá thất vọng, Thiên Chi nhẹ hắng giọng một tiếng, uyển chuyển trả lời, “Việc này, thực ra anh không cần phải thường xuyên làm nước ép đâu.”

“Làm nước ép trái cây rất phiền phức.”

“Còn rất mệt nữa.”

“Nước ép trái cây hình như phải uống trong ngày.”

“Anh trong một lần mà ép nhiều như vậy.”

“Sẽ uống không hết.”

Thiên Chi đã trải sẵn chăn đệm dày như thế, thậm chí còn trình bày rõ ràng trọng điểm ——

“Cho nên hiện giờ hãy để em uống hết số nước ép blueberry kia trước nha, sau này anh có thời gian lại….”

Cô gái nhỏ còn chưa kịp nói xong, đã bị Tống Kỳ Thâm lưu loát cắt ngang.

“Không, hiện giờ anh rất rảnh.”

Nếu ngay tại đây có đôi bao tay quyền anh, nhất định Thiên Chi sẽ là người đầu tiên lập tức lao về phía trước ——

Chụp lấy, gỡ ra, đeo vào.

Sau khi làm xong một loạt công tác chuẩn bị, cô sẽ cho Tống Kỳ Thâm một đòn trí mạng.

Nhưng nó chỉ có thể tồn tại ở trong suy nghĩ mà thôi, và nằm trong giới hạn này.

Bởi vì bản tính vốn có của Thiên Chi, không cho phép cô nói ra những lời quá mức cứng rắn.

Nói đến cũng thật thần kỳ.

Tống Kỳ Thâm đúng lúc tìm ra cái van chốt mở cảm xúc của cô, cánh cửa khép kín lại được mở ra, anh khiến cho tình cảm của cô dần chuyển hoá, so với trước kia càng đa dạng hơn, còn không ngừng lên xuống.

Khoảng thời gian Thiên Chi sống chung với anh, biểu cảm dần dần bắt đầu trở nên sinh động và hoạt bát hơn. Càng ngày càng thay đổi, cũng có thể nhận ra được đã hơi khác biệt so với trước kia.

Bên dưới mặt hồ tĩnh lặng, đến cuối cùng tận sâu bên trong trái tim như thế nào, chỉ có chính bản thân Thiên Chi mới hiểu rõ.

Nhưng chỉ cần động một chút lên trên cánh cửa, đã có thể mở được một cái van bị đóng kín.

Chỉ như thế thôi, so với trước kia đã có sự khác biệt rất lớn.

“Em có thể tranh thủ uống hết số nước đó, từ nay về sau anh sẽ làm nước ép cho em.” Anh lại bổ sung thêm.

Cái vấn đề này vẫn tiếp tục đẩy qua đẩy lại như vậy, không có dấu hiệu dừng lại.

Hai tay Thiên Chi bưng ly nước ép trái cây, ngồi trên ghế sô pha, ngước mắt nhìn cái người đang đứng ở phía đối diện.

Tóc mái đen nhánh của Tống Kỳ Thâm tuỳ ý phủ trên trán, thân thể rắn chắc được giấu bên trong quần áo mặc ở nhà, vô cùng đẹp mắt.

“Thật là một cái người đàn ông kỳ quái…” Thiên Chi lẩm bẩm một lúc, thanh âm nhỏ xíu như muỗi kêu, xem như miễn cưỡng đồng ý.

*

Buổi tối đầu bếp Trương lại bị gọi đến đây nấu cơm, thời điểm hai người dùng cơm, thời gian cũng đã trễ.

Bởi vì lúc xế chiều hai người cùng nhau làm bánh nhân thịt, trằn trọc từ ghế sô pha đến phòng ngủ chính, sau đó bọn họ cùng nhau nghỉ ngơi, hiện giờ không còn cảm giác buồn ngủ, tuy ngoài mặt hai người không nói gì nhưng lại rất ăn ý với nhau ở một số điểm, bọn họ đều thống nhất ngồi chờ ở tầng trệt, chỗ nào cũng không muốn đi.

Phòng khách tầng trệt còn rộng hơn so với phòng khách tầng hai, ngay cả màn hình TV thoạt nhìn còn to lớn một chút.

Cơm tối Thiên Chi ăn rất ít, nhưng trong lúc xem TV, dường như có chút buồn miệng, cô bắt đầu xé những gói đồ ăn vặt do tự mình mua về trước đó ra, như thế còn chưa đủ, cô còn chạy đến kệ bếp lấy hạt hạnh nhân ra ăn.

Vừa rồi Tống Kỳ Thâm vẫn ngồi trên ghế sô pha với cô, xem một vài tập phim mới nhất của heo con Bội Kỳ, anh đã nhận biết được một vài nhân vật mới xuất hiện trong phim.

Nhưng không biết có phải Tống Kỳ Thâm vì ghét bỏ bộ phim này quá mức ấu trĩ hay không, anh xem không được bao lâu, thì bảo mình còn có việc cần phải xử lý, sau đó anh lập tức đi vào thư phòng.

Thực ra Thiên Chi cũng không biết mỗi ngày Tống Kỳ Thâm đang bận rộn làm những việc gì.

Khác với tập đoàn Thiên Lục chính là, phạm vi kinh doanh của Tống thị vô cùng rộng lớn.

Cụ thể liên quan đến từng cái vòng tròn lẩn quẩn này, phạm vi trong các ngành công nghiệp cũng khác nhau.

Trên có các loại đầu tư vào quảng cáo, đại diện, PR các kiểu, dưới thì có giải phóng mặt bằng, tái định cư nhà cũ đường cũ ở thành Nam và thành Bắc.

Thiên Chi đã suy nghĩ đến hướng đi sau này của mình, thực ra thì mục tiêu của cô rất rõ ràng, được đào tạo toàn diện về ngành thiết kế nước hoa và trở thành nhân tài điều chế hương trong trường đại học, chính là con đường cô muốn phát triển trong tương lai.

Vào giờ phút này, điện thoại đặt ở một bên bất chợt “Tin tin” vang lên hai tiếng.

Cũng không biết có phải do nguyên nhân hôm nay Tống Kỳ Thâm làm nước ép trái cây hay không, dường như âm thanh vận hành của máy ép trái cây cứ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cô.

Thiên Chi vừa nghe thấy âm thanh “Tin tin” giống như tiếng máy ép trái cây, phản ứng đầu tiên của cô chính là ngẩng đầu lên nhìn về phía phòng bếp.

Sau khi xác định hiện giờ bên trong phòng bếp là một mảnh tối đen, không có bóng người, Thiên Chi mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Đột nhiên Thiên Chi có chút lo lắng cho tương lai sau này của bản thân mình khi phải đối mặt với cái âm thanh đó mà trở nên phát điên.

Bởi vì chuyện đêm nay thực sự đã khắc sâu trong tâm trí của cô.

Sau khi xác định âm thanh đó phát ra từ điện thoại, cô mới chậm chạp cầm nó lên.

Nhóm chat của phòng ngủ vẫn giống như trước kia, khi thì động kinh như điên, khi thì yên tĩnh như gà.

Đoán chừng hai ngày qua mọi người đều bận rộn, tất nhiên nhóm chat sẽ rơi vào trạng thái yên tĩnh như gà, chỉ có một vài tin nhắn ít ỏi, tất cả đều do Đường Thu Thu chỉnh chế độ liên kết tự động phát vài cái bao lì xì.

Quả thực có thông báo tin nhắn được gửi đến, nhưng lại nằm trong nhóm chat của lớp.

[Lâm Tuân: Đây là những sinh viên được tiến vào vòng thi bán kết cuộc thi thiết kế quốc gia, tớ đã đăng lên đây, trong khoa không tra được thành tích của các cậu, chỉ có thể xem trên trang chủ cá nhân.]

[Lâm Tuân: Trước đó khi báo danh tham gia vòng loại, chỉ yêu cầu cần phải có đạo đức nghề nghiệp, nếu sau khi vượt qua vòng thi loại còn có hoạt động nào khác được thêm vào, tớ sẽ thông báo sau.]

[Thu Thu thích ăn đường: Vâng vâng vâng! [rải hoa. jpg]]

[Thư ha ha: Đã tính toán sai, khi ấy tớ nên báo danh mới đúng! Chỉ cần tham gia là có phần rồi!!!]

[Tiểu Anh bất biến: Tớ khóc đây, tớ căn bản còn không nhớ đến chuyện này, vì sao không ai nhắc nhở tớ một tiếng vậy! [Giận. jpg]]

Thiên Chi nhìn tin nhắn Bùi Anh gửi đến, đột nhiên lại nhớ tới một chuyện, nếukhông phải khi ấy Lâm Tuân đến tìm cô còn thuận miệng nhắc đến việc đó, theo như cách nói vì có quá nhiều việc chồng chất lên nhau mà nói, cho dù cô có trí nhớ rất tốt, nhưng không biết chừng ngày nào đó cô sẽ vứt chúng ra sau đầu, cuối cùng tám chín phần là bị lãng quên.

Nghĩ như thế, Thiên Chi tranh thủ thời gian đợi tin nhắn trả lời, cô bấm vào khung chat của Lâm Tuân.

[Tiền Tiền ái thiên thiên: Lớp trưởng, tớ đã vượt qua vòng loại, còn nắm chắc giấy thông hành của vòng bán kết, nhưng cậu đã quên tính tớ vào rồi!]

[Lâm Tuân: Ừ, thêm cậu và tớ, trong lớp chúng ta tổng cộng có ba người.]

[Tiền Tiền ái thiên thiên: Ừ, tớ biết rồi, người còn lại là Đường Thu Thu đúng không.]

Bởi vì trước đó Đường Thu Thu cũng có mặt trong phòng ngủ, hơn nữa khi ấy trong phòng ký túc xá chỉ có hai người bọn họ, Thiên Chi đã thuận miệng nhắc nhở cô ấy một tiếng.

Sau đó ngay cả việc cô ấy được tiến vào vòng bán kết, cũng đã nói với Thiên Chi.

[Lâm Tuân: Đúng vậy, cậu ấy cũng có mặt. Nơi diễn ra vòng thi bán kết đã có, là ở thành phố Z. Đến lúc đó ba người chúng ta đi cùng nhau.]

[Tiền Tiền ái thiên thiên: Trên website official của cuộc thi còn chưa có tin tức cụ thể, vì sao cậu lại biết nhanh như vậy?]

[Lâm Tuân: Trong khoa nhận được tin tức trước, nhanh hơn so với trên website official một chút, cho nên bọn họ đã thông báo cho chúng ta biết trước, để chúng ta tranh thủ đặt mua vé tàu cao tốc sớm một chút.]

Thành phố Ngân cách thành phố Z không tính là xa lắm, vì vậy không cần phải đi máy bay, ngồi tàu cao tốc cũng có thể đi đến đó rất nhanh.

[Tiền Tiền ái thiên thiên: Được nha ~ sau khi quyết định thời gian cụ thể, cậu nhớ báo cho tớ và Đường Thu Thu một tiếng, để hai bọn tớ còn biết đường chuẩn bị.]

[Lâm Tuân: Được thôi.]

Sau khi bàn bạc xong tất cả mọi việc, Thiên Chi không còn tâm trạng xem TV nữa, cô gái nhỏ trực tiếp nhảy từ trên ghế sô pha xuống, chạy những bước ngắn về phía thư phòng, chuẩn bị thông báo cho Tống Kỳ Thâm biết một chút.

Trông cô như vậy, quả thực là xem như đang chuẩn bị báo cáo.

Thiên Chi trực tiếp đẩy cửa ra, nhìn thấy Tống Kỳ Thâm đang ngồi nghiêm túc trước cái máy tính đặt trên bàn làm việc, cô nâng giọng lên, gọi một tiếng: “Anh ơi.”

“Em có chuyện này muốn nói với anh.”

“Cuộc thi của em đã tiến vào vòng bán kết, đến lúc đó em và bạn học sẽ cùng nhau đi đến thành phố Z một chuyến.”

“Nhưng thời gian cụ thể còn chưa được quyết định, em cảm thấy có lẽ không khác lúc trước là bao, sẽ diễn ra trong hai ngày cuối tuần.”

Rõ ràng.

Hiện giờ Thiên Chi đã nói nhiều hơn so với trước kia.

Tuy rằng âm thanh càng nói càng nhỏ dần, nhưng suốt cả quá trình Tống Kỳ Thâm đều nghe thấy rõ, anh đeo tai nghe, nhướng mày nhìn qua.

Sau đó anh nhẹ nhàng di chuyển con chuột một chút, màn hình video call vẫn chưa thu lại, cứ phô bày ra như vậy.

Động tác của anh vô cùng dứt khoát và lưu loát đem âm lượng tai nghe giảm xuống.

Ánh mắt anh đảo qua, khẽ gật đầu, hành động này của anh, dường như đang ra hiệu cho đối phương ở đầu dây bên kia dừng lại một chút.

Nhìn người ở phía đối diện không di chuyển, Tống Kỳ Thâm hơi nâng mắt lên, nhìn về phía Thiên Chi, chậm rãi lên tiếng.

“Biết rồi, ở thành phố Z sao?”

“Đúng vậy.” Thiên Chi tựa lưng vào cánh cửa gỗ của thư phòng, sống lưng đặt trên mặt cửa, chơi một trò chơi nhỏ chính là nhẹ nhàng di chuyển lên xuống.

“Muốn anh đưa em đi không?”

“Không cần đâu, em đã hẹn với bạn học rồi, chúng em sẽ mua vé tàu cao tốc đi cùng nhau.”

Thiên Chi nói xong, cô dường như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên giọng nói có chút quái lạ, “Có phải em đang quấy rầy anh không? Vậy em đi trước….”

“Không sao đâu, cũng sắp kết thúc rồi.”

“Hay là bảo trợ lý Hạ đưa em đi nha?”

“Thật không cần mà.”

Thiên Chi vội xua tay, “Em đi xem heo con Bội Kỳ tiếp đây.”

“Ừ.”

Mãi đến khi Tống Kỳ Thâm nhìn thấy thân ảnh của cô gái nhỏ biến mất ở ngoài cửa phòng, lực chú ý của anh mới quay về trên màn hình máy tính.

Ngón tay thon dài khẽ di chuyển, bấm nhẹ lên con chuột, điều chỉnh lại âm lượng.

“Các anh tiếp tục đi.” Tống Kỳ Thâm nhắc nhở một chút.

Tuy nhiên đám người tinh anh ngồi ở phía đối diện màn hình video call  như bị bấm nút pause, không hề nhúc nhích, y như cái xác ướp được đặt ở nơi đó.

Còn giống như trạng thái say rượu.

Thật choáng váng mà.

Tối hôm nay có mở một cuộc họp tạm thời, các trưởng phòng của các bộ phận ở Tống Thị bị triệu tập đến phòng hội nghị này, phải làm thêm giờ.

Đối tượng mà bọn họ phải mở cuộc họp video call, chính là vị Tống thái tử gia này.

Thời điểm vừa mới bắt đầu tất cả đều bình thường, theo thường lệ các trưởng phòng đại diện của từng bộ phận sẽ lên tiếng, sau đó Tống Kỳ Thâm là  người tổng kết lại báo cáo.

Nhưng khi ấy, một tiếng “Anh ơi” vang lên thật rõ ràng đã phá vỡ mọi chuyện.

Tóm lại trước khi Tống tổng chưa quay trở về Tống thị, thực ra tin bát quái đã đi trước một bước, bay trở về nước.

Thí dụ như sống khổ hạnh như tăng nhân, ngay cả sống ở nước ngoài cũng không có nửa cái tin tức viền hoa.

Lại thí dụ như, một người đàn ông như thế này, còn tốt nghiệp từ trường Ivy League danh giá, có tận hai học vị của hai chuyên ngành luật và tài chính.

Được giới truyền thông gọi là tài phiệt trẻ tuổi có sức ảnh hưởng nhất hiện nay, người thừa kế duy nhất của Tống thị.

Cuối cùng tổng kết lại trọng điểm.

Tất nhiên bởi vì anh có một khuôn mặt quá đẹp trai.

Đợi một chút…. Dẹp tất cả cái rắm cầu vồng ở trên qua một bên….

Đã nói không gần nữ sắc kia mà!

Tuy rằng không nhìn thấy được người, nhưng âm thanh “Anh ơi” kia còn giả được sao!!

Vô cùng mềm mại, còn lộ ra sự trong trẻo của thiếu nữ, rõ ràng giọng nói dịu dàng này thuộc về một cô gái nhỏ.

Tống Kỳ Thâm còn vì chuyện riêng mà tạm dừng cuộc họp video một lúc, tuy giọng điệu không có gì thay đổi, nhưng lại rất kiên nhẫn.

Đối với một nhà tư bản lớn mà nói, sự kiên nhẫn chính là thứ xa xỉ nhất đối với bọn họ, người bình thường còn không có khả năng bắt gặp.

Nhưng mà hôm nay….

Bọn họ đã được tận mắt nhìn thấy.

Một đám tinh anh không chỉ được nhìn thấy sự kiên nhẫn của Tống tổng.

Còn được nhìn thấy một mặt khác chưa từng xuất hiện của anh.

Tống Kỳ Thâm về nước bao lâu, thì nhóm trưởng phòng này đã làm việc chung với anh bấy lâu.

Cũng giống như đám người truyền thông ngoài giới, ấn tượng của đám tinh anh đó đối với Tống Kỳ Thâm, cũng không vượt qua tin tức mà trước đó truyền thông đã đưa tin.

Không gì khác hơn chính là thái tử gia ngậm thìa vàng của Tống thị, lạnh lùng và tự phụ.

Dựa vào thực lực của bản thân và sau lưng có sự hỗ trợ lớn mạnh của tập đoàn đã xây dựng một thế trận hoàn mỹ.

Rất ít nói, nhưng thủ đoạn vô cùng quyết đoán.

Chính xác là một thiên chi kiều tử*, sinh ra đã đầy kiêu ngạo.

(* Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư. Nguồn GG.)

Có một câu tục ngữ nói rất chính xác ——

Con đường của loại người này, từ khi sinh ra chính là dùng vàng mà lót đường.

Sống trong hoàn cảnh như vậy, cũng có kẻ ăn chơi trác táng, nhưng lại là hào môn thế gia, một khi đã được giáo dục, đa phần đều là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

(* Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn.)

Tống thị từ trên xuống dưới đều bị anh thu phục không hề có nửa câu oán hận.

Dễ hiểu thôi, đó chính là sự khuất phục.

Nhưng đúng lúc cái thái độ kia lại không giống như trước đây.

Vì sao cứ có cảm giác Tống tổng, từ khi nào lại trở thành người dễ bảo như vậy?

Hỏi một câu, thì trả lời một câu.

Đám tinh anh khó tránh khỏi bát quái một phen, những thông tin này lướt ngang qua đại não, thực ra không tốn đến vài giây.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

Tống Kỳ Thâm nhìn vào màn hình thấy một đám ngốc ngồi chết lặng, nhẹ nhàng đưa tay gõ xuống mặt bàn.

Sau đó hiếm khi nghe thấy anh lên tiếng giải thích, âm thanh không nhanh không chậm.

“Vừa rồi chính là, cô gái của tôi.”

Đám tinh anh cân nhắc một lúc, cân nhắc đến mức khoé môi cũng hiện ra chút ý cười.

Bởi vì quanh năm luôn thường xuyên làm việc đến khuya còn mắc triệu chứng rụng tóc, tuy rằng đám tinh anh này khôn khéo trong sự nghiệp, nhưng trên phương diện tình cảm không mạnh mẽ một chút nào.

Cho nên.

À, thì ra là người nhà của anh.