Thời gian trôi qua, cả hai không còn ý định nói chuyện nữa.
Sự im lặng kéo dài khoảng một tiếng đồng hồ, cuối cùng Vệ Nguyên cũng phá vỡ sự im lặng.
“Em có chắc anh ấy sẽ đến không?”
Anh nhìn theo tầm mắt của cô, nơi giao nhau giữa biển và trời chỉ có một màu xanh đậm hay nhạt, ngoài ra không có thứ gì khác.
“Có.”
Cô gái thản nhiên nói.
Vệ Nguyên không nói lời nào, một cảm xúc phức tạp thoáng qua trên mặt tuấn tú.
Anh lặng lẽ cúi đầu không nhìn cô nữa, ngón tay mảnh khảnh đan vào nhau thật chặt, tái nhợt không còn chút máu.
Không biết mình đã đợi bao lâu, cuối cùng tiếng động cơ của chiếc tàu hơi nước vang lên từ biển lặng.
Hai người đồng thời ngẩng đầu, chỉ thấy phía xa xa trên mặt biển xuất hiện một bóng người mờ ảo, có thể thể ra đang tiến gần nhanh chóng.
Đó là Lộ Trung Quân hay Cận Hải Dương?
Tiếng lòng của Thẩm Lưu Bạch bỗng nhắc nhở.
Không, không phải Lộ Trung Quân!
Cuối cùng cô cũng nhớ ra mình đã bỏ qua cái gì!
Đó là tiếng động cơ! Lộ Trung Quân rời đi mà không có tiếng động cơ!
Tuy không có thuyền trên bến, nhưng ngôi nhà đơn sơ cách bến tàu không xa, làm sao có thể không có tiếng động?
Vậy là,…vậy là…vậy là từ đầu hắn không hề đi! Hắn đã ở trên hòn đảo, ẩn trong bóng tối, theo dõi hai người tự cho là mình có thể trốn thoát!
Thẩm Lưu Bạch kinh hãi quay đầu, nhìn thấy Lộ Trung Quân đứng ở cách đó không xa.
Hắn đang nhìn cô với một nụ cười ranh mãnh, trên mặt hắn lại lộ rõ vẻ ác độc.
“Xin chào, Sheen.”
Hắn cầm một khẩu súng trên tay.
“Ngoài ý muốn sao?”
“Ha ha, tôi biết rằng cô sẽ không cho tôi những gì tôi muốn trừ khi tôi đẩy cô đến bước đường cùng.”
Hắn mỉm cười nhìn cô gái đang lui từng bước, chậm rãi nói.
“Cho cô một tia hy vọng, sau đó đập tan nó ngoài dự đoán của cô.
Đó là một cú đánh tốt hơn nhiều so với sự tuyệt vọng ngay từ đầu.”
“Ba cô gọi đó là gì? Liệu pháp khoảng cách tâm lý? Con người trau dồi bản thân trong những cú đánh hết lần này đến lần khác và đạt được cuộc sống mới, phải không”
“Bây giờ tôi sẽ cho cô một con đường sống.
Cô uống thuốc này, tôi sẽ cho cô một cơ hội, được không?”
Nói rồi hắn lấy từ trong tay ra một lọ thuốc thử bị đóng kín, cơ bắp trên mặt khẽ vặn vẹo, hiển nhiên là cực kỳ hưng phấn.
“Số 7, kết quả cuối cùng của mẹ cô, cô không biết đúng không.”
“Chỉ cần cô uống thứ này, tôi sẽ cho cô trở về, được không? Tôi hứa sẽ cho cô rời đảo an toàn…”
“Hoặc là bây giờ chết đi, hoặc là sau này chỉ cần đau khổ một chút, cô có thể lựa chọn.”
“Cô biết quá nhiều, giết cô tôi cũng luyến tiếc, nhưng để cô trở về như vậy tôi lại không yên tâm, vậy nên chúng ta giao dịch…”
Hắn vừa nói, Thẩm Lưu Bạch vừa lùi lại.
Cô biết số 7 là thứ nguy hiểm nhất trong số những thứ được gọi là “thuốc bổ trợ”, bác sĩ Thẩm Kiến Vĩ thậm chí còn đưa ra quyết định cấm sử dụng nó vào ngày nó ra đời.
Số 7 có tác dụng trấn định hiệu quả nhưng tác dụng phụ của nó cũng hệt như m@ túy, cụ thể là tác dụng gây nghiện và gây ảo giác.
Nó không còn được gọi là một loại thuốc, mà là một loại chất có hại.
Sự phụ thuộc của số 7 là cực kỳ cao, nó sẽ gây nghiện dù chỉ dùng một lần, việc cai nghiện sẽ khiến người sử dụng trở nên điên cuồng và tăng động, có nguy cơ gây nguy hiểm cho xã hội.
Số 7 là chủ đề cấm bị cấm ở viện, làm sao Lộ Trung Quân lại có được?
Mắt cô dán chặt vào lọ thuốc trên tay hắn.
Thứ đó trông đã cũ, nhãn dán cũng bị ngả vàng, thoạt nhìn nó không phải là một sản phẩm mới.
“Nhìn cái gì?”
Lộ Trung Quân nhìn thấy vẻ mặt bị dọa của cô, nụ cười trên mặt càng ngày càng vui vẻ.
“Cô nghĩ không sai, đây là sản phẩm của mẹ cô mười năm trước.
Tổng cộng có 15 viên.
Florin đã nộp lên 10 viên và 5 viên được tặng cho tình nhân của cô ấy.”
“Thứ này tốt thật đấy.
10 năm trôi qua vẫn giữ được dược tính nhất định, hơn nữa thành phần rất ổn định.
Cô không cần lo lắng quá hạn bị biến chất, tay nghề của mẹ cô rất đáng tin, cùng lắm chỉ là hiệu qua không rõ ràng mà thôi…”
Hắn tự thấy mình thật biết đùa, còn Thẩm Lưu Bạch thì cười không nổi.
Lộ Trung Quân chỉ muốn giết cô.
Nếu cô không chết sau khi uống số 7, cũng sẽ vì thành người nghiện mà trở thành quân cờ dưới tay hắn, để thuốc làm cho mất hết tính người.
Cô không muốn.
Cận Hải Dương đã tới, cô sẽ không hủy hoại bản thân trước mặt anh.
Thẩm Lưu Bạch lùi về phía sau từng bước, cho đến khi lưng chạm phải nhiệt độ ấm áp, mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn qua.
Là Vệ Nguyên.
Lúc này, khuôn mặt anh ta vô cảm, không còn vẻ dịu dàng như trước, ánh mắt anh ta đầy vẻ thờ ơ khi nhìn cô.
“Vệ Nguyên, giữ cô ấy lại.”
Lộ Trung Quân cười lớn, khuôn mặt gớm ghiếc đầy ác ý, như rắn độc, sẵn sàng ra đòn làm hại người bất cứ lúc nào.
Thẩm Lưu Bạch chỉ cảm thấy cánh tay bị bắt.
Tay anh rất mạnh khiến cô có cảm giác như bị kẹp sắt kẹp lại, rất đau.
“Vệ Nguyên…anh…”
“Không cần nhìn anh ta.”
Lộ Trung Quân lạnh lùng ngắt lời cô.
“Mặc dù tôi không thể hoàn hảo như bác sĩ Thẩm, nhưng để đối phó một tên nhóc cũng không có vấn đề gì.”
“Cũng may là cô vẫn liên lạc với anh ta, nếu không thì tôi không tìm được đối tượng thích hợp để ra tay!”
Nghe hắn nói lời này, Thẩm Lưu Bạch vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Cô ngoảnh mặt quay đầu về phía Vệ Nguyên, tuy rằng trước đó trong lòng đã nghi ngờ, nhưng khi sự thật được bày ra trước mắt, cô vẫn cảm thấy không thể chấp nhận được.
“Ông bắt đầu từ khi nào?”
Cô lạnh lùng hỏi.
“Từ khi tôi nhìn thấy anh ấy ở New York.”
Lộ Trung Quân giễu cợt, ung dung nói.
“Không, không phải tôi gặp, mà là anh trai tôi gặp.”
“Patrick đã nhìn thấy đứa trẻ này bên cạnh cô khi trước đây, anh ấy đi hẹn hò với mẹ cô.
Tôi không ngờ anh ta vẫn giữ liên lạc với cô!”
“Thật bất ngờ…”
Hắn đắc ý nói.
“Phát hiện ra cô sẽ không từ chối anh ấy, chúng tôi bắt đầu bồi dưỡng người này.
Sau khi mai phục lâu như vậy, bây giờ rốt cuộc có tác dụng…”
“Vậy nên, bé ngoan, ngoan ngoãn, đến uống thuốc…”
“Uống đi rồi cô sẽ tốt thôi, cô sẽ thoải mái, đừng sợ…”
Đồng tử Thẩm Lưu Bạch co rút.
Những lời này quá quen thuộc! Khoảnh khắc dịu dàng hiếm hoi của mẹ cô là khi cô ốm đau, mẹ sẽ chăm sóc, nói chuyện với cô theo cách khác mọi khi, như một người mẹ thật sự yêu thương con gái của mình.
Thậm chí, cô còn cố ý hay vô ý tự làm cho mình bị bệnh, để có được tình yêu thương ấm áp ngắn ngủi này!
Chỉ tiếc, đến khi cô thật sự hiểu chuyện mới biết được, đó chỉ là thủ đoạn để cô uống thuốc mà thôi, mà những thứ thuốc đắng này không thể trị được bệnh của cô!
“Ông…làm sao ông biết?”
------oOo------