Cô Ấy Không Giống Như Mọi Người

Chương 24: Rời đoàn phim sớm




“Làm gì?Chột dạ sao?” Tiểu Lâm trợn mắt nhìn cô, thì thầm nói:“Vốn nghĩ cậu là một người tuyệt duyên, không ngờ lại cũng có lúc mắc bệnh mê trai.”

Hạ Ảnh:“……” Cậu không thể bớt nói vài câu sao?Cứ phải nói lớn ở trước mắt nhiều người như vậy!

Hạ Ảnh xem kịch bản, cảnh tiếp theo rất đơn giản, nam nữ chính gặp nhau trong hoa viên, sau đó nam chính đưa nữ chính về chỗ ở. Lúc này nam chính đã nảy sinh tình cảm với nữ chính, nhưng không bộc lộ tình cảm quá rõ ràng. Mà trong lòng nữ chính rất mâu thuẫn, một bên có hảo cảm với nam chính, còn một bên lại cảnh cáo bản thân, người đó là đế vương, hậu cung ba ngàn giai nhân, cô mãi mãi cũng không có được người đàn ông này.

Tuy nội dung rất đơn giản, nhưng vẫn có độ khó trong phần thể hiện cảm xúc, đặc biệt là đối với Hạ Ảnh, bởi vì cô có một bệnh vặt mang tên rất dễ căng thẳng.

Nhân viên công tác và diễn viên đều đã đến đủ, dựa theo một tiếng bắt đầu của đạo diễn Lưu, cảnh quay buổi chiều đã chính thức khởi quay.

Hạ Ảnh hít sâu, kìm nén sự căng thẳng của mình, cảnh trước hai người đều làm rất tốt, một lần là qua. Nhưng cảnh sau lại có chút vấn đề, đầu tiên là việc Chu Lịch Sâm bộc lộ tình cảm không đạt.

Cho nên tình tiết câu chuyện đã làm loạn việc quay phim, cho nên nội dung này nên ở cảnh quay trước, lúc này nam chính chỉ vừa nảy sinh hảo cảm với nữ chính, không thể bộc lộ cảm xúc rõ ràng như vậy, nhưng biểu hiện của Chu LỊch Sâm lại quá mãnh liệt. Liên tục hai lần bị kêu dừng, đạo diện Lưu đặc biệt đi qua đó, phân tích cho anh nội tâm của nhân vật.

Vấn đề của Chu Lịch Sâm giải quyết rồi, lần này là đến Hạ Ảnh, bên trong có một góc máy, nam chính cười đưa tay đến trước mặt nữ chính, mà cảm xúc của nữ chính trước tiên là kinh ngạc, sau đó mới hơi ngại ngùng. Hạ Ảnh cũng biết lúc này đây nội tâm nhân vật là thế nào, nhưng cô biểu hiện không đạt. Lại bị đạo diễn kêu dừng hai lần, cảnh quay này mới thuận lợi thông qua.

Nghỉ giữa giờ, đạo diễn đặc biệt qua đó quan tâm cô vài câu, hỏi cô có phải trạng thái hôm nay không ổn không, nếu như không khoẻ, có thể điều chỉnh cảnh quay ra sau, làm Hạ Ảnh ngại ngùng nói không cần.

Hai cảnh tiếp theo là nội dung cung đấu, nam chính ở trong đó chỉ lộ gương mặt ra một tí, không hề có hoạt động nào với nữ chính, dù cảnh quay này bị kêu dừng qua một lần, nhưng vấn đề không phải ở Hạ Ảnh.

Bởi vì cảnh quay đầu tiên lúc chiều làm lại vài lần, cho nên hôm nay kết thúc khá muộn, khoảng sáu giờ mới kết thúc. Về đến khách sạn, Hạ Ảnh tắm rửa xong nằm trên giường, Tiểu Lâm đến tìm cô chơi, đứng ở trước cửa gõ cửa rất lâu, Hạ Ảnh mới từ từ mở cửa.

Tiểu Lâm thấy sắc mặt của cô không tốt lắm, vươn tay rờ vào trán cô, nói:“Làm sao vậy?Không có tinh thần gì hết, không phải là bệnh rồi đó chứ?”

“Không có!” Hạ Ảnh vỗ tay cô, xoay người đi vào phòng.

“Vậy cậu có chuyện gì?” Tiểu Lâm ngồi trên sofa, nghiêm chỉnh mà cô, “Trông vẫn thấy có chút bệnh?Chắc không phải là bị Tô Mạn Giai chọc tức đó chứ?”

Hạ Ảnh không vui liếc cô, dựa trên sofa nhắm mắt lại, có chút kiệt sức mà nói:“Mệt đó!” Buổi chiều quay liên tục ba cảnh, trung bình một cảnh NG hai lần, bởi vì tránh để xảy ra lỗi, dây thần kinh của cô luôn căng ra, một ngày như vậy, có thể không mệt sao?

Tiểu Lâm:“……” Được thôi!Mệt!Nhưng sao cô vẫn thấy không giống?

“Tìm mình có chuyện gì không?” Hạ Ảnh mở mắt nhìn cô, hỏi.

“Không có chuyện gì, lúc nãy Đổng tỷ gọi điện đến, có một bộ phim thời trang, hỏi cậu có muốn nhận không.” Tiểu Lâm nói, “Chị ấy gọi cho cậu không được, cho nên gọi đến tìm mình.”

Hạ Ảnh nghe xong thì nói:“Bên đây còn chưa biết khi nào kết thúc, cậu giúp mình đẩy lùi lại đi.”

Tiểu Lâm nhún vai, “Tự cậu đi nói với chị ấy.”

“……” Hạ Ảnh cạn lời, nhìn cô một cái, lấy điện thoại gọi điện cho quản lý Đổng Thanh.

Đổng Thanh làm việc trước giờ đều tốc chiến tốc thắng, có thể không nói nhảm sẽ không nói nhảm, điện thoại vừa kết nối, đã nói đại khái về chuyện này cho cô nghe, kịch bản Đổng Thanh vừa nhận được, ba tháng sau khai máy, hỏi cô có thể dành thời gian đến công ty không.

Hạ Ảnh không lưỡng lực gì đã từ chối, bên đây mới vừa khai máy, thời gian ba tháng không biết đã quay xong chưa, mà bên kia ba tháng sau khai máy, thời gian thật sự là không kịp.

“Chị có thể nói vài lời với bên đoàn phim, tổng hợp cảnh quay của em lại quay môt lượt.” Đổng Thanh nói trong điện thoại, “Kịch bản của bộ phim em đang quay chị có xem qua, thời gian hai tháng có thể đem toàn bộ cảnh quay hoàn thành hết, sau đó những thứ không cần thiết, tìm thế thân là được.”

“Cái này…Sợ là không tốt lắm.” Hạ Ảnh khó xử nói, cách này của Đổng Thanh đúng thật là không phải là không được, nhưng cô không muốn rời đoàn phim sớm.

“Cái này em không cần lo, chị sẽ nói với đạo diễn Lưu.” Đổng Thanh nói trong điện thoại, “Tuần này em có rảnh không?Dành thời gian quay về kí hợp đồng.”

Hạ Ảnh:“……” Cô không phải nói không đi sao?

Tắt điện thoại, Hạ Ảnh khó chịu mà ngồi ở đó, nhìn điện thoại phát ngốc, Tiểu Lâm thấy cô như vậy, đẩy cô một cái, nói:“Có phim để đóng, sao cậu lại không vui?Có phải vì Chu Lịch Sâm đó không?”

“Cậu đừng nói bậy!” Hạ Ảnh không vui mà liếc cô, cảm thấy phiền lòng.

Tiểu Lâm nhướng mày, nhún vai, dùng gương mặt vô tội nói:“Mình chỉ nói vậy thôi, cậu phản ứng kịch liệt vậy làm gì?Trông rất chột dạ nha” Tiểu Lâm đang nói thì dừng lại, tiếp tục nói:“Nếu mình là cậu, nhất định sẽ nghe Đổng tỷ. Kịch bản của bộ phim này mình xem qua, tỉ lệ nam nữ chính ở cùng nhau chiếm chín mươi phần trăm, cũng có thể nói cảnh phim của cậu quay xong, thì Chu Lịch Sâm cũng vậy, vả lại bây giờ người ta nổi như vậy, người tìm anh ấy quay phim rất nhiều, nói không chừng lúc đó anh ấy còn rời đoàn phim sớm hơn cậu.”

“Sẽ không đâu.” Hạ Ảnh trả lời không cần suy nghĩ, con người của anh lúc quay phim rất nghiêm túc, phim chưa quay xong anh sẽ không rời đi trước, cũng sẽ không đồng ý một lúc nhận hai bộ phim.

“Sao cậu biết anh ấy sẽ không như vậy?” Tiểu Lâm hoài nghi mà nhìn cô “Cậu rất hiểu anh ấy?”

Hạ Ảnh không biết phải trả lời thế nào, tóm lại là cô biết, anh sẽ không rời khỏi đoàn phim trước.

Tiểu Lâm nhìn thấy bộ dạng chắc chắn đó của cô, khẽ nhún vai, rầu rĩ nói:“Không ngờ cậu cũng là người trong đầu toàn là yêu đương!” Tiểu Lâm nói xong, nhìn cô lắc đầu rồi rời đi.

Hạ Ảnh nằm trên sofa ngây ngốc nhìn trần nhà, trong đầu có chút rối, tâm tình rất phiền muộn. Tiểu Lâm nói không sai, cô chính là người trong đầu chỉ có tình yêu, bây giờ phim nào cô cũng không muốn nhận, chỉ muốn quay xong bộ phim này, hoàn thành trọn vẹn ước mơ của cô.

Điện thoại đột nhiên run lên, Hạ Ảnh cầm điện thoại lên xem, chỉ thấy trên đó hiện lên ba chữ “Chu Lịch Sâm”, đối phương nhắn tin cho cô!Hạ Ảnh ngây người, tim đập loạn nhịp, cả người như con gà mà nhảy lên, cẩn thận mà mở tin nhắn ra, đối phương nhắn vài chữ “Lên sân thượng một tí.”

Sân thượng?Hạ Ảnh nhướng mày, vốn nghĩ rằng anh nhắn nhầm, trả lời lại bằng một biểu cảm hoài nghi, đối phương trả lời sau vài giây, “Lên đây một tí.”

Hạ Ảnh nhìn mấy chữ đó, gương mặt đầy nghi hoặc, đang yên đang lành kêu cô lên sân thượng làm gì?

Hạ Ảnh ngây người ra một lúc, tỉ mỉ mà trả lời tin nhắn của anh hỏi:“Chu lão sư, anh..Có phải nhắn nhầm người không?” Sau đó là một biểu cảm ngượng ngùng.

Đối phương trả lời:“Không nhắn nhầm người.”

Hạ Ảnh ngơ ngác rồi, nhìn điện thoại một lúc, sau đó mặc áo khoác đi ra ngoài.

Trên sân thượng, gió rất lớn, thổi qua người có chút lạnh. Không ngờ lúc trời sầm tối, nhưng ánh đèn trong thành phố đã rực sáng lên, Chu Lịch Sâm mặc một chiếc áo gió màu đen đứng trên sân thượng ngắm cảnh đêm.

Hạ Ảnh căng thẳng đi đến phía sau anh, nhỏ tiếng kêu:“Chu lão sư?”

Chu Lịch Sâm xoay người, còn chưa kịp nói chuyện, đã thấy Hạ Ảnh hỏi:“Kêu em lên đây có chuyện gì vậy?”

“Buổi chiều lúc quay phim trông em rất căng thẳng, cho nên đến tìm em trò chuyên.” Chu Lịch Sâm cười nói.

“……” Hạ Ảnh ngây ngốc, không tự nhiên mà giật khoé môi, ngại ngùng nói:“Để Chu lão sư NG với em nhiều lần như thế, thật xin lỗi”

Chu Lịch Sâm cười, hỏi:“Lúc trước em quay phim cũng căng thẳng vậy sao?”

Hạ Ảnh rối rắm gật đầu, không biết trả lời thế nào, quay phim làm sao có chuyện không căng thẳng, chỉ là không có quá đáng như vậy.

Chu Lịch Sâm đột nhiên nheo mắt, trong ánh mắt có mang theo vài phần tìm tòi, Hạ Ảnh bị ánh mắt của anh nhìn khiến cho cô không thoải mái, giật giật khoé môi, ngại ngùng nói:“Chu lão sư nhìn em làm gì vậy?” Trên mặt giải vờ kiên định, nhưng trong lòng đã sớm vỗ ào ạt không thôi, đối phương chính là bóng ma trong lòng cô, một ánh mắt của anh đã khiến cô long trời lỡ đất.

“Nhưng anh thấy khi em quay với người khác không căng thẳng như thế.” Chu Lịch Sâm nói, “Nhưng tại sao khi quay với anh, em lại căng thẳng như thế?”

Hạ Ảnh ngây người, cái này… Kêu cô làm sao trả lời đây?Nói với anh, cô thích anh sao?Hạ Ảnh trầm mặc một lúc, cười nhẹ nói:“Chu lão sư có thực lực như vậy, diễn với anh có áp lực”

“Vậy sao?” Ngữ khí của đối phương mang theo tiếng cười, “Anh đáng sợ thế sao?”

Hạ Ảnh:“……” Đã trở thành bóng ma tâm lý của cô rồi, còn không đáng sợ sao?Hạ Ảnh tươi cười, tùy ý phũ phàng vài câu, coi như cho qua được vấn đề này.

Hai người lại nói về cái khác, cứ nói đến khi trời tối sầm mới quay về, lúc đi Chu Lịch Sâm đột nhiên gọi cô lại, lấy từ trong túi áo ra một túyp thuốc mỡ đưa cho cô “Lưu thông máu tan máu bầm.”

“A?” Hạ Ảnh bị anh làm cho ngây ngốc, đứng yên ở đó nhìn túyp thuốc nửa ngày mới tỉnh táo, anh đưa cho cô làm gì?Cô cũng đâu có bị thương.

“Buổi trưa thấy chân của em sưng rồi, vừa đúng lúc anh có một tuýp thuốc mỡ.” Chu Lịch Sâm giải thích, trên mặt mang theo nụ cười lãnh đạm.

“???” Hạ Ảnh đứng đó vài giây, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, rất cảm kích mà nhận lấy, “Cảm ơn.”

Về phòng, Hạ Ảnh đột nhiên thấy có chút không đúng lắm, nhìn túyp thuốc trên tay rất lâu, sao cô lại cảm thấy mục đích anh kêu cô lên sân thượng là để đưa thứ này nhỉ?

Xong rồi xong rồi, cô lại suy nghĩ lung tung tự mình đa tình rồi!Hạ Ảnh đập đầu lên nệm, ôm gối mà đấm. sau đó lại bất chợt ngồi dậy, cầm điện thoại mở Weibo ra, nhắn một tin nhắn cho tài khoản “Bị bóp nghẹt” đó.

“Nếu như cậu không cẩn thận bị đụng trúng, bản thân cậu cũng không để trong lòng, nhưng người khác lại để trong lòng, nói lên điều gì?”

Tin nhắn vừa gửi đi đã nhận được câu trả lời, “Vẫn là người hôm qua?”

“Ừm.” Hạ Ảnh nhắn qua đó một chữ.

“Anh ấy là gì mà khiến cậu cảm thấy vậy?” Đối phương hỏi.

Hạ Ảnh do dự một lúc, trả lời:“Anh ấy cho mình một túyp thuốc mỡ……” Suy nghĩ một lúc rồi thêm một câu phía sau, “Sau khi tan làm anh ấy tìm mình, nói chuyện công việc một lúc, lúc đi thì anh ấy đưa mình cái này.”

“Cho nên cậu cảm thấy đối phương tìm cậu bàn công việc là giả, đưa cho cậu túyp thuốc mới là chính?” Đối phương gửi đến một biểu cảm cười lớn.

Hạ Ảnh gửi qua đó một gương mặt ngại ngùng, “Cậu cũng thấy thế?”

Đối phương gửi đến một biểu cảm ngây ngốc, “Mình không biết, mình chỉ đang hỏi cậu, có phải cậu thấy anh ấy đưa thứ đó cho cậu mới là mục đích anh ấy tìm cậu?”

Hạ Ảnh trầm mặc một lúc rồi nhắn qua chữ “Ừm”, dù sao người này cũng không quen biết cô, Hạ Ảnh thoải mái mà đem hoài nghi trong lòng mình nói ra, “Buổi sáng mình đi làm trễ, anh ấy chủ động xin nghỉ giúp mình.”

“Anh ấy cũng nhiệt tình với người khác thế sao?” Đối phương hỏi.

Hạ Ảnh nhướng mày suy nghĩ chốc lát, gửi qua đó một biểu cảm lắc đầu, “Chưa thấy qua.”

“Vậy thì đúng rồi!” Đối phương gửi đến một biểu cảm cười nhe răng, “Người đó trong mười phần thì tám chín phần có ý với cậu.”

Hạ Ảnh:“……”

“Cậu thấy sao?” Đối phương hỏi, “Cậu từng nói, hai người không quen thân, không thân thì sao anh ấy lại tốn tâm tư để lấy lòng cậu.”

Cái này……Cô cũng không biết!Tuy cô rất muốn nghĩ theo hướng này, nhưng cô luôn cảm thấy không thể nào, có phải là cô hiểu sai ý anh không?

“Không biết, chắc là não bị phồng ra.” Hạ Ảnh đáp.

Đối phương gửi đến một đống dấu chấm thang, “Con trai làm việc đều có mục đích cả, nếu cậu nghĩ như vậy, anh ấy sẽ đau lòng đó.”

Hạ Ảnh:“……” Anh cũng đâu biết trong lòng cô nghĩ gì, buồn bã cái đách!

Hạ Ảnh ném điện thoại đi, nhìn trần nhà ngây ngốc, càng nghĩ mặt càng đỏ, trong đầu cô rất rối, anh… thật sự thích cô sao?Hạ Ảnh tự hỏi bản thân mình.

“Có cách nào để trị bệnh yêu đơn phương không?” Hạ Ảnh lật người lại, cầm điện thoại lên, nhắn cho đối phương một câu.

Người đó gửi đến một biểu cảm kinh ngạc, “Yêu đơn phương?” Sau đó liền cười lớn, “Cậu không đi xác nhận, sao mà biết bản thân mình đơn phương”

“Không thể mất mặt được.” Hạ Ảnh trả lời, “Nếu có gì xảy ra thì bạn bè cũng không làm được.”

Đối phương:“Cậu suy nghĩ mọi chuyện quá phức tạp, tục ngữ có câu nữ truy nam chỉ cách vài sợi mây, nói không chừng người ta đang đợi cậu nói ra. ”

Hạ Ảnh:“……” Sao càng nói càng quá vậy!Cô không có sự tự tin này đâu, cũng không biết tại sao, ở trước mặt anh cô không hề có chút tự tin nào. Hạ Ảnh khó chịu thở dài, suy nghĩ có nên nghe lời đề nghị của quản lý, sớm rời đoàn phim thay đổi hoàn cảnh.

Hiệu suất làm việc của Đổng Thanh rất cao, ngày thứ hai đã đến phim trường nói chuyện với đạo diễn Lưu, ông vốn không đồng ý, Đổng Thanh đã dùng tài năng đàm phán của mình khiến cho đạo diễn Lưu đồng ý.

Nhìn thấy Đổng Thanh đến đoàn phim, Hạ Ảnh bất ngờ, hôm qua Đổng Thanh nói trong điện thoại cô còn chưa nghĩ xong, nhưng hôm nay đã đến phim trường tìm đạo diễn thương lượng, ông đã đồng ý cho cô ghép các cảnh lại quay, cứ như vậy, cô đến cả quyền từ chối cũng không có.

Trong lòng cô rất rối bời, một bên không muốn rời đoàn phim sớm như vậy, một bên lại muốn đi sớm sớm, tránh để bản thân càng lún càng sâu. Có đến tận vài nghệ sĩ dưới tay của Đổng Thanh, bên đây vừa nói xong với đạo diễn, nói vài cô với Hạ Ảnh xong cô liền đi.

Đổng Thanh vừa đi, Tiểu Lâm đã qua đây, thấy Hạ Ảnh không vui, cô liền cạn lời lắc đầu, “Sao vậy?Không nỡ rời khỏi đoàn phim này?”

“Cậu đừng nói bậy!” Hạ Ảnh trợn mắt nhìn cô, không vui nói.

Tiểu Lâm cũng trợn mắt, “Mình nói bậy chỗ nào chứ, tâm tư đó của cậu đã viết lên trên mặt rồi.”

“Cậu đừng phiền mình, mình muốn yên tĩnh.” Hạ Ảnh đang thấy rất phiền não, không muốn nói chuyện nhiều

Tiểu Lâm cảm thấy vô vị mà nhún vai, “Được thôi, không làm phiền cậu.” Nói xong liển xoay người rời đi.

Buổi chiều không có cảnh quay của cô, Hạ Ảnh ngồi trong phòng nghỉ, tuy con mắt dán vào kịch bản, nhưng không tập trung nỗi, gương mặt của người nào đó cứ hiện trong đầu cô. Cô càng nghĩ càng thấy mâu thuẫn, cuối cùng cũng phiền não mà thở dài.

“Đang yên đang lành sao lại thở dài?” Một giọng nói trầm ấm truyền đến bên tai, Hạ Ảnh ngẩng đầu, chỉ thấy Chu Lịch Sâm không biết đến đây từ lúc nào, buổi trưa có cảnh quay của anh, anh mặc một bộ long bào màu vàng, trên tay cầm theo chai nước đưa đến trước mặt cô.

“Không……Không có gì.” Trong đầu cô cảm thấy mông lung, Hạ Ảnh tỉnh táo lại, giật giật khoé môi cười nhẹ nói, sau đó nhận lấy chai nước nói tiếng “Cảm ơn”.

Bộ dạng của cô rõ ràng là có tâm sự, đối phương không nói anh cũng không truy hỏi, Chu Lịch Sâm mở nắp chai nước uống một ngụm, nói:“Buổi sáng hình như anh thấy quản lý của em đến đoàn phim, tìm em có chuyện gì sao?”

Anh hỏi rất tùy tiện, Hạ Ảnh cũng không nghĩ nhiều, thành thật nói ra, “Đến tìm em thương lượng chuyện nhận phim mới.”

“Phim mới?” Chu Lịch Sâm hơi cau mày, “Thể loại gì?” Anh hỏi.

“Phim thời trang” Hạ Ảnh nói, nói xong cô mới tỉnh táo lại, có một chút phiền não, nói với anh những điều này làm gì

“Đã bàn bạc xong rồi?” Đối phương lại hỏi.

Hạ Ảnh lắc đầu, phũ phàng nói:“Không có, em còn chưa xem kịch bản, có nhận không còn không chắc.”

“Vậy lúc nãy sao em lại ngồi ở đây phiền muộn?” Chu Lịch Sâm kéo ghế qua, ngồi kế bên cô.

Hạ Ảnh ngây người một lúc, thấy anh kéo ghế qua ngồi kế mình, cảm thấy có chút lạ lùng, suy nghĩ đó vừa xuất hiện, đã bị cô cắt đứt, đồng thời cũng khinh bỉ bản thân mình một phen, từ sáng đến tối, trong đầu cô nghĩ gì vậy?

“Cũng vậy thôi” Hạ Ảnh phũ phàng trả lời.

Thấy cô không vui, nhìn trông rất phiền não, Chu Lịch Sâm cười nói:“Muốn nhận thì nhận, không muốn thì không nhận, có gì phải buồn rầu chứ?”

“Bộ phim đó ba tháng sau khai máy, sợ không kịp.” Hạ Ảnh dừng lại một lúc, đột nhiên cô rất muốn biết, đối phương nếu đã biết cô phải rời phim trường sớm, thì sẽ có phản ứng thế nào.

“Ba tháng sau khai máy?” Đối phương thì thầm nói:“Phim của bên đây chắc hẳn vẫn chưa kết thúc, đạo diễn Lưu sẽ không để em đi.”

Hạ Ảnh hít thở thật sâu, giọng điệu không vui nói:“Cho nên em nới rầu.” Nói xong, nhịn không được mà nhìn anh, hỏi:“Không nhận thì sẽ bỏ lỡ một cơ hội, thời gian tiếp theo sẽ bị xung đột với nhau. Nếu là anh, anh sẽ chọn thế nào?”

Đối phương nhướng mày suy nghĩ một lúc, nói:“Có thể kêu quản lý của em nói với đạo diễn một câu, tổng hợp các cảnh quay của em lại, trong vòng ba tháng chắc sẽ quay xong.”

Hạ Ảnh nghe xong, trong lòng có chút thất vọng, “Anh kiến nghị em nhận bộ phim này?”

“Nếu như kịch bản không tồi, anh kiến nghị em nhận nó.” Chu Lịch Sâm nói, “Dù sao tài nguyên tốt khó để cưỡng cầu.”

Hạ Ảnh nghe xong cảm thấy như vừa bị tạt một thau nươc lạnh, xem ra lúc trước là do cô nghĩ nhiều rồi, cô nói mà, Chu Lịch Sâm sao có thể có ý với cô, những suy đoán lúc trước đều là bậy bạ!

Hạ Ảnh hít sâu, rất nhanh đã quản lý được biểu cảm của mình, trên mặt mang theo nụ cười rực rỡ, nói:“Chu lão sư nói đúng, tài nguyên tốt không phải cầu là có, nhưng phải để Chu lão sư chịu khổ rồi, dù sao…Chúng ta cũng quay chung……”

“Không sao, sớm muộn cũng phải quay, lượng phim cũng không đổi.” Chu Lịch Sâm cười nói, đồng thời không phát ra tiếng động mà nhìn cô, hỏi:“Bộ phim đó tên là gì?”

“Phấn đấu”, Hạ Ảnh nói, “Chủ yếu là nói về câu chuyện ba cô gái tốt nghiệp đại học ở lại thành phố lớn để phấn đấu.”

“Phấn đấu”, Chu Lịch Sâm nghe xong thì từ từ nheo mắt lại, trong mắt mang theo một ý vị vui đùa, “Phấn đầu”, anh biết rồi!

Buổi chiều có một cảnh quay đợi đến trời tối mới bắt đầu, cho nên lúc hoàn thành thì đã rất muộn. Lúc quay về, Từ Triệt mới đi vào xe, đã nghe Chu Lịch Sâm nói:“Giúp tôi nghe ngóng một chuyện.”

“Chuyện gì?” Từ Triệt lên xe rồi đóng cửa, hỏi.

“Giúp tôi tìm ra kịch bản của “Phấn đấu”, và cả danh sách diễn viên.” Chu Lịch Sâm nói.

“Phấn đấu?” Từ Triệt kinh ngạc nhìn anh, “Làm gì?Cậu muốn nhận?”

Chu Lịch Sâm trợn mắt nhìn anh, “Kêu cậu làm thì làm, hỏi nhiều vậy làm gì?”

Từ Triệt nhướng mày, “Tôi không thể hỏi sao!” Từ Triệt nghiêm chỉnh nhìn anh nói, “Đó là một bộ phim đô thị nhỏ bé, nói về cuộc sống sau khi tốt nghiệp của vài nữ sinh, sao cậu lại đột nhiên có hứng thú với nó?Tôi biết rồi!” Từ Triệt phản ứng lại, “Có phải liên quan đến Hạ học muội không?”

Chu Lịch Sâm mặt không cảm xúc mà mặc kệ anh. Nhìn thấy biểu của anh, Từ Triệt biết mình đã đoán đúng, vỗ ngực hít một hơi thật sâu, “Lão Chu à lão Chu!Không ngờ cậu cũng có ngày này!”

Chu Lịch Sâm:“……” Không phải kêu cậu tìm kịch bản sao, cậu ở đây nói nhiều vậy làm gì?

“Đi hay không đi?” Chu Lịch Sâm lãnh đạm nói.

“Đi!” Từ Nhiện chấp nhận số mệnh, “Ai kêu tôi là tay sai của cậu chứ?”

Hạ Ảnh về sớm hơn anh, Chu Lịch Sâm vừa đi đến cửa thang máy, điện thoại đã vang lên, anh lấy điện thoại ra, Từ Triệt vươn cao cổ nhìn điện thoại anh. Chu Lịch Sâm vừa muốn mở khoá, thấy người nào đó đang nhiều chuyện mà nhìn mình, anh thật sự cạn lời, nhình Từ Triệt, “Rất tò mò?”

“……” Bị bắt bài, Từ Triệt không bình tĩnh được, hay tay ôm trước ngực, vươn cao cổ không vui nói:“Không phải chỉ nhìn một cái thôi sao, cậu căng thẳng vậy làm gì?”

Chu Lịch Sâm lười quan tâm đến anh, cố tình đổi chỗ để mở khoá, phát hiện có người nhắn tin cho anh trên Weibo, Chu Lịch Sâm mở ra, dưới đáy mắt hiện lên ý cười. Từ Triệt trợn mắt nhìn anh, nhiều chuyện hỏi:“Cười vui như vậy, ai nhắn cho cậu đó?”

Chu Lịch Sâm tránh ánh mắt anh rồi nhìn vào điện thoại mãi, Từ Triệt không thấy gì cả, trong lòng hơi khó chịu, ngữ khí mang theo sự chanh chua nói:“Cậu không nói tôi cũng biết, là Hạ học muội đúng không?”

Chu Lịch Sâm mặc kệ anh, đứng trước cửa đợi thang máy. Đột nhiên phía sau có tiếng bước chân, Từ Triệt vừa quay đầu nhìn, chỉ thấy Tô Mạn Giai mang giày cao gót đi qua đây, tiếng bước chân vang vọng ở đại sảnh im lặng này.

Đi bộ thôi cũng chảnh choẹ như vậy, sợ người khác không chú ý đến cô ta?Từ Triệt đùa bỡn mà nhìn Tô Mạn Giai.

“Chào Chu lão sư.” Tô Mạn Giai tươi cười đi về phía Chu Lịch Sâm mà chào hỏi, ánh mắt của Từ Triệt dần nheo lại, sắc mặt lập tức trầm xuống.

“Tư thế đi của Tô tiểu thư đúng thật là……” Từ Triệt đánh giá cô một lúc, ho vài tiếng nói.

Tô Mạn Giai vừa nghe đã muốn mắng người, cô đi đường cũng đắc tội anh ta?“Tư thế đi của tôi như thế nào?” Tô Mạn Giai cười như không cười hỏi.

“Quá chảnh choẹ, muốn người ta không chú ý cũng khó.” Từ Triệt trả lời.

“……” Tô Mạn Giai rất muốn tát cho anh một bạt tai, cũng không biết cô đắc tội gì với anh ta, làn nào thấy cô, đối phương cũng sẽ nói bóng gió vài câu, ở trước mặt Chu Lịch Sâm, cô cũng không thể nổi nóng, loại cảm giác này rất uất ức.

Thấy sắc mặt của Tô Mạn Giai không tốt lắm, Chu Lịch Sâm nhìn Từ Triệt một cái, Từ Triệt vô tội mà nhướng mày, cười nói:“Nói đùa chút thôi, Tô tiểu thư giận rồi sao?”

Tô Mạn Giai đưa ra một nụ cười giả tạo, “Từ tiên sinh hình như rất thích nói đùa?”

“Nghiêm chỉnh nói chuyện không thú vị.” Từ Triệt cười nói, “Lâu lâu nói đùa làm cho không khí hưng phấn hơn.” Từ Triệt nói một lúc rồi dừng lại, sau đó hỏi:“Hôm nay ở phim trường sao không thấy Tô tiểu thư?”

“Có việc nên xin nghỉ một ngày.” Tô Mạn Giai trả lời, trực tiếp đem theo vài phần vinh quang nói:“Nhận một bộ phim mới, hôm nay đi bàn hợp đồng.”

“Tô tiểu thư đúng là người bận bịu.” Từ Triệt ho vài tiếng, “Bộ phim này còn chưa quay xong, đã nhận bộ phim mới, chẳng trách không có thời gian xem kịch bản.”

Tô Mạn Giai vừa nghe thì sắc mặt đã trầm xuống, Chu Lịch Sâm nhìn Từ Triệt, nói với Tô Mạn Giai:“Từ Triệt trước giờ nói chuyện thẳng thắng, Tô tiểu thư xem như cậu ta nói nhảm là được.”

Từ Triệt:“……” Tôi nói chuyện xàm thì cậu là gì, CMN cậu mới xàm!

Đi từ thang máy ra, Từ Triệt đặt hai tay trong túi quần, nhướng mày nói:“Cậu nói xem bộ phim mà Tô Mạn Giai mới nhận, có phải là ‘Phấn đấu’ của cậu không?” Bộ phim này được cải biên từ tiểu thuyết, tuy chỉ là một tác phẩm nhỏ, nhưng có khá nhiều người ủng hộ, còn chưa bắt đầu quay thì trên mạng đã cãi nhau tơi tả.

Tô Mạn Giai là một tiểu hoa, sao có thể bỏ lỡ tài nguyên tốt như vậy.

“Đi nghe ngóng thử xem.” Chu Lịch Sâm đầu cũng không ngẩng mà nói, Từ Triệt còn chưa kịp nói câu nào, đã thấy đối phương đi vào phòng, đóng cửa “Rầm” một cái.

Chu Lịch Sâm đi vào phòng không đợi được mà mở tin nhắn ra, chỉ thấy bên trên viết:“Hôm nay mình nói với anh ấy, mình phải đổi nơi làm việc, anh ấy kiến nghị mình đi.”

Chu Lịch Sâm ngồi trên sofa, nhìn tin nhắn một lúc, khoé miệng khẽ nhếch lên, hỏi:“Vậy cậu muốn đi không?”