Cô Ấy Không Giống Như Mọi Người

Chương 7: Vào đoàn làm phim




Rất nhanh, danh sách diễn viên của “Cung Khuynh Thiên Hạ” đã được định xong, đồng thời cũng đã công bố thời gian quay phim, chính là vào đầu tháng sau.

Hai ngày nay, Hạ Ảnh vẫn luôn theo dõi tin tức của đoàn làm phim, cho nên sẽ nhìn thấy tin này đầu tiên, khi cô thấy tên của người đóng vai nam chính là Chu Lịch Sâm, Hạ Ảnh hưng phấn đến nỗi xém chút đã té xĩu, anh ấy thật sự quay bộ phim này!

Khi Hạ Ảnh thấy tin này, Tiểu Lâm cũng ở bên cố ấy, Tiểu Lâm thấy cô ngơ ngác nhìn điện thoại, cũng nhìn qua một chút, khi nhìn thấy hết nội dung trên điện thoại, Tiểu Lâm nhướng mày nói:“Này này này, mình đã nói Chu Lịch Sâm nhận bộ phim này mà, cậu còn không tin!Bây giờ trên mạng cũng đã công bố rồi, cậu tin rồi nhỉ?”

Tiểu Lâm nheo mắt dùng gương mặt ấm áp mà nhìn cô “Có phải rất kích động không?” tự đắc mà nhướng mày nói “Mình phát hiện những vai mà cậu nhận trong mấy năm nay, rất nhiều vai là diễn vai quần chúng trong phim của Chu Lịch Sâm, này, không phải cậu yêu thầm Chu Lịch Sâm đó chứ?”

Hạ Ảnh giống như bị người khác giẫm đuôi vậy, theo bản năng phũ nhận nói:“Cậu nói bậy gì đó, cậu mới yêu thầm người ta!”

Tiểu Lâm vốn chỉ nói đại như vậy thôi, nhưng phản ứng của Hạ Ảnh lại doạ cô một trận, Tiểu Lâm trợn mắt đánh giá Hạ Ảnh vài lần “Mình chỉ nói đại vậy thỗi, cậu kích động như thế làm gì?Chẳng lẽ mình đoán đúng rồi?”

“Điên quá đi!” Hạ Ảnh chột dạ, nheo mắt giận dữ nhìn cô, lộ ra một biểu cảm như muốn che giấu thứ gì đó.

“Ấy ấy ấy, chột dạ rồi!” Tiểu Lâm đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội bà tám này, nheo mắt nhìn cô, gương mặt đầy sự nghi hoặc “Mình nói mà, quăng một vai diễn tốt ở đó thì không nhận, cứ phải đi diễn cảnh quần chúng cho người ta, hoá ra là có mục đích cả, sao trươc đây mình lại không phát hiện chứ?”

Tiểu Lâm vẫn còn tự nói chuyện một mình, Hạ Ảnh dùng gương mặt khinh bỉ nhìn cô, lúc trước sao cô không phát hiện người này lại nhiều chuyện như vậy!

Nửa tháng sau, “Cung Khuynh Thiên Hạ” thực hiện nghi thức khai máy, diễn viên lần lượt vào đoàn làm phim, trong nghi thức khai máy, Hạ Ảnh lại nhìn thấy Chu Lịch Sâm một lần nữa, đối phương mặc một bộ vest, gật đầu nhìn cô rồi mỉm cười.

Hạ Ảnh có chút thụ sủng nhược kinh, từ khi “Bí Mật” đóng máy đến đây cũng đã được hai tháng rồi, cô ở trong phim chẳng qua chỉ diễn một người qua đường, người ta sẽ không quá ấn tượng, cô còn tưởng Chu Lịch Sâm đã quên cô rồi, không ngờ đối phương vẫn còn nhớ, vả lại còn chào hỏi với cô.

“Này, người đó sao cứ nhìn cậu mãi thế?” Tiểu Lâm vỗ vai của cô mà nói.

Hạ Ảnh nhìn theo ánh mắt của cô, quả nhiên có một người nheo mắt nhìn cô mà cười, người đó cô cũng biết, quản lý của Chu Lịch Sâm, Tần Triệt.

Đối phương thấy cô chú ý đến mình, ánh mắt không hề né tránh, mà còn chào hỏi với cô, làm cho Hạ Ảnh cảm thấy vô cùng kì lạ.

“Hai người có quen biết nhau?” Tiểu Lâm nhỏ tiếng nói.

Hạ Ảnh lắc đầu, cô không hề quen biết với Từ Triệt, cũng không biết đã gặp anh ta ở đâu, sao anh ta cứ nhìn cô mãi thế?Cho người khác cảm giác như họ rất thân thuộc vậy.

“Cậu đang nhìn gì?” Chu Lịch Sâm thấy Từ Triệt cứ nhìn qua bên đó, không thể không nhìn anh một cái rồi hỏi.

“Nhìn người đẹp” Từ Triệt nhún vai, ngữ khí vô cùng tinh nghịch.

Chu Lịch Sâm theo bản năng sẽ không tin lời anh, thuận theo ánh mắt của anh nhìn qua đó, thấy Hạ Ảnh ở bên kia đang cúi đầu nói gì đó với trợ lý, Chu Lịch Sâm lại nhìn về phía Từ Triệt lần nữa, thấy đối phương đang nhìn người ta với ánh mắt kì cục.

Chu Lịch Sâm có chút không vui, không phát ra âm thanh dùng khủy tay đẩy anh ta một cái, Từ Triệt bị đau, ở trước mặt báo chí và phóng viên không thể tức giận, nên chỉ có thể nở một nụ cười giả tạo nghiến răng nghiến lợi nói:“Cậu làm gì vậy?”

Chu Lịch Sâm dùng ánh mắt lãnh đạm mang ý “nhắc nhở” nói :“Chú ý hình tượng”

“Haiz!” Từ Triệt thở dài “Người ta cũng đâu có chụp tôi, tôi chú ý hình tượnng để làm gì!Này!” Từ Triệt không mang ý tốt nhìn anh, nhỏ giọng nói:“Hạ Ảnh đó, trông cũng bình thường thôi, cậu nhìn trúng người ta ở điểm nào vậy?”

“Cậu nhiều chuyện như vậy làm gì?” Chu Lịch Sâm khinh bỉ nói.

“……” Từ Triệt tức giân, trong lòng rất không phục, ai kêu anh bảo mật công việc tốt như vậy, bốn năm đại học, tốt nghiệp năm năm, anh chưa từng thấy Chu Lịch Sâm có tiếp xúc gì với con gái, chứ đừng nói đến chuyện khác, đột nhiên tận tâm với một diễn viên tuyến ba như vậy, anh có thể không hiếu kỳ?

“Sao không thấy Tô Mạn Giai?” Tiểu Lâm nhìn sơ qua một lượt, không hề nhìn thấy bóng lưng của Tô Mạn Giai, dựa theo phần công bố danh sách diễn viên, Tô Mạn Giai đóng vai Liễu tần.

Vai Liễu tần này diễn không khó lắm, được nuông chiều từ bé, tính cách phong khoáng, nói thẳng ra chính là một đại tỷ ngốc nghếch, bởi vì có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa vững chắc, cho nên vừa vào cung đã có phẩm giá hơn so với người khác, lúc trước có quan hệ rất tốt với nữ chính, sau đó cùng Mai phi lật mặt với nữ chính, sau đó bị người khác hãm hại mà chết.

Đất diễn của Liễu tần trong bộ phim này cĩng không quá nhiều, không tham gia nghi lễ khai máy là điều bình thường, nhưng dù sao cô ta cũng là người ở phía nhà đầu tư, bên đầu tư vì chuyện này mà đập nhiều tiền vào như vậy, trường hợp quan trọng như vậy cũng nên lộ mặt một chút mới đúng chứ.

Sau khi nghi thức khai máy kết thúc, qua mấy ngày sau “Cung Khuynh Thiên Hạ” sẽ bắt đầu quay phim.

Buổi tối trước ngày khai máy, Hạ Ảnh hưng phấn đến nỗi cả đêm không ngủ, vốn nghĩ phải phấn đấu thêm vài năm, không ngờ ước mơ nhiều năm của cô đã thực hiện được rồi.

Nói ra thì cô và Chu Lịch Sâm cũng là bạn cùng trường, Chu Lịch Sâm lớn hơn cô hai khoá, lúc cô lớp mười, Chu Lịch Sâm đã lên lớp mười hai, trong buổi tiệc chào mừng học sinh lớp mười, lần đầu tiên cô gặp Chu Lịch Sâm, lúc đó anh hát trên sân khấu, ở dưới đầy ấp tiếng hoan hô, lúc đó cô chỉ thấy vị học trưởng này có chút đẹp trai, không có tâm tư gì khác.

Thật sự khiến cô thay đổi cảm xúc là vào hôm hội thể thao của trường diễn ra, lúc đó cô tham gia chạy cự li ngắn, lúc thi đấu bị người ta gạt chân, bị chấn thương ở mắt cá chân và đầu gối, đau đến mức khiến cô phải bật khóc.

Bạn học đến đỡ cô dậy, đưa cô đi tìm bác sĩ trong trường, cô bị trật chân lại còn bị thương, chỉ có thể đi bằng một chân, lúc lên trên bục, không cẩn thận bị trẹo thêm lần nữa, trực tiếp đụng vào người ta, người đó chính là Chu Lịch Sâm.

Cô còn nhớ lúc đó anh mặc chiếc áo thể dục màu trắng, mà nửa người của cô đã ngã vào anh, máu trên đầu gối là dơ đồ của anh, cô chịu đựng sự đau đớn mà bò dậy, nói xin lỗi rất nhiều lần với đối phương.

Đối phương không chỉ không tức giận, thấy cô trật chân đi đứng không tiện, liền ôm cô đến phòng y tế. Lớn đến mức này, lần đầu tiên được người khác giới xa lạ ôm, cô căng thẳng đến mức không thể tự chủ được, hai tay vốn dĩ không biết nên đặt ở đâu……cũng không biết là do ngại ngùng hay căng thẳng, tóm lại là tim cô đập rất nhanh.

Năm lớp mười hai đó, cô đã điền nguyện vọng vào trường đại học của anh, lúc cô học năm nhất, anh đã học năm ba, lúc đó anh đã bắt đầu quay phim, khi ấy cô chỉ có một ước muốn là cùng anh quay một bộ phim, trong phim diễn thành cặp tình nhân, bây giờ đã thực hiện được giấc mơ giữa bạn ngày của những năm tháng thanh xuân.

Sáng ngày hôm sau, Hạ Ảnh đến đoàn phim từ sớm, nhân viên công tác đang bố trí cảnh quay, nhìn thấy bóng lưng bận bịu đó, nghĩ đến một lát có thể nhìn thấy Chu Lịch Sâm, Hạ Ảnh lại trở nên căng thẳng.

Khi Hạ Ảnh đến phòng hoá trang, Chu Lịch Sâm đã bắt đầu hoá trang rồi, nhìn thấy anh, Hạ Ảnh theo bản năng né ra, Tiểu Lâm thấy cô đứng ở trước cửa không động đậy, phải đưa tay quơ quơ trước mắt của cô, nói nhỏ bên tai cô:“Cậu ngây ngốc gì vậy?Có phải thấy người nào đó thì kích động rồi không?”

Hạ Ảnh liếc cô một cái, nhẹ nhàng đi qua bục hoá trang ngồi xuống, chỉ thấy một nửa bóng lưng của Chu Lịch Sâm lộ ra, nheo mắt đánh giá cô, là quản lý của anh, Tần Triệt.

Hôm qua ở nghi thức khai máy, Từ Triệt vẫn luôn đánh giá cô, cô và Chu Lịch Sâm không hề quen biết, tại sao đối phương cứ nhìn cô mãi vậy?Chẳng lẽ là do cô đã lấy đi vai diễn của người bên phía đầu tư?

“Sao anh ta lại nhìn cậu nữa vậy?” Tiểu Lâm liếc đối phương một cái nhỏ giọng nói.

“……” Hạ Ảnh cạn lời, cô cũng muốn biết tại sao đối phương cứ nhìn cô mãi.

Dù “Cung Khuynh Thiên Hạ” là đề tài cung đấu, những bên trong lại mang theo con đường tình yêu của nam nữ chính, nhận thấy sự biến động trong cung, nam chính được đại thần đưa xuất cung.

Lúc này cha của nữ chính vừa mất, nữ chính và mẫu thân vẫn ở lại quê hương huyện Việt Khê, huyện Việt Khê cách kinh thành không xa, tâm phúc dẫn theo nam chính chạy trốn khỏi sự truy sát mà chạy đến huyện Việt Khê, tâm phúc vì trọng thương mà mất, nam chính không biết phải làm sao.

Ngày nọ, nam chính vì một cái màn thầu mà bị một đám người vây đánh, nữ chính dẫn theo nô tì đi ra ngoài vừa hay thấy cảnh này, đã đuổi những tên đó đi.

Nam chính bị đánh đến mặt mũi sưng tấy nằm dưới đất, nữ chính thấy vậy không nhẫn tâm, kêu người đưa nam chính về nhà, lại mời đại phu thăm khám cho anh, sau khi vết thương lành lại, nam chính ở lại trong phủ của nữ chính, trở thành người theo đuôi của nữ chính, cứ như vậy mà sống trong nhà của nữ chính nửa năm.

Sau nửa năm, trong cung đã ổn định trở lại, nam chính lén rời khỏi huyện Việt Khê quay về kinh thành, dưới sự bảo vệ của tâm phúc mà lên ngôi hoàng đế, chỉ dùng hai năm đã có thể ổn định chuyện triều chính, sau đó phái người đến huyện Việt Khê tìm nữ chính, nhưng gia đình của nữ chính sớm đã rời khỏi nơi đó.

Nam chính lên ngôi nhiều năm vẫn chưa lập hậu, điều này đã khiến cho các triều thần trở nên gấp gáp, người nào cũng giục hoàng đế lập hậu để quản lý hậu cung, sớm nối dõi tông đường cho hoàng gia.

Câu chuyện nói từ lúc nữ chính nhập cung, nam chính bị ép tuyển tú, tâm tình rất không vui, nhìn hàng tú nữ ở phía dưới thêm lần nữa, gương mặt trông rất chán ghét, nếu không phải có người ở đó, thì chắc anh đã sớm rời đi.

Tổng quản thái giám Lý công công cứ ở bên cạnh nói mãi, dựa vào danh sách tên mà đọc, những tú nữ được đọc tên sẽ đi lên cho hoàng thượng chọn lựa, người được chọn có thể ở lại trong cung để chờ tin, người không được chọn thì đến từ đâu đi về đó.

Sau khi hoàng thượng liên tục loại bỏ mười mấy tú nữ liên tiếp, thái hậu thật sự nhìn không nổi nữa, nói một câu nghiêm túc bên tai hoàng thượng, hoàng thượng không thể chịu được nữa, trực tiếp quay người rời đi.

Thái hậu tức giận không nhẹ, nhưng chuyện liên quan đến hoàng thất, bà cũng không thể không quan tâm, nên đã tiếp tay vào việc tuyển tú, chọn phi thay cho hoàng thượng.

Câu chuyện chính là bắt đầu từ đây, sau khi hoàng đề rời đi, thái hậu chủ trì đại cuộc, bắt đầu kiểm tra những tú nữ này……