CÔ ẤY LÀ ĐỂ SỦNG ( PHẦN 2 )

Chương 38




" Thiếu gia, đã bắt được Lợi Dung Nghi."

" Xử lý cô ta đi." Cung Diễn Thần xoay ghế lại, nhìn thuộc hạ mình bảo.

Tay lắc lắc li rượu, anh đứng dậy, quay lưng lại nhìn cửa sổ.

Bầu trời đêm hôm nay thật đẹp.

" Nhưng không đẹp bằng Dạ Nhi Nhi em." Cung Diễn Thần lẩm bẩm một mình, uống một ngụm rượu.

Anh về rồi, anh trở về rồi..

Anh trở về để giành lấy em!

...

Dạ Nhi Nhi ở bệnh viện cùng Bạch Doãn Chy. Cô cũng muốn mẹ chăm sóc, Đông Tâm còn nhiều việc, cô không thể để anh chạy đôn chạy đao hai nơi được.

" Con bé cứ ngủ vậy sao?." Bạch Doãn Chy ngồi bên giường, nắm lấy tay của Lợi Uất Chi.

" Vâng, không có dấu hiệu tỉnh lại." Dạ Nhi Nhi thở dài bảo.

Cả hai mẹ con cô đều rất thương cảm cho Lợi Uất Chi, biết rõ Lợi gia đã từ bỏ đứa con gái này lâu rồi, nếu Dạ Kỷ Thành không cần cô nữa...thì thật sự Lợi Uất Chi chẳng còn ai.

Cô và mẹ mình cũng đã xem cô bé này là người trong nhà, chỉ đợi Dạ Kỷ Thành có tiến triển hơn, nhanh chóng cưới lấy Lợi Uất Chi về nhà.

" Uất Chi, tỉnh dậy đi con."

" Bác vẫn mong con và Kỷ Thành trở thành một đôi mà." Bạch Doãn Chy đưa tay vuốt ve gương mặt Lợi Uất Chi.

" Bác chỉ chấm con làm con dâu bác thôi đó, con không tỉnh dậy làm sao trở thành con dâu của bác đây?."

Dạ Nhi Nhi ngồi bên giường thở dài. Chỉ hi vọng Lợi Uất Chi tỉnh dậy sớm.

" Mẹ, chị hai."

Dạ Kỷ Thành trên tay ôm một bó hoa, đứng ở cửa lên tiếng.

" Chị, chị thấy thế nào rồi?."

Cả ngày nay Dạ Kỷ Thành bận cùng Dạ Phong Lệ giải quyết công việc ở công ty, chưa có thời gian rảnh rỗi đến thăm chị mình và Uất Chi.

" Chị thấy ổn lắm, chỉ cần đợi lành vết thương thôi." Dạ Nhi Nhi mỉm cười bảo.

" Tốt rồi."

" Uất Chi...cô ấy..." Dạ Kỷ Thành nhìn về phía Lợi Uất Chi đang nằm ở đó.

Bạch Doãn Chy lắc đầu thở dài, cậu nhìn thấy cũng đủ hiểu cả rồi.

Bạch Doãn Chy đứng lên, nhường chỗ cho Dạ Kỷ Thành.

Quay người đi lấy xe lăn, nhìn con gái mình, hỏi:" Nhi Nhi, con có muốn đi dạo không?."

" Có...con muốn đi." Dạ Nhi Nhi đáp.

Bạch Doãn Chy nhanh chóng đỡ Dạ Nhi Nhi ngồi lên xe lăn, đẩy cô rời đi.

Thật ra là để không gian lại cho Dạ Kỷ Thành và Lợi Uất Chi.

Cậu cũng hiểu thành ý của mẹ và chị hai mình, ngồi bên giường, Dạ Kỷ Thành đặt bó hoa sang một bên, tay đưa lên vuốt ve gương mặt Lợi Uất Chi.

" Em tỉnh dậy đi..."

" Tôi còn muốn ăn tối cùng em mà."

" Ngủ hoài như vậy không tốt đâu." Cậu nắm lấy tay của Lợi Uất Chi lên, áp sát vào gương mặt mình.

Đau lòng...

Thật sự đau lòng không nói thành lời.

...

" Mẹ..." Dạ Nhi Nhi lên tiếng.

" Con muốn đích thân xử lý Lợi Dung Nghi." Cô quay đầu nhìn mẹ mình.

" Con đó, còn đang bị thương mà sung sức vậy sao?."

" Nhưng mà..."

" Mẹ đã cho người tìm cô ta rồi, cô ta không có ở Lợi gia."

Dạ Nhi Nhi nghe xong thì cau mày. Cũng phải...cô nhớ lại bộ dạng của Lợi Dung Nghi lúc đấy không bình thường mấy.

" Đến khi tìm ra rồi mẹ sẽ cho con làm gì làm, còn bây giờ thì dưỡng thương tốt cho mẹ."

" Điều trước mắt phải đợi Uất Chi tỉnh dậy nữa." Bạch Doãn Chy thở dài.

Lúc này có cuộc gọi đến, Bạch Doãn Chy liền bắt máy.

" Em nghe đây."

Nghe cách trả lời của mẹ mình, cô cũng đoán ra là ba gọi đến.

[ Em ra tay với Lợi Dung Nghi rồi? ]

" Không có, em chưa làm gì cả. Phong Lệ...sao vậy? " Bạch Doãn Chy cau mày.

Có cảm giác gì đó không ổn rồi...

[ Lợi Dung Nghi chết rồi ]

" Cái gì?."

Dạ Nhi Nhi nghe mẹ mình hét lên liền giật mình, gấp ga gấp gáp hỏi:" Mẹ...sao vậy?."

" Có chuyện gì sao?."

Bạch Doãn Chy nhìn con gái mình, nói:" Lợi Dung Nghi...chết rồi..."

" Cái gì???."

Dạ Nhi Nhi cũng bất ngờ y chang mẹ mình.

[ Chy...Chy...]

" Em...em nghe..."

[ Lợi Dung Nghi không vô duyên vô cớ chết như vậy, em hãy cẩn thận, nhất là Nhi Nhi, anh sẽ cho người đến bảo vệ con gái và em.]

" Em biết rồi."

Nói xong, Bạch Doãn Chy cúp máy.

Với tư cách làm mẹ...

Tự dưng cảm thấy sắp tới có chuyện không mấy tốt lành với đứa con gái nhỏ này.

" Mẹ..."

" Nhi, con thông minh, con biết rõ Lợi Dung Nghi không phải khi không lại chết như vậy."

" Mẹ không làm gì, Tiểu Tâm chắc chắn cũng chưa ra tay, chúng ta vẫn chưa hành động."

" Có kẻ đã đi trước rồi."

" Con phải cẩn thận, biết không?." Bạch Doãn Chy quan tâm nhìn Dạ Nhi Nhi bảo.

Cô gật đầu, ôm lấy mẹ mình.

" Con hiểu rồi...con sẽ tự bảo vệ bản thân."

...

Qua hôm sau.

" Thiếu gia, Lợi Dung Nghi đã chết rồi."

" Làm tốt lắm."

Cung Diễn Thần đứng chỉnh cavat, nhìn mình trong gương. Anh mỉm cười, nhớ đến Dạ Nhi Nhi, tâm trạng Cung Diễn Thần luôn vui vẻ đến thế.

" Nhi..."

Cung Diễn Thần lấy một viên kẹo bỏ vào miệng, vị ngọt của kẹo này...

Giống như Dạ Nhi Nhi vậy.

" Nhi, kẹo ngọt lắm."

Cung Diễn Thần tự lẩm bẩm một mình. Thuộc hạ bên cạnh cũng đã quá quen với cảnh này, im lặng xoay người rời đi.

Ở cái Cung gia này, không ai là không biết Cung Diễn Thần đơn phương Dạ Nhi Nhi đến say đắm và nhiều năm như vậy.

Ai cũng biết...

Chỉ có Dạ Nhi Nhi không hề biết.