Cô Ấy Biết Tất Cả

Chương 123: 123: Có Ẩn Tình Khác





Năm đó, bà Chu Triệu Duyệt Hồng đi theo chồng đấu trành giành thiên hạ, khí thế mạnh mẽ, chưa vào phòng thẩm vấn, Cận Hải Dương đã nghe bà ấy tức giận nói muốn gọi luật sư đến.
“Luật sư Vệ đâu? Tôi muốn gặp luật sư của tôi! Nếu không tôi sẽ không trả lời mấy người!”
Thấy Cận Hải Dương từ cửa đi vào, bà ta giống như gặp kẻ thù giết cha, “Đùng” bật dậy từ trên ghế, chỉ vào đối phương mắng chửi, thiếu điều nhào đến.
Động tác của bà ta rất quá lố, cảnh sát Cận chỉ có thể nhịn cười, phải quay người đi để bình ổn lại cảm xúc.
Chờ khi anh quay lại, vẻ mặt đã không thể nào nghiêm túc hơn.
“Bà Chu, nói đúng ra bà muốn tìm luật sư Vệ cũng phải rời khỏi đây mới tìm được…”
Anh còn chưa nói xong, bà Chu nóng nảy xua tay cắt ngang lời giải thích sau đó.
“Sao lại không thể! Mấy người coi tôi là đồ ngốc sao! Tuy tôi không học luật nhưng cũng xem qua phim truyền hình rồi, khi bị cảnh sát điều tra có thể tìm luật sư trả lời thay, sao tôi lại không thể!”
“Bà cũng biết nói đó là phim truyền hình đó…”
Cận Hải Dương bất đắc dĩ nói.
“Bối cảnh trong phim truyền hình không giống với quốc gia của chúng ta, dựa theo quy định của pháp luật, lúc này, bà không thể mời luật sư vào.”
Bà Chu bị anh nói đỏ mặt lên, âm thầm cắn răng ngồi lại.
Thật ra trong lòng bà rất rõ, nếu cảnh sát đã nói như vậy, thì chắc chắn không trái với quy định pháp luật, họ biết bà có luật sư.
“Mấy người muốn hỏi gì thì hỏi nhanh đi, tôi còn vội về nhà nấu cơm cho con tôi!”
Bà ấy tức giận nói.

Cận Hải Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng thẩm vấn, cầm xem sổ ghi chép của Vương Dật, Cận Hải Dương không thể nhịn cười với mấy câu trả lời kia.
Anh đặt sổ ghi chếp xuống, bảo Vương Dật làm tốt việc ghi chép, sau đó mỉm cười nhìn thái độ thù địch của Triệu Duyệt Hồng .
“Bà Chu, có mấy vấn đề cần bà xác minh một chút, do con trai bà nói thì tôi có chút không hiểu…”
Lần này, vẫn chưa nói xong đã bị cắt ngang.
Triệu Duyệt Hồng kích động đứng lên, vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông cao lớn anh tuấn trước mặt, trong mắt dường như muốn bốc hỏa.
“Anh đi tìm Tranh Tranh?”
“Chuyện này không liên quan đến đứa bé như nó! Mấy người dựa vào cái gì mà quấy rầy nó! Nó còn phải chuẩn bị đi thi nữa!”
Cận Hải Dương âm thầm đứng tại chỗ, để Triệu Duyệt Hồng tùy ý lớn giọng mắng chửi người, hoàn toàn không có ý ngăn cản hay khiển trách.
Chờ bà ấy mắng mệt thì tự mình dừng lại.

lúc này cảnh sát Cận tốt bụng mới gật đầu, thong thả nói.
“Bà Chu nói chuyện này không liên quan đến con trai bà, tôi nói không đúng…”
“Chúng tôi lấy băng ghi hình đêm xảy ra vụ án thấy con trai Chu Tranh của bà khoảng 9 giờ rưỡi đi vào phòng làm việc của chồng bà, Chu Nghĩa Văn, sau đó không lâu bà cũng vào, khoảng 10 giờ tối, mẹ con hai người rời đi, tôi nói sai không.”
Nghe anh nói vậy, khuôn mặt bà Chu trở nên ảm đạm hơn.

Nhưng Cận Hải Dương làm như không thấy, tiếp tục chậm rãi hỏi.
“Tối hôm đó, tay con bà bị chồng bà làm bị thương, chắc bà cũng biết.

Bà Chu, tôi muốn hỏi chút, sau khi bà đến phòng chồng ba hai người có tranh chấp gì không?”
Triệu Duyệt Hồng nhìn vào mắt anh, rồi nhanh chóng chuyển tầm mắt, một lúc lâu sau mới không tình nguyện trả lời.
“Có.”
“Vì sao?”
Triệu Duyệt Hồng quay đầu đi, không nhìn anh, trả lời bằng một giọng rất miễn cưỡng.
“Còn có thể vì chuyện gì? Ông ấy muốn ly hôn với tôi!”
“Tôi vì ông ấy hy sinh nửa đời người, bây giờ hoa tàn ít bướm thì ông ấy tham mới mẻ, muốn bỏ mặc tôi và con, dựa vào cái gì?”
“Ồ.”
Cận Hải Dương gật đầu.
“Hoa tàn ít bướm bị bỏ mặc thì tôi có thể lý giải, nhưng con trai bà là con độc nhất của người chết, sao ông ta lại muốn bỏ mặc?”

Nghe anh nói vậy, mắt Triệu Duyệt Hồng lại trừng to.
Tuy rằng chính bà nói mình hoa tàn ít bướm, nhưng lời này đổi thành người khác nói thì lại nghe không lọt tai!
Đặc biệt, người nói lời này còn là một người đàn ông có sức hấp dẫn.
“Con hồ ly tinh kia câu dẫn ông ấy, mong ông ấy coi trọng cái bụng của nó, hai mẹ con tôi cũng rất mệt mỏi!”
Cận Hải Dương nhìn chằm chằm mắt bà ta, sau đó chậm rãi lắc đầu.
“Không đúng.”
“Bà Chu, nếu tôi nhớ không lầm, năm nay chồng bà đã 55 rồi.”
“Vợ chồng hai người sinh con tương đối trễ, Chu Tranh cũng gần 20, cuối cùng cũng nuôi con trưởng thành.

Nếu không có nguyên nhân đặc biệt, bà cảm thấy chồng bà sẽ đột nhiên bỏ mặc đứa con đã trưởng thành, cố gắng bồi dưỡng đứa con còn ở trong bụng mẹ sao? Chờ con Trương Mỹ Na đến 20 tuổi thì ông ấy bao nhiêu tuổi?”
Anh vừa nói xong, sắc mặt Triệu Duyệt Hồng liền trắng bệch.
Rõ ràng bà ta hoảng loạn hơn rất nhiều, nhưng vẫn ngoan cố không chịu thua.
“Đó là chuyện nhà chúng ta, là chuyện riêng của con tôi, cảnh sát mấy người quản được sao?”
“Mấy người đi điều tra đi, dù sao tôi cũng không nói cho mấy người!”
“À, được.

Bà không nói cũng không sao.

Dù sao tôi cũng không hứng thú với chuyện này.”
Cận Hải Dương không quan tâm nói.

“Xem băng ghi hình ngày xảy ra vụ án, khi bà với con bà rời đi, cái túi bà mang theo to hơn nhiều so với khi bà mang vào, bà đựng cái gì bên trong?”
Nghe anh hỏi việc này, vẻ mặt Triệu Duyệt Hồng liền trở nên hoảng loạn.
Bà cúi đầu theo bản năng, lại cảm thấy hành động này thể hiện sự chột dạ quá rõ ràng, vì thế mạnh mẽ tự trấn định, ngẩng đầu nói.
“Thứ gì chứ? Thì là đồ trang điểm, ví tiền, điện thoại di động, các loại chìa khóa…”
“Đồ của phụ nữ rất nhiều, túi có to một chút thì có sao đâu?”
Bà ta cố ý xuyên tạc và lảng tránh vấn đề chính, Cận Hải Dương rất bình tĩnh nhìn bà ta một cái, trong mắt tràn đầy hứng thú.
Lúc này, cửa phòng thẩm vấn bị gõ.
Người đi vào là Bùi Diệu, anh ta nói gì đó bên tai Cận Hải Dương, sau đó liền thấy khóe môi người đàn ông đang cười gợi lên một đường vòng cung đẹp đẽ lạ thường.
Triệu Duyệt Hồng bỗng sinh ra một dự cảm xấu.
Bà theo bản năng sợ hãi anh chàng cảnh sát cực kỳ đẹp trai này, ánh mắt anh ta vô cùng sắc bén, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể quét hết mọi ngóc ngách trong lòng bà, làm bà không thể che giấu những bí mật đen tối kia.
Bà không biết anh ta biết được bao nhiêu, bà luôn cảm thấy anh ta đoán được nhiều hơn so với bà nghĩ, nụ cười tươi kia là một điềm báo hủy diệt!
Bà cứ mải suy nghĩ, liền nghe giọng nói ôn hòa của người đàn ông vang lên.
“Bà Chu, bà có thể trở về, nếu còn có vấn đề gì, chúng tôi sẽ liên hệ lại với bà, bà phải giữ điện thoại mình luôn mở.”
“Cảm ơn hôm nay bà đã hợp tác, hẹn gặp lại.”