Cô Ấy Biết Tất Cả

Chương 94: 94: Nghi Ngờ





Kết quả nhận dạng nguồn nước có kết quả sớm hơn so với dự kiến, nhưng kết quả lại khiến mọi người hoang mang.
Kết quả cho thấy tất cả các nguồn nước tử nhiên ở Hải Đô đều không phát hiện loại tảo cát di biến này, đây không phải là thực vậ tự nhiên trong khu vực.
“Loại tảo cát này chắc là được nuôi cấy bằng cách đột biến, có rất ít hồ sơ trong dữ liệu hiện có và không có ứng dụng thực tế.”
“Đây đã là một lĩnh vực học thuật chuyên nghiệp, Trung Tâm Pháp Y của chúng ta không biết nhiều về nó.

Nếu cậu đang tìm kiếm nó, cậu có thể đến Viện Hải Dương Học của Đại Học Hải Dương hỏi thăm thử.”
Pháp y Phùng đưa bản báo cáo cho Cận Hải Dương, tiếc nuối nói.
Tảo cát là sinh vật phù du lâu đời nhất trên trái đất, chúng phát triển trong đại dương và trên cạn và có nhiều hình dạng khác nhau.
Giống như thực vật khác, các loại tảo cát khác nhau có yêu cầu khác nhau đối với môi trường sinh trưởng, nếu tìm được chỗ có tảo cát trong nước giống với trong màng phổi của người chết thì về cơ bản có thể xác định được hiện trường.
Họ đã trích xuất đoạn phim từ cửa hàng tiện lợi vào đêm xảy ra vụ án, theo mô tả của Cận Hải Dương, ngoại hình của cô ấy rất giống với người chết nhưng mọi hoạt động của cô ấy đều dùng tay phải.
Cận Hải Dương chắc chắn sẽ không bỏ qua manh mối như vậy.

Trên thực tế, cho đến nay, cuộc điều tra của họ về “Văn Nguyên Hinh” hoàn toàn không có kết quả, bởi vì cô gái này chưa bao giờ ra ngoài hoặc tiếp xúc với người ngoài, nhân viên điều tra muốn tìm cách tiếp cận cũng không có cơ hội, vụ án liền rơi vào bế tắc.
Anh đưa Cao Đại Thượng đến Viện Hải Dương Học, được sự giúp đỡ của viện trưởng, họ sớm phát hiện ra viện này đúng là đang tiến hành các dự án nghiên cứu về tảo cát biến dị, nhưng vì tảo cát là sinh vật phù du cực nhỏ nên dự án không cần những bình lớn để chứa, do đó không có nguồn nước lớn nào đủ để gây chết người.
“Tôi có thể xem danh sách thành viên của nhóm nghiên cứu không?”
Người đàn ông sờ cằm, liếc mắt nhìn trang danh sách chỉ ghi nhóm trưởng nhóm nghiên cứu, thản nhiên hỏi.

“Đương nhiên, không có gì bí mật cả.”
Viện trưởng cười nói.
“Thực sự thì dự án này hơi vô vị, chúng tôi cũng đang cân nhắc xem có nên chấm dứt nó hay không”.
“Cách đây một thời gian, báo cáo tiến độ giữa kỳ của họ về dự án nói rằng họ đã nuôi cấy một loại tảo cát biến dị, có thể thay đổi màu sắc tự nhiên theo ánh sáng, ôi.”
Anh ấy còn chưa nói hết những lời sau đó, nhưng thể hiện rất rõ sự không coi trọng.
Cận Hải Dương gật đầu, hơi chấn động khi nghe đến “tảo cát biến dị”.

Kết quả xác định trong báo cáo của Lão Phùng cũng có nhắc đến cái tên này, do dự án tự nuôi trồng này xuất hiện ở đây nên nguồn gốc của loại tảo đặc biệt này chính là ở Viện Hải Dương Học.
Quả nhiên, anh nhìn thấy tên của Vương Manh Manh trên danh sách nhân viên dự án, cô ấy là nhân viên nghiên cứu thứ hai, là trợ lý nghiên cứu của nhóm, chịu trách nhiệm chính trong việc nuôi dưỡng và cất giữ vật thể thí nghiệm.
“Gọi Vương Manh Manh đến cục cảnh sát ngay lập tức.”
Anh nói với Cao Đại Thượng phía sau.
Lại ngồi trong phòng thẩm vấn, Vương Manh Manh cảm thấy không khí lần này có chút khác với lần trước.
Cô nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế, người vẫn đẹp trai như vậy, nhưng cảm thấy anh ta lạnh lùng hơn, kèm theo một áp lực ngột ngạt.
Đã xảy ra chuyện gì vậy.
Trong lúc Vương Manh Manh đang suy nghĩ lung tung, liền nghe thấy người cảnh sát mập mạp ngồi bên cạnh bắt đầu dò hỏi.
“Cô tên là gì?”
Cô nhanh chóng kiềm chế tâm trạng, nghiêm túc trả lời.
“Tôi tên là Vương Manh Manh.”
“Nghề nghiệp là gì?”
“Tôi đang học cao học và làm việc tại cửa hàng tiện lợi ở số 3 đường Hoa Thịnh vào buổi tối.”
“Cô học ngành gì?”
“Sinh học, tôi chủ yếu nghiên cứu tảo.”
“Cô học cao học ở đâu?”
“Đại Học Hải Dương.”
“Bạn đã tham gia vào dự án nghiên cứu tảo cát tại Viện Hải Dương Học đúng không?”
Lần này, giọng một người đàn ông trầm thấp vang lên, Vương Manh Manh theo bản năng ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của người đàn ông đẹp trai kia.
Trong lòng hơi chấn động, lập tức cúi đầu, trầm giọng đáp lại.
“Đúng.”

“Cô chịu trách nhiệm về việc lưu trữ và nhân giống tảo cát thí nghiệm đúng không?”
Người đàn ông không bỏ qua sự mất tự nhiên nhất thời trên mặt cô, lập tức hỏi một câu, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, anh ta đột nhiên dựa lưng vào ghế, thản nhiên hỏi.
“Tôi nghe nói cô đã nuôi cấy tảo cát di biến và chúng cũng có thể tự thay đổi màu sắc.”
“Ngoài thứ này ra, tảo đó còn có chức năng gì khác không?”
Nghe anh hỏi, sắc mặt Vương Manh Manh nhất thời trở nên cứng ngắc mất tự nhiên.
Cô hoảng sợ cúi đầu, ngón tay đan chặt vào nhau cho thấy cô đã cố gắng hết sức để che giấu sự hoảng sợ trong lòng.
Nhìn thấy cảnh này, Cận Hải Dương lập tức hiểu ra điều gì đó, dự án này có vấn đề, nhất định không đơn giản như những gì đã viết trong báo cáo tạm thời.
Anh không cho bên kia cơ hội suy nghĩ mà tiếp tục hỏi với giọng chậm rãi.
“Còn có chuyện gì nữa, cô là thành viên của nhóm nghiên cứu, tôi chỉ muốn nghe ý kiến của cô.”
Vương Manh Manh bất giác co người lại, dù sao cô cũng chỉ là một sinh viên còn đang đi học, làm sao có thể chịu được áp lực như vậy, suýt chút nữa liền nói ra hết mọi chuyện.
“Ngoài việc có thể thay đổi màu sắc theo điều kiện ánh sáng, các chất chuyển hóa của nó có độ bám dính rất tốt, chúng có thể hấp thụ bụi và các hạt vi mô trong không khí, có tác dụng thanh lọc rất tốt.”
“Những thứ này, tại sao báo cáo tạm thời không có viết?”
Nghe anh hỏi, Vương Manh Manh càng cúi đầu.
Cô thấp giọng lẩm bẩm, gần như là lẩm bẩm, nếu không phải Cao Đại Thượng cùng Cận Hải Dương tai thính, sẽ không thể nghe được nàng cô nói cái gì.
“Bởi vì.

Bởi vì nếu nó được viết hoàn chỉnh, thì tiền thu được của dự án này cuối cùng sẽ được phân phối cho viện.

Chúng tôi không muốn chia sẻ nó như vậy, vậy nên, vậy nên.”
Cô ấy không nói gì sau đó, nhưng hai người có mặt đều hiểu..

Bởi vì họ không muốn chia sẻ thu nhập của dự án với viện nghiên cứu, nên họ trực tiếp tuyên bố kết quả chưa hoàn thành, nếu dự án bị chấm dứt vì lý do này, các thành viên trong nhóm nghiên cứu có đầy đủ thông tin có thể tìm thấy cơ hội mới, hoặc trực tiếp bán kết quả và thu tiền về cho mình.
“Bọn họ cũng chia cho cô?”
Cận Hải Dương thản nhiên liếc nhìn Vương Manh Manh, hỏi đầy ẩn ý.
“Tất nhiên, vì tôi là người chịu trách nhiệm trồng trọt và lưu trữ tảo cát, thể biến dị này là do tôi vô tình phát hiện, nên bọn họ không thể gạt tôi ra.”
“Cô có thường mang tảo cát biến dị này nhà không?”
Nghe được câu hỏi này, Vương Manh Manh sửng sốt một chút, cô suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nghiêm túc trả lời.
“Tôi thường không mang nó về nhà, bởi vì thí nghiệm nuôi cấy có yêu cầu rất cao.

Có lần nhà chúng tôi thuê được nói là phải quét vôi lại.

Tôi sợ mùi quá nồng nên đã mang về một chai, muốn dùng nó để thanh lọc không khí.

Chờ khi tôi quay lại, thì chủ nhà nói là không quét nữa, nên hôm sau tôi đã đem nó về phòng thí nghiệm, chỉ có lần đó thôi.”
“Tảo cát di biến đó có độ bám dính rất tốt, một khi đã bám vào thì rất khó loại bỏ, còn rất dễ sinh sôi nẩy nở.”
“Thật sự chỉ có lần đó, nếu anh không tin thì có thể đến nhà tôi kiểm tra, chắc chắn không có!”.