Cảm giác ngượng ngùng mỗi lúc một khuếch tán trong màn đêm yên lặng.
Úc Trạch bức bối hít sâu một hơi thuốc lá, nhìn chằm chằm gương mặt cô như muốn xác định rõ.
"Người hôm đó là em thật hả?"
Chu Tử Tri nâng mí mắt,đáp "Là em."
Anh vuốt ve cổ tay cô, ánh sáng mờ ảo khéo léo che đậy vẻ lúng túng trên gương mặt, cố gắng kìm nén tâm trạng đang vô cùng bối rối, hỏi thêm,"Tại sao hôm đó em lại giả mù?"
Chu Tử Tri ăn ngay nói thật,"Sợ hù anh đó." Cũng sợ tự hù mình nữa.
Úc Trạch,......"
"Vậy tại sao sau này em cũng không nói anh biết?"
Chu Tử Tri nghiêng đầu, lại nhìn anh,"Đâu có cơ hội nhắc lại đâu."
Làm sao cũng không ngờ người mù quái lạ hôm đó chính là Tử Tri của anh, bị cô bắt gặp ngay trường hợp lỗ mãng mới chết chứ. Lòng tự trọng của anh bị bôi đen cả rồi.
"Anh không phải người tùy tiện đâu."
Chu Tử Tri nói,"Em biết."
"Hôm đó anh với bọn Bách Dục chơi nói thật đại mạo hiểm, anh xui nên thua thôi." Úc Trạch trong lòng thở dài, sao lúc trước không nhận ra được nhỉ.
Anh ra vẻ ủy khuất,"Em phải chịu trách nhiệm với anh đấy."
Chu Tử Tri khóe miệng run rẩy,"...... Được rồi."
Cô nhỏ giọng nói thầm,"Trời tối đen như mực, em cũng có thấy được gì nhiều đâu."
Úc Trạch lỗ tai dựng thẳng , dụi tắt đầu thuốc lá, cánh tay hơi dùng lực kéo cô ôm trước ngực, "Ý em là muốn nhìn thêm phải không?"
Lời nói phát ra trên đỉnh đầu quá sức mờ ám, Chu Tử Tri lập tức đánh trống lãng,"Chị cả anh còn đang chờ mình kìa."
Úc Trạch đứng trước cửa xe chặn cô lại,"Cứ để chị ấy chờ đi."
Hơi thở của anh pha trộn với mùi hương thuốc lá tan vào trong không khí, mạnh mẽ quấy rối nhịp thở của cô. Khiến tất cả thế giới xung quanh Chu Tử Tri bây giờ đều nhiễm mùi vị của Úc Trạch.
Nhưng mà cái gì đâm cô vậy?
Anh lấy tay che mắt cô, hầu kết rung động phát ra tiếng ,"Là điện thoại trong túi quần anh."
Anh buông tay ra, Chu Tử Tri đỏ mặt nhanh chóng trốn vào trong xe, đóng sầm cửa lại.
Qua một lúc, Úc Trạch mới tỏ vẻ như chẳng có gì ngồi vào ghế lái.
Tám giờ hơn, kết thúc một ngày làm việc tất bật, vô số con người đổ ào xuống phố nhờ vào việc mua sắm để giải tỏa áp lực cuộc sống. Vì thế lưu lượng xe cộ trên con đường xa hoa không hề có dấu hiệu giảm nhiệt.
Chu Tử Tri buột tóc gọn gàng , trên người kết hợp áo sơmi hồng phấn đơn giản với quần jean bó chân màu xanh đen, chân mang giày da đế cao khoảng bốn năm phân, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng thanh lịch.
Trên mặt đeo khẩu trang màu xám sẫm, đầu đội mũ lưỡi trai, chỉ để lộ ra một đôi mắt trầm tĩnh, nhìn đông ngó tây.