Cô Ấy Biết Tất Cả

Chương 27: 27: Điểm Đáng Nghi Nhất





Ngay sau đó, Bùi Diệu liền trích xuất băng ghi hình từ camera theo dõi và sao chép vào một cái đĩa.
Cận Hải Dương cầm đĩa đi đến xe, bỗng nhiên nhìn thấy Thẩm Lưu Bạch đang ngồi xổm trên sân cách đó không xa nên anh liền đổi ý, bước lại gần vỗ vai cô.
“Sao vậy? Sao không đi?”
Cô gái đang tập trung tinh thần nhìn gì đó, bị anh nháo vậy cũng giật mình, “A” một tiếng khẽ.
Giống như con mèo con vậy.
Một nơi nào đó trong tim Cận Hải Dương bị âm thanh đó cào nhẹ làm cho ngứa ngáy
Anh cũng ngồi xổm trên sân, theo tầm mắt Thẩm Lưu Bạch nhìn qua, chỉ thấy phần đất ngoài sân có một đám dấu chân bùn, làm hoa cả mắt.
Riverside Garden là khu dân cư mật độ thấp điển hình, chưa kể đến khu nhà ở đơn lập, khoảng cách giữa các gian biệt thự cũng rất xa, phải đi bộ một đoạn mới có thể nhìn thấy nhà bên cạnh.
Lấp đầy những khoảng trống này là những mảng cỏ xanh mướt.
Giữa ngôi nhà và bãi cỏ, có để lại một chỗ cho chủ nhà trồng trọt, có vẻ như một thứ gì đó cũng đã được trồng trong nhà của Diêm Tử Long, và có thể mơ hồ nhìn thấy những cây con vừa được đào lên.
Sáng nay trời vừa mưa, mặt đất còn ẩm ướt, có thể thấy rõ dấu chân.
“Lý Thành.”
Thẩm Lưu Bạch gọi người hầu nhỏ.
“Thu thập dấu chân này lại.”
“Chỗ này?”
Lý Thành có chút do dự, anh ta chỉ vào bức tường sân của nhà Diêm Tử Long cách đó không xa, giọng điệu đầy khó hiểu.
“Đây không còn là nhà của anh ta nữa.

Thu thập cái này có ích lợi gì không?”

Thẩm Lưu Bạch gật đầu.
“Dấu vết gần hiện trường đều có thể là manh mối, đừng tự mình xác định trước phạm vi.”
“Nhìn đến phương hướng của dấu chân đó, tất cả đều đến từ hiện trường vụ án.”
“Nếu tôi nhớ không nhầm, đêm qua 10 giờ 23 phút trời bắt đầu mưa, cho đến khoảng 7 giờ rưỡi sáng mới tạnh.

Dấu chân có thể lưu lại rõ như vậy chứng tỏ người này sau khi mưa tạnh mới xuất hiện ở đây, trùng khớp với thời gian tử vong của người chết.”
Nghe cô phân tích như vậy, thái độ của Cận Hải Dương cũng nghiêm túc hơn.
Hướng của dấu chân đều bắt đầu từ nhà của Diêm Tử Long và kéo dài ra phía ngoài, sau khi đến bãi cỏ thì biến mất, không thể thấy được đang đi đâu tiếp.
Nhưng mà xem kích cỡ dấu chân chắc là chân nam giới hoặc ít nhất là mang giày nam, kích cỡ khoảng số 42-43.
“Xem ra vụ án này không đơn giản như vậy.”
Cận Hải Dương nhìn những dấu chân đó, cảm khái nói.
Từ trước đến nay, điều tra hiện trường tội phạm đau đầu nhất là thiếu manh mối.

Cận Hải Dương tham gia nhiều vụ án như vậy, chưa bao giờ có hiện trường như nhà Diêm Tử Long, tràn ngập dấu vết, thật giả lẫn lộn với nhau, làm cho người ta khó phân thật giả.
Có người bố trí hiện trường trăm ngàn sơ hở, rốt cuộc muốn để lại thông tin gì?
Những dấu chân rõ ràng trước mặt là một thanh gươm sắc bén để chỉ ra kẻ tình nghi, hay một con bù nhìn để gây nhầm lẫn cho cảnh sát?
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên trước mắt có một ánh sáng chớp tắt, mắt ưng như lập tức xác định chuẩn phương hướng mục tiêu, vài bước liền chạy vào một bụi cây cách đó không xa.
Thẩm Lưu Bạch chỉ cảm thấy trước mắt có một trận gió thổi qua, người đàn ông vừa đứng bên cạnh đã không thấy!
Ngay sau đó, giọng một người trong bụi cây vang lên.

“Ây da, ây da! Đừng đánh! Có đánh cũng đừng đánh vào mặt!”
“Tôi không phải người xấu! Tôi là phóng viên của “Bát Quái Vui Ngất Trời”! Không phải nhà Diêm Tử Long xảy ra chuyện sao, tôi muốn chờ ở đây để phỏng vấn, xem có thể giật được tin độc quyền hay không thôi!”
“Tôi chỉ muốn vậy thôi, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm! Đừng hiểu lầm!”
Rất nhanh sau đó, Cận Hải Dương lôi một thanh niên mặc áo sơ mi ca-rô vuông từ bụi cây ra ngoài.
Người thanh niên vẫn đeo chiếc máy ảnh nhỏ trên cổ, quần áo nhăn nhúm, đầu tóc như tổ chim dính rất nhiều lá, không biết đã ngồi xổm trong bụi cây bao lâu rồi.
Cận Hải Dương híp mắt, ánh mắt hung ác, thâm độc, thanh niên áo ca-rô lo lắng bồn chồn.
Người đàn ông này xuống tay quá chuẩn xác, lực đạo cũng đủ tàn nhẫn, vừa nhìn đã biết là người đã được huấn luyện chuyên nghiệp.
Vừa rồi anh ta suýt bị bẻ gãy tay, sợ tới mức lập tức đầu hàng.
Tin độc quyền tuy tốt, nhưng mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn!
“Tôi thật sự là phóng viên, anh xem thẻ phóng viên đi, không phải giả đâu, nếu không tôi lấy phiếu lương ra cho anh xem cũng được!”
“Dạ, đây là máy chụp hình của tôi, tôi chuyên về tin tức giải trí, tin tức nổi gần đây trên mạng đều do tôi tìm được đó.”
“Tên là gì?”
Cận Hải Dương đánh giá đủ rồi, với thân phận người này đã hiểu rõ.
Anh âm thầm che Thẩm Lưu Bạch phía sau, không chút để ý bắt đầu hỏi thanh niên đối diện.
“Tôi tên Nguyễn Giang.”
“Đang làm gì?”
“Phóng biên tạp chí bát quái…hay còn gọi là chó săn.”
“Vào bằng cách nào?”
“Có người nhắn WeChat cho tôi báo có tin nóng, tôi có người nhà ở tiểu khu này nên tôi trà trộn vào được.”

“Tôi hỏi cậu, cậu có qua đó chưa?”
Người đàn ông hất cằm, hơi chỉ về phía sau ngôi nhà.
Đầu Nguyễn Giang lắc như trống bỏi, mặt rất chân thành.
“Không có, tôi vẫn luôn núp trong bụi cây đó, mấy người làm việc bên kia, tôi đâu dám qua đó.”
Cận Hải Dương gật đầu.
“Được, cỡ giày của cậu là bao nhiêu?”
Nguyễn Giang sửng sốt, Anh không biết người đàn ông trước mắt này sao lại hỏi một vấn đề không liên quan gì ở đây hết.
“Số 45.”
“Ồ, chân rất to, đưa giày lên tôi xem chút?”
Nguyễn Giang nghe lời đưa giày lên, Cận Hải Dương và Thẩm Lưu Bạch nhìn nhau rồi liếc nhìn một cái, đồng thời xác định người trước mắt này chắc là không liên quan đến dấu chân bên kia.
Hoa văn của giày không giống nhau, kích cỡ cũng khác.

Trừ phi anh ta mang giày nhỏ thì đây lại là chuyện khác.
“Anh ở đây từ khi nào?”
Thẩm Lưu Bạch bỗng nhiên hỏi.
Nguyễn Giang lúc này mới chú ý đến cô gái luôn bị che phía sau, một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt anh ta.
“Khoảng 2 giờ 15 phút.

Khi nhận được tin báo thì cũng đã 2 giờ chiều rồi.

Cũng may là đến sớm, nếu muộn hơn thì bảo vệ không cho vào rồi.”
“Tôi đã quan sát xung quanh, tôi là phóng viên duy nhất ở đây.


Người ta nói rằng tin tức này quá phóng đại rồi nên không ai tin vào điều đó hết.”
“Ban đầu tôi định bỏ đi, nhưng khoảng 2 giờ 30 phút, Diêm Tử Long lái xe ra khỏi nhà thì tôi không đi nữa! Sau đó vài phút, một người phụ nữ trung niên khoảng 50 tuổi bước vào nhà anh ta, rồi sau đó…cảnh sát đến.”
“Sao anh biết người đó là Diêm Tử Long?”
Cô gái lẳng lặng nhìn anh ta, trong mắt phảng phất như có ánh hào quang, Nguyễn Giang nhìn say mê.

Anh chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, nghĩ gì liền nói cái đó.
“Tôi đương nhiên biết, tôi chuyên chụp tin tức của Diêm Tử Long mà!”
“Tin đồn của Diêm Tử Long và Chu Thi Vận lúc đầu do tôi phát hiện! Bọn họ bí mật hẹn hò hai năm, khi đó Diêm Tử Long vẫn còn là thực tập sinh!”
Nguyễn Giang không thấy phiền cung cấp cho Thẩm Lưu Bạch toàn bộ quá trình về tin đồn kia, cuối cùng còn nói chưa đã.
“Nếu chuyện này lại đụng phải Chu Thi Vận, tháng này tôi sẽ có thêm tiền thưởng!”
“Em gái, anh rất quen thuộc giới giải trí.

Nếu em muốn nghe thêm nhiều tin bát quái, anh tìm một thời gian mời em ăn cơm, em nói tên một minh tinh nào đó, anh có thể kể cho em chuyện của người đó một ngày một đêm luôn!”
Nói xong, anh ta còn muốn đem danh thiếp của mình nhét cho Thẩm Lưu Bạch, lại bị Cận Hải Dương lạnh mặt ngăn lại.
“Bùi Diệu, Viên Bằng!”
Thấy hai người nghe tiếng chạy tới, đại đội trưởng Cận chỉ vào người đàn ông mặt sơ mi ca-rô trước mặt lạnh lùng nói.
“Đây là một nhân chứng quan trọng, cậu lập biên bản cho anh ta, và ghi lại đầy đủ những gì anh ta đã chứng kiến ​​cho tôi.”
Nói xong anh vỗ bả vai Thẩm Lưu Bạch chỉ vào xe của mình cách đó không xa nói.
“Tôi vừa sao chép xong camera giám sát nhà Diêm Tử Long, đúng lúc cô có thời gian, cùng qua đó xem đi.”
“Nói không chừng có thể tìm được manh mối gì đó.”.