Cô Ấy Là Do Tôi Nuôi Lớn

Chương 63: 63: Nhờ Vả





Nơi Lâu Vĩnh đến là một quán bar sầm uất ngoài vùng ngoại ô, nơi đây được trang trí theo phong cách cổ điển với tông màu tối bởi những góc tường được làm bằng gỗ cao cấp, đồ vật trang trí cũng là những bước tượng bằng gỗ hoặc tre vô cùng tinh xảo.
Vừa bước vào quán, chóp mũi hắn đã ngửi thấy mùi gỗ ấm áp vây quanh, đôi mắt nhanh chóng đảo quanh, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy người cần gặp ở một góc tối trong quán.

Đôi giày da nhẹ nhàng dẫm lên mặt nền làm bằng đá cẩm thạch mát lạnh, chẳng mấy chốc đã di chuyển đến trước mặt người kia.

Lâu Vĩnh còn không đợi người kia ngẩng mặt lên nhìn hắn, môi mỏng hơi nhếch lên một vẻ biếng nhác, trong hơi thở không giấu nổi sự tức giận mà cất tiếng:
“Vì sao lại thu nhận cô ta? Thu nhận xong rồi mới nói cho tôi biết? Hoắc Kỳ Vũ, cậu đây là muốn âm mưu chuyện quái quỷ gì?”
Hoắc Kỳ Vũ trước những câu hỏi dồn dập kia lại lựa chọn im lặng không trả lời, đôi mắt nâu kia có phần lơ đãng nhìn đến phần cổ của Lâu Vĩnh.

Bởi vì Lâu Vĩnh đi vội, hắn chỉ tiện mặc một chiếc áo phông cổ tròn đơn giản cùng chiếc quần Jogger màu đen, kết hợp với khuôn mặt đẹp không tì vết kia của hắn càng khiến cho người khác có cảm giác vừa không ăn khớp, lại hút mắt đến lạ.

Tất nhiên, thứ Hoắc Kỳ Vũ nhìn thấy không phải là những thứ tầm thường này, mà tại cổ của người đàn ông tên Lâu Vĩnh kia vẫn còn nguyên dấu hickey đỏ ửng bắt mắt trên vùng da sáng.

Hoắc Kỳ Vũ hơi mở khoang miệng, nhưng câu nói của hắn ta dường như không dùng để trả lời những điều kia, thay vào đó là một câu hỏi ngược lại dành cho Lâu Vĩnh:
“Tôi còn tưởng cậu thanh tâm quả dục?”
Lâu Vĩnh tất nhiên nhận ra người kia đang nói về vấn đề gì, dấu hôn đó là hắn dụ dỗ mãi bé con của hắn mới cho tặng, hà cớ gì phải giấu giếm.

Hướng đôi mắt xanh ngọc bích nhìn Kỳ Vũ đang hơi nheo mắt, trên môi câu lên nụ cười cao lãnh đầy tự hào.
“Đúng thịt mới ăn, tôi cũng đâu phải kẻ muốn đụng chạm vào mấy thứ dơ bẩn bên ngoài.

Lại nói, vì sao lại thu nhận Hứa Thanh Thanh?”
“Cô ta có vài thứ giống em gái tôi.”
“Chỉ vậy?”
“Cô ta biết nhiều hơn những thứ có trong hồ sơ thông tin của cậu… Giống như cô ta đã từng nhìn thấy em gái của tôi trước đây như thế nào để bắt chước theo vậy.”
Lâu Vĩnh lúc này không còn khuôn mặt cười cợt, thay vào đó là sự nghiêm túc lắng nghe người trước mặt bắt đầu diễn dãi.

Mà bên kia, Hoắc Kỳ Vũ cũng trưng ra bộ mặt từ tốn tiếp tục nói ra thông tin mà mấy tuần nay hắn ta thu thập được từ người phụ nữ này.

Sau hơn nửa tiếng nói ra hết những bằng chứng mình có, Kỳ Vũ lúc này mới nhìn đến khuôn mặt đăm chiêu của Lâu Vĩnh, nhẹ giọng nhắc nhở.
“Cậu đã đào tạo cô ta không một chút sơ sót nào đâu, cô ta còn có thể câu kết với đám bệnh viện để có thể làm giả giấy xét nghiệm ADN.


Cha mẹ tôi đã quá trông móng vào đứa con gái mất tích, lúc này nhìn thấy bóng dáng con bé trên người ả ta thì còn đâu lý trí để nhận biết được thật giả cơ chứ? Nhưng tôi còn, vậy nên tôi mới nhờ đến cậu.”
Lúc này Lâu Vĩnh mới hơi cong môi, yết hầu di chuyển lên xuống một đường, phát ra âm thanh từ tính:
“Cậu muốn tôi giải quyết nhân viên đã bị đuổi việc hửm? Tôi sẽ được lợi gì chứ? Hoắc Kỳ Vũ, cho dù chúng ta không phải là thù, nhưng nếu nói hai ta là bạn bè thân thiết để tin tưởng giao phó những chuyện gia đình của cậu… Xin lỗi để cậu phải lầm tưởng, tôi vẫn chưa có ý định đó.”
Hoắc Kỳ Vũ đương nhiên sẽ đoán trước sự tình này, đuôi lông mày hơi giãn ra, nhẹ giọng đáp:
“Cô ta muốn sau khi thâu tóm được vị trí tiểu thư nhà Hoắc gia sẽ đánh chủ ý lên người Đàm Nhu Nhi.

Tôi biết cậu đang làm gì với Phó gia, vậy nên tôi nghĩ trường hợp của tôi, không nói cậu cũng sẽ tự ý ra tay mà thôi.

Thà rằng chúng ta cùng hợp tác.” - Hoắc Kỳ Vũ nói xong, bên môi câu lên nụ cười tuyệt sắc, ánh mắt tràn ngập sự tự tin mà đối đầu với Lâu Vĩnh.
Ở phía đối diện, Lâu Vĩnh chậc lưỡi, cũng đáp lại Hoắc Kỳ Vũ bằng một nụ cười nhẹ.
“Xem kìa, chỉ vài tuần mà cậu đã đem ân nhân của mình vào trong một cuộc cá cược?”
“Lâu Vĩnh, tôi chỉ qua đang mượn thanh danh cô ấy để nhờ vả cậu mà thôi, đối với tôi ân nhân mãi là ân nhân.


Cho dù sau này cậu còn muốn tiếp tục đối đầu với tôi thì cô ấy vẫn là người tôi thề không chạm tới.” - Đây là một lời khẳng định chắc chắn của Hoắc Kỳ Vũ, hắn ta cho dù có phải là người nhỏ nhen ích kỷ háo thắng, đối với Đàm Nhu Nhi, hắn ta thề không làm cô tổn thương dù là một cọng tóc.
“Vậy được thôi, hồ sơ của Hứa Thanh Thanh sẽ gửi vào máy của cậu sau 2 tiếng nữa bao gồm từ khi mới sinh cho đến khi rời tổ chức.

Còn về phần cậu muốn làm gì với cô ta là chuyện của cậu.

Cần thêm thông tin gì thì lại tiếp tục làm phiền đến tôi.”
Không biết Lâu Vĩnh nghĩ đến chuyện gì, đáy mắt nheo lại nhìn về phía Hoắc Kỳ Vũ buông lời cảnh cáo:
“Với cả, không được nói cho cô ấy biết về vụ của Phó gia, cô ấy có biết cũng không thể vãn hồi điều gì, Phó gia trước đó đã dính nhiều tội trạng, tội nghiêm trọng nhất trong đó chính là đánh chủ ý lên đầu của bé con.”
Lâu Vĩnh nói xong chuẩn bị rời đi, không ngờ lại bị lời nói tiếp theo của Kỳ Vũ kìm chân lại:
“Vậy còn Hứa Thanh Thanh? Tôi thắc mắc vì sao cô ấy không hề biết Hứa Thanh Thanh là thuộc hạ của cậu.”.