Bữa tối dùng xong, Đông Phương ôm Dạ Tâm coi ti vi cùng nhau. Thằng bé cũng không nói gì đến Phong Lệ, vì thằng bé biết rõ ở đây đến giờ mà không có sự làm loạn, thì ba Phong Lệ đã cho phép rồi.
Ngồi trong lòng Đông Phương, Tâm Tâm thấy rất ấm áp.
" Ba xin lỗi, sau này ba sẽ bù đắp cho con " Anh hôn lên trán thằng bé, miệng nói nhỏ.
" Con không trách ba nữa..." thằng bé đưa bàn tay nhỏ của mình, xoa xoa má anh.
Anh cảm thấy hạnh phúc, nắm lấy bàn tay nhỏ hôn lên.
Cảm giác ở cạnh đứa con xa cách mình bao năm, thật sự....có gì đó khó tả lắm!
Bên ngoài càng ngày mưa lớn, Đông Phương vội vội vàng đi đóng cửa sổ ở các phòng. Tâm Tâm ở phòng cách đợi anh, thì cửa nhà vang tiếng chuông.
Thằng bé ra ngoài, mở cửa, thì một thân thể lớn ngã xuống, Tâm Tâm ôm lấy cũng không thể.
" Ba " Thằng bé gọi lớn Đông Phương. Anh chạy nhanh ra, thì thấy Tố Diên...đang được Tâm Tâm ôm.
" Tố Diên, em sao vậy? " Anh lay mạnh cô, ôm cô lên.
Cả người cô ướt sũng, cánh tay trái cũng bị thương, máu đã làm đỏ thẫm hết cái váy. Bộ váy này...lúc nãy là mặc đến đây mà?
Trên đường về có chuyện gì sao?
" Ba, điện thoại ở đâu? Con gọi chú Triệu " Dạ Tâm nhìn thấy vết thương liền hỏi.
Anh chỉ hướng để điện thoại, thằng bé nhanh gọi Tài Triệu.
" Chú Triệu, Tâm Tâm cháu đây...chú mau đến..."
Ở đây là đâu?
Thằng bé quay sang nhìn anh, anh vội nói:" Chung cư X, đường..."
15 phút sau, mưa to bão táp cũng không thể ngăn cản Tài Triệu, rất nhanh đã đến nơi.
Nhìn Đông Phương và Dạ Tâm, rồi nhìn Tố Diên bị thương nằm trên giường.
Anh có nên gọi Doãn Chy không nhỉ? Đây đều là đàn ông, làm sao thay đồ cho cô ấy?
" Vết thương của cô ấy cũng khá nặng, đừng vận động mạnh là được...nhưng đồ của cô ấy đã ướt hết rồi..." Tài Triệu nhìn hai ba con.
" Hai người ra ngoài đi. Tôi sẽ thay " Đông Phương cầm bộ đồ của mình, nhìn cả hai.
Tài Triệu và Dạ Tâm vội ra ngoài. À hự, coi như chưa biết gì đi.
" Con chịu ở cùng anh ta à? " Tài Triệu xoa đầu Tâm Tâm hỏi.
Một cái gật đầu xuất hiện, anh cười:" Hãy sống như những đứa trẻ khác. Đừng như lúc trước nữa, nhé? "
" Vâng "
Năm phút sau.
Đông Phương cầm bộ váy của Tố Diên bỏ vào thùng rác, anh kéo mền lên đắp cho cô. Bộ pijama của anh khá rộng, hi vọng nó sẽ không làm cô lạnh.
Ra ngoài, anh khựng lại với bốn con mắt ngoài kia.
" Cô ấy...là thư kí của tôi "
"..." im lặng.
" Bình thường hay ở qua đêm nhà tôi vì công việc, nên lúc nãy cô ấy chạy đến đây là chuyện bình thường "
"..." im lặng.
" Chúng tôi chỉ là bạn bè, từ lúc biết Tâm Tâm là con trai của mình..tôi chưa nghĩ đến việc tiến thêm bước nữa "
"..."
Từ nãy giờ có ai hỏi đến việc này đâu?
" Không có ai hỏi nha, ba tự khai đó " Dạ Tâm khoanh tay, trêu chọc.
Đông Phương cứng họng...
" Thôi thôi, tôi xin phép về không Lâm Lâm sẽ nổi điên mất. Hai ba con nhớ chăm sóc người bệnh cho tốt "
" À...hãy cẩn thận Uyển Ý Nghiên " Tài Triệu buông câu cuối rồi ra về.
Còn lại hai ba con nhìn nhau...
" Dì ấy...ba thích dì ấy? " Dạ Tâm thằng thắn hỏi, hảo ~ quả là tuổi trẻ tài cao!
"..."
Sao con lái lụa nhanh vậy?
" Ba đừng có giấu, ai lại tình nguyện thay đồ cho chứ, chắc hẳn ba có mưu đồ rồi "
"..."
Phúc hắc..!