CÔ ẤY LÀ ĐỂ SỦNG ( PHẦN 2 )

Chương 19




Hai ngày sau.

Đông Tâm vừa bước ra từ phòng họp, thư kí đi vào, ghé sát vào tai anh nói nhỏ gì đó.

Biểu hiện trên mặt anh có chút bất ngờ, sau đó gật đầu.

" Vậy chúng ta làm gì tiếp theo thưa sếp?." Thư kí hỏi.

" Không cần làm gì hết." Đông Tâm đáp, đưa tay chống lên bàn.

Thư kí của anh bảo rằng Lợi Dung Nghi bị đánh đến trọng thương, đang nhập viện cấp cứu.

Đông Tâm hơi bất ngờ vì cô ta chưa bị anh làm gì đã bị người khác đánh đến trọng thương.

Tuy chưa đích thân ra tay được.

Nhưng anh muốn tặng cho cô ta hai chữ!

" Vừa lắm."

Đông Tâm lẩm bẩm một mình.

...

Bệnh viện.

Lợi Dung Nghi mở mắt tỉnh dậy, cả người đều nhức mỏi, Lợi phu nhân bên cạnh thấy con gái mình đã tỉnh mà vui mừng.

" Dung Nghi, con của mẹ...con tỉnh rồi..."

Lợi phu nhân không ngừng thốt lên, vội quay lưng chạy đi gọi bác sĩ.

Bác sĩ được kéo đến, kiểm tra tình hình của Lợi Dung Nghi một chút, sau đó nói đã ổn hơn rồi, chỉ cần tịnh dưỡng tốt bản thân nữa thôi.

Lợi phu nhân vui mừng không tả, đang yên đang lành, hai hôm trước Lợi Dung Nghi bị ai đó bỏ trước cổng Lợi gia, cả người đầy thương tích, xém chút bị đánh đến mất cái mạng nhỏ rồi.

" Dung Nghi...là ai đánh con...con nói đi..." Lợi phu nhân nắm lấy tay Lợi Dung Nghi, kích động hỏi.

Lợi Dung Nghi mấp mấy môi, cố thốt lên chữ:" Là...là..."

" Dạ...Nhi..Nhi..."

...

Đông thị.

" Dạ Nhi Nhi, cô ra đây cho tôi."

Lợi phu nhân xông thẳng vào đại sảnh của Đông thị, không ngừng la hét.

" Thưa phu nhân, ở đây là công ty." Tiếp tân liền chạy ra ngăn cản.

Đâu ra xông vào còn gọi thẳng tên phu nhân tương lai của Đông thị vậy chứ?

Đông Tâm lúc này đi xuống, nhìn thấy Lợi phu nhân, anh ô lên.

Đúng là mẹ nào con nấy, con dai như đỉa còn mẹ bám mãi không buông.

" Xin hỏi Lợi phu nhân đến đây làm gì?." Đông Tâm bước lên, hỏi.

" Gọi Dạ Nhi Nhi ra đây...tôi biết con nhóc đó làm ở đây, mau gọi nó ra đây."

Dạ Nhi Nhi lúc này bước ra do nghe tiếng náo động, cô tiến ra, nhìn Lợi phu nhân.

" Tôi nghe bảo là bà tìm tôi?." Dạ Nhi Nhi khoanh tay ngẩn cao mặt nhìn Lợi phu nhân.

Lợi phu nhân nhìn thấy cô đã bốc hỏa, đưa tay chỉ về phía cô.

" Mày...mày dám đánh con gái tao?."

Dạ Nhi Nhi mỉm cười, cô đưa tay vuốt tóc:" Lợi phu nhân, bà có biết hành động chỉ tay vào người khác bất lịch sự lắm không?."

Cô tiến đến thêm vài bước.

" Bà bảo tôi đánh con gái bà? Tôi đánh ai?." Dạ Nhi Nhi nhăn mặt hỏi.

" Mày...mày là kẻ đánh Dung Nghi...chính miệng con bé nói." Bà ta quát lớn.

Đông Tâm cau mày, mẹ con nhà họ Lợi này thích đổ tội cho người khác vậy nhỉ?

Anh tiến lên, che chắn cho Dạ Nhi Nhi, cô cũng nép đằng sau anh.

" Lợi phu nhân chắc có hiểu lầm?."

" Nhi Nhi của tôi vẫn đang bị thương, trước giờ cô ấy lại rất đoan trang thục nữ, làm sao có thể đánh người? Lại là còn đánh con gái của Lợi phu nhân."

" Con gái của phu nhân đây, chúng tôi cũng không dám đụng tay vào."

" Bởi vì Lợi Dung Nghi không đáng để chúng tôi đụng tay."

" Chỉ phí bẩn cả tay." Đông Tâm buông lời cay nghiệt.

" Các...các người..." Lợi phu nhân lảo đảo bước chân, tức giận những lời anh thốt ra.

" Bảo vệ, tiễn khách."

Đông Tâm thốt lên, hai bảo vệ đứng gần đó liền gật đầu, cao to khỏe mạnh tiến đến kéo lấy Lợi phu nhân lôi ra.

Lợi phu nhân bị lôi đi, không ngừng la hét và vùng vẫy. Nhưng cũng vô ích cả thôi, làm sao bà già này lại chống nổi hai bảo vệ cao to cường tráng này chứ?

Bên trong, nhân viên ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Đông Tâm khi ra sức bảo vệ Dạ Nhi Nhi. Lợi gia cũng có tiếng, không ngờ vì cô gái của mình, Đông Tâm cái gì cũng không cần hay không nể.

Mọi người đứng vỗ tay, không ngừng khen ngợi Đông Tâm.

" Sếp của chúng ta thật đáng ngưỡng mộ nha."

" Đúng là mẫu đàn ông cho các chị em phụ nữ chúng ta muốn lấy làm chồng."

...

Đông Tâm đưa Dạ Nhi Nhi ra xe, trên xe, cô nắm chặt váy nhìn anh.

" Em đừng nhìn anh như vậy." Đông Tâm thốt lên.

" Anh tin em mà." Anh cúi xuống, cụng trán mình lên trán cô, mỉm cười.

Dạ Nhi Nhi mỉm cười, ôm lấy Đông Tâm.

" Cảm ơn anh."

Có sóng gió ra sao, chỉ cần Đông Tâm tin cô là đủ!

Cô không cần gì hết.

...

Dạ gia.

Dạ Nhi Nhi bước vào nhà, vừa đi vào đã thấy Bạch Doãn Chy và Dạ Phong Lệ.

" Ba, mẹ."

Cô thốt lên, chạy đến ôm lấy mẹ mình.

" Ba mẹ về khi nào vậy?." Cô hỏi.

" Ba và mẹ nghe Tâm Tâm bảo con bị đám người xấu đánh, nên lập tức trở về." Doãn Chy vuốt tóc con gái mình, vết thương trên người làm Bạch Doãn Chy và Dạ Phong Lệ chú ý đến.

" Ai đánh con vậy?." Dạ Phong Lệ thốt lên.

" Là Lợi Dung Nghi, đại tiểu thư của Lợi gia, cô ta cho người đánh em ấy."

Đông Tâm bước vào thốt lên.

" Con xin lỗi, vì chuyện cá nhân đã làm Nhi Nhi bị thương, mong ba mẹ trách móc. " Đông Tâm cúi đầu, thành tâm hối lỗi.

Dạ Nhi Nhi chạy đến chỗ Đông Tâm, kéo lấy áo anh.

" Không phải lỗi của anh mà." Dạ Nhi Nhi nhìn ba mẹ mình bảo.

Dạ Phong Lệ mỉm cười:" Lúc nhận được tin, ba đã cho người tìm rõ rồi."

" Có lẽ Lợi Dung Nghi gì đó đang nằm viện phải không?." Bạch Doãn Chy lên tiếng hỏi.

" Sao...sao mẹ biết?." Đông Tâm bất ngờ.

Bạch Doãn Chy nhìn Đông Tâm mỉm cười. Dạ Phong Lệ chỉ lắc đầu.

" Ba cản không kịp..." Dạ Phong Lệ bất lực bảo..

Rồi...nói đến đây hiểu rồi.

Mẹ Bạch Doãn Chy của chúng ta tái xuất giang hồ vì con gái rồi.

" Mẹ...chỉ dọa thôi mà..."

Như năm đó, khi ôm Đông Tâm chạy khỏi phóng viên.

Bạch Doãn Chy cũng dọa người bằng súng thôi mà.

Bằng súng...

Thôi mà...