[1]
Lưu Tử Khâm há miệng không nói gì, hắn đột nhiên nhận ra, nếu như tính theo giờ Bắc Kinh, từ bảy giờ sáng, hoặc là sớm hơn, đến bây giờ gần ba giờ sáng, Trần Hoàn chẳng những chưa ngủ, mà còn ngồi máy bay hơn nửa ngày đến thăm hắn, còn làm việc nhà và nấu cơm giúp hắn.
Rạng sáng Lưu Tử Khâm về nhà, hầu những ngày nào cũng người không ra người ma không ra ma, nhắm mắt rửa mặt xong rồi nằm vật xuống giường. Hắn nằm nghiêng, đặt di động giữa tai và gối, mơ mơ màng màng gọi điện thoại với Trần Hoàn.
Chạy bộ đương nhiên tùy ý hơn, hắn gãi tóc qua loa, mặc quần đùi rộng của ông già, trên cổ vắt cái khăn lông rồi ra ngoài, chê nóng nên không mang điện thoại theo.
“Vừa xong việc hả?” Trần Hoàn liếc nhìn thời gian, bên hắn chắc là rạng sáng.
Tông giọng lười biếng của hắn vô cùng gợi cảm, Trần Hoàn tốn rất nhiều sức mới ép được kích động muốn hôn, làm như lơ đãng chạm vào vành tai bị máy sấy hơi đỏ của Lưu Tử Khâm, “Bác sĩ Lưu dễ nuôi quá.”
“Ừm…” Lưu Tử Khâm kéo dài giọng, cũng không biết có trả lời anh không, hay chỉ vô thức nói lẩm bẩm.
Lưu Tử Khâm tức giận đến mức dùng đũa gõ đầu anh ba cái liên tục, “Cậu cũng không thiếu tiền, đến bệnh viện khám đi.”
Tiếng máy sấy rất to, một lúc sau Trần Hoàn mới nghe rõ Lưu Tử Khâm nói gì, cất cao âm lượng trả lời hắn, “Không cần, hiếm khi cậu rảnh rỗi, không cần sắp xếp thời gian cho tôi.”
Mặc dù hiếm khi mới trò chuyện hai câu, nhưng nghe giọng Lưu Tử Khâm đã buồn ngủ lắm rồi, Trần Hoàn không muốn quấy rầy hắn nghỉ ngơi, “Buồn ngủ thì mau ngủ đi, chuyện khác để mai hãy nói, ngủ ngon.”
Động tác cầm khăn mặt lau tóc của Lưu Tử Khâm đột nhiên dừng lại, “Vãi chưởng!”
Đợi một lát, đối diện không trả lời cũng không cúp máy, lúc Trần Hoàn tưởng rằng hắn đã ngủ say, hình như Lưu Tử Khâm đột nhiên tỉnh dậy, giọng nói rõ ràng hơn, “Cậu nói đi.”
“Xin lỗi xin lỗi, tối qua thức đêm nên không chịu được.” Trần Hoàn nói vậy, nhưng không buông tay ra.
“Mẹ tôi gói ít bánh ú muốn gửi sang cho cậu, lát nữa cậu gửi địa chỉ cụ thể cho tôi.”
Lưu Tử Khâm không ngờ sẽ là anh, dù sao người vừa gọi điện mười mấy tiếng trước, bây giờ lại xuất hiện ở trước mặt mình giống như xuất hiện chớp nhoáng?
“Tử Khâm, ngày mai cậu nghỉ không?”
Cuối cùng lại nói, “Cậu nghỉ ngơi trước đi, ngày mai gửi cho tôi cũng được.”
Thật ra Trần Hoàn rất thấp thỏm, trước khi đến anh đã suy nghĩ rất nhiều, đánh bạo đến tìm Lưu Tử Khâm thế này, lỡ như hôm nay đúng lúc hắn phải làm việc thì làm thế nào? Hoặc là hắn muốn nghỉ ngơi một ngày, vậy chẳng phải mình làm hỏng việc à.
Nhân lúc bây giờ đang tỉnh táo, lại sợ ngày mai công việc nhiều sẽ quên mất, thế là Lưu Tử Khâm lập tức soạn tin nhắn gửi đi, sau đó lại khôi phục tư thế vừa nãy nằm lại giường.
Lưu Tử Khâm cảm thấy chắc chắn anh bị hâm, mở cửa ra chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, “Vào đi vào đi!”
Mấy tuần này, Trần Hoàn gần như đã tìm hiểu rõ lịch làm việc của Lưu Tử Khâm, đoán chừng trong ngày làm việc sai khiến người ta như con la, giáo sư dẫn dắt nhóm cũng rất có lỗi, cho nên một tuần có thể bớt một hai ngày cho họ nghỉ ngơi.
Hôm qua Trần Hoàn đã nói với hắn sẽ gửi đồ đến, cho nên Lưu Tử Khâm nghĩ rằng đó là anh giao hàng, nhưng hắn vẫn hơi ngờ vực, Đông Phong Express[2] gửi à? Nếu không thì sao có thể tối qua vừa nói xong, tối nay đã đến rồi?
Ngày mai đúng lúc là thứ bảy.
Ngoài miệng hắn cởi mở trò chuyện đúng mực với họ, ánh mắt lại vượt qua đám người nhìn cửa nhà mình, tuyệt vọng quá, tôi chỉ muốn tắm thôi.
Lưu Tử Khâm, “Rất lãng phí thời gian, tôi còn phải sửa tài liệu.”
“Tử Khâm, ngày mai cậu nghỉ không?”
Chậc, nhưng sao lại cảm thấy ớt xanh xào thịt hôm nay hơi nhạt.
Lúc tắm xong đi ra thì phát hiện, hay lắm, người ta không cần mình hỏi han.
Trước khi ý thức tan rã Lưu Tử Khâm chỉ nghe được tên mình, những chữ còn lại nuốt hết vào cơn buồn ngủ.
Lưu Tử Khâm khịt mũi đáp một tiếng, “Trần Hoàn cậu đừng tránh nặng tìm nhẹ với tôi!”
Trần Hoàn kiên nhẫn đợi một lát, giọng điệu nâng cao khẽ gọi hắn, “Tử Khâm?”
Nói về thói quen sinh hoạt của Lưu Tử Khâm, ngoài lúc làm việc thì có thể nói là vô cùng lành mạnh.
“Vừa xong việc hả?” Trần Hoàn liếc nhìn thời gian, bên hắn chắc là rạng sáng.
Đầu kia không có phản hồi nào ngoài tiếng hít thở dần dần ổn định.
Vừa nhìn một cái chợt phát hiện có người đàn ông dáng người cao ráo cứ quanh quẩn trước cửa, có vẻ rất sốt ruột. Điều này tạo cho Lưu Tử Khâm một cái cớ tuyệt vời, hắn nói rõ tình huống, xin lỗi không tiếp được, sau đó vội vàng rời đi.
Trần Hoàn bỗng nhiên muốn xoa tóc hắn một cái, cười dỗ hắn, “Không phải không phải, buổi tối muốn ăn gì?”
Trần Hoàn không nỡ cúp điện thoại, cứ nghe như vậy rất lâu, mới hạ thấp giọng, nói bằng âm lượng nhỏ đến mức không thể nghe thấy, “Tôi rất nhớ cậu.”
Lưu Tử Khâm cảm thấy bây giờ đã rất đau đầu, bực bội nói, “Mùa hè nóng nực, sấy gì mà sấy, nóng chết đi được.”
Hắn hừ một tiếng bằng mũi, giống như ông Ngưu trong Đồ Đồ tai to (tên phim hoạt hình), “Trần Hoàn, cậu bảo tôi phải nói sao, cậu giỏi lắm.”
Lưu Tử Khâm thật sự muốn gõ đầu anh ra xem thử bên trong chứa thứ gì, nói ra cũng là quý ông thành đạt, tại sao không thể thận trọng hơn, tại sao làm việc lại bốc đồng thế?
Nói về thói quen sinh hoạt của Lưu Tử Khâm, ngoài lúc làm việc thì có thể nói là vô cùng lành mạnh.
Làm bác sĩ ấy mà, vẫn phải rèn luyện sức khỏe, nếu không làm sao chịu được cường độ công việc phản nhân loại như thế. Bởi vậy chỉ cần là ngày nghỉ, sập tối Lưu Tử Khâm cũng sẽ chạy cự li dài theo thói quen, rèn luyện sức khỏe hít thở không khí mới mẻ.
Cuối cùng lại nói, “Cậu nghỉ ngơi trước đi, ngày mai gửi cho tôi cũng được.”
Chạy bộ đương nhiên tùy ý hơn, hắn gãi tóc qua loa, mặc quần đùi rộng của ông già, trên cổ vắt cái khăn lông rồi ra ngoài, chê nóng nên không mang điện thoại theo.
Lưu Tử Khâm ngồi trên mặt thảm trước sofa, dựa lưng vào ghế sofa, lười biếng nói, “Nói sao nhỉ? Ngày mai dẫn cậu đi du lịch London một ngày nhé?”
Thời tiết tháng 7, tháng 8, dù mặt trời đã lặn nhưng hơi nóng vẫn còn bên cạnh. Chạy xong năm cây số, Lưu Tử Khâm thực sự nóng đến mức sắp bay hơi, toàn thân dính dính chỉ muốn mau về nhà dội nước.
Thời tiết tháng 7, tháng 8, dù mặt trời đã lặn nhưng hơi nóng vẫn còn bên cạnh. Chạy xong năm cây số, Lưu Tử Khâm thực sự nóng đến mức sắp bay hơi, toàn thân dính dính chỉ muốn mau về nhà dội nước.
Vì chung cư gần trường nên người đi lại toàn là sinh viên, Lưu Tử Khâm vừa ra khỏi thang máy lại đụng phải đàn em cùng làm dự án. Có thể nói cho dù ở nước ngoài, nhưng bác sĩ Lưu vẫn khá nổi tiếng, một đám thanh niên như fangirl líu ríu bắt chuyện với Lưu Tử Khâm.
Ngoài miệng hắn cởi mở trò chuyện đúng mực với họ, ánh mắt lại vượt qua đám người nhìn cửa nhà mình, tuyệt vọng quá, tôi chỉ muốn tắm thôi.
Lưu Tử Khâm vừa định nhắc nhở đầu bếp Trần, ngẩng đầu lên lại phát hiện anh ngồi ở đối diện, một tay chống đầu, điệu bộ sắp ngủ.
Vừa nhìn một cái chợt phát hiện có người đàn ông dáng người cao ráo cứ quanh quẩn trước cửa, có vẻ rất sốt ruột. Điều này tạo cho Lưu Tử Khâm một cái cớ tuyệt vời, hắn nói rõ tình huống, xin lỗi không tiếp được, sau đó vội vàng rời đi.
Rạng sáng Lưu Tử Khâm về nhà, hầu những ngày nào cũng người không ra người ma không ra ma, nhắm mắt rửa mặt xong rồi nằm vật xuống giường. Hắn nằm nghiêng, đặt di động giữa tai và gối, mơ mơ màng màng gọi điện thoại với Trần Hoàn.
Lưu Tử Khâm thật sự đoán không ra Trần Hoàn đến làm gì, dứt khoát hỏi thẳng, “Vậy cậu lặn lội đường xa đến làm gì?”
Hôm qua Trần Hoàn đã nói với hắn sẽ gửi đồ đến, cho nên Lưu Tử Khâm nghĩ rằng đó là anh giao hàng, nhưng hắn vẫn hơi ngờ vực, Đông Phong Express[2] gửi à? Nếu không thì sao có thể tối qua vừa nói xong, tối nay đã đến rồi?
[2]
Người kia cũng nhìn thấy hắn, đột nhiên cả người như được thắp sáng, vẫy vẫy tay với hắn, “Tử Khâm.”
Lưu Tử Khâm cạn lời, “Nếu còn nói mấy lời kỳ lạ kiểu này tôi sẽ tiễn khách.”
Giọng điệu này mặt mũi này, còn có thể là ai ngoài Trần Hoàn?
Thật ra Trần Hoàn rất thấp thỏm, trước khi đến anh đã suy nghĩ rất nhiều, đánh bạo đến tìm Lưu Tử Khâm thế này, lỡ như hôm nay đúng lúc hắn phải làm việc thì làm thế nào? Hoặc là hắn muốn nghỉ ngơi một ngày, vậy chẳng phải mình làm hỏng việc à.
Mặc dù hiếm khi mới trò chuyện hai câu, nhưng nghe giọng Lưu Tử Khâm đã buồn ngủ lắm rồi, Trần Hoàn không muốn quấy rầy hắn nghỉ ngơi, “Buồn ngủ thì mau ngủ đi, chuyện khác để mai hãy nói, ngủ ngon.”
Từ cuối tháng 3 đến cuối tháng 10 nước Anh quy ước giờ mùa hè[1], đúng lúc muộn hơn giờ Bắc Kinh bảy tiếng. Do đó bình thường là bên này Trần Hoàn đã thức dậy, nhưng Lưu Tử Khâm vẫn chưa nghỉ ngơi
Nhưng cho dù nghĩ thế nào, điều mong muốn nhất vẫn là gặp Lưu Tử Khâm. Vì vậy sau khi định thần lại, anh đã dặn thư ký Hồ mua vé máy bay xong rồi.
Lưu Tử Khâm không ngờ sẽ là anh, dù sao người vừa gọi điện mười mấy tiếng trước, bây giờ lại xuất hiện ở trước mặt mình giống như xuất hiện chớp nhoáng?
Giọng điệu này mặt mũi này, còn có thể là ai ngoài Trần Hoàn?
Lưu Tử Khâm thật sự muốn gõ đầu anh ra xem thử bên trong chứa thứ gì, nói ra cũng là quý ông thành đạt, tại sao không thể thận trọng hơn, tại sao làm việc lại bốc đồng thế?
Trần Hoàn nghĩ cũng muộn rồi, anh nhanh nhẹn nấu hai món một canh, bếp ở Anh bình thường chỉ đun lửa nhỏ, cho nên một bữa tối đơn giản ngược lại khiến anh tốn khá nhiều sức.
Lưu Tử Khâm thật sự không quen nhìn ổ chó của mình bỗng nhiên trở thành “ổ người”, vừa định hỏi Trần Hoàn có cần trả phí dọn phòng không, lại nghe thấy anh nói, “Cậu nhớ sấy khô tóc rồi nghỉ, nếu không dễ bị đau nửa đầu.”
Hắn hừ một tiếng bằng mũi, giống như ông Ngưu trong Đồ Đồ tai to (tên phim hoạt hình), “Trần Hoàn, cậu bảo tôi phải nói sao, cậu giỏi lắm.”
“Mẹ tôi gói ít bánh ú muốn gửi sang cho cậu, lát nữa cậu gửi địa chỉ cụ thể cho tôi.”
Lúc này đến gần, Trần Hoàn mới nhìn rõ cách ăn mặc của Lưu Tử Khâm, áo ba lỗ ông già của hắn đã bị mồ hôi thấm ướt, có lẽ trên đường về hóng gió nên đã khô đi nhiều. Chỉ có một mảng trước ngực còn ướt, loáng thoáng có thể nhìn thấy cơ ngực không mấy đô con của hắn qua lớp vải áo hơi mỏng.
Lúc đến gần, Trần Hoàn ngửi được mùi xà phòng sạch sẽ trên người hắn, vội giải thích, “Chỉ dọn rác thôi, những thứ khác tôi không đụng vào.”
Hơi thở Trần Hoàn hỗn loạn, lập tức mất tự nhiên, “Xin lỗi không nói trước với cậu một tiếng, nếu cậu có việc cần làm thì tôi đi trước đây.”
Lưu Tử Khâm nghĩ thầm: Mẹ kiếp đi cái con khỉ à!
Trần Hoàn đứng dậy dọn dẹp bát đũa giúp hắn, bỗng nhiên cười rất dịu dàng, “Không phải tránh nặng tìm nhẹ, là lập trường của hai chúng ta khác nhau. Tôi đang theo đuổi cậu mà, trong mắt tôi, đây là những việc tôi có thể làm, còn lâu mới đủ. Vả lại đến tìm cậu vào mấy ngày nghỉ, còn không nói trước một tiếng đã phiền cậu lắm rồi, chuyện này là tôi chưa suy nghĩ chu đáo.”
Lưu Tử Khâm, “… Tôi hiểu rồi, cậu vẫn chưa tin tôi có thể tự lo liệu cuộc sống đúng không?”
Từ thành phố S bay thẳng đến London mất mười hai tiếng, tính ra Trần Hoàn lên máy bay bay đến London gần như trong vòng một hai tiếng sau khi nói chuyện xong với hắn.
Chỉ để nhìn một cái và nói hai câu?
Lưu Tử Khâm cảm thấy chắc chắn anh bị hâm, mở cửa ra chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, “Vào đi vào đi!”
Đã nói đến nước này, để ngăn chặn Trần Hoàn lải nhải, Lưu Tử Khâm chỉ có thể đầu hàng.
Căn phòng do nhà trường phân chia, Lưu Tử Khâm lại gần như suốt ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm, cho nên trong nhà đương nhiên rất bừa bộn. Đồ đạc tiện tay để đó, tài liệu quan trọng đều để ở nơi có thể với đến, trông như một cái nhà kho.
“Ừm…” Lưu Tử Khâm kéo dài giọng, cũng không biết có trả lời anh không, hay chỉ vô thức nói lẩm bẩm.
Có lẽ vì đối phương là Trần Hoàn, Lưu Tử Khâm không khách sáo với anh chút nào, cũng không hỏi han, chỉ bỏ lại một câu, “Trong nhà bừa bộn, cậu tìm chỗ ngồi đi.” Rồi đi tắm.
Vì chung cư gần trường nên người đi lại toàn là sinh viên, Lưu Tử Khâm vừa ra khỏi thang máy lại đụng phải đàn em cùng làm dự án. Có thể nói cho dù ở nước ngoài, nhưng bác sĩ Lưu vẫn khá nổi tiếng, một đám thanh niên như fangirl líu ríu bắt chuyện với Lưu Tử Khâm.
Lúc tắm xong đi ra thì phát hiện, hay lắm, người ta không cần mình hỏi han.
Lưu Tử Khâm dựa đầu vào ghế sofa, đã lâu không chạy năm cây số, thật sự hơi mệt. Hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, lười nghĩ mấy chuyện hao tâm tốn sức như thế, bèn nói, “Sếp Trần cho tôi ăn gì thì tôi ăn cái đó.”
Đầu tiên Trần Hoàn rửa sạch bát chất đống trong bếp một ngày, sau đó bắt đầu dọn rác, lau nhà. Vốn anh định giúp Lưu Tử Khâm sắp xếp gọn tài liệu rải rác các góc, nhưng vì không biết phải phân loại thế nào hắn mới tiện dùng, nên dứt khoát đợi hắn tắm xong.
Động tác cầm khăn mặt lau tóc của Lưu Tử Khâm đột nhiên dừng lại, “Vãi chưởng!”
Lúc đến gần, Trần Hoàn ngửi được mùi xà phòng sạch sẽ trên người hắn, vội giải thích, “Chỉ dọn rác thôi, những thứ khác tôi không đụng vào.”
Lưu Tử Khâm thật sự không quen nhìn ổ chó của mình bỗng nhiên trở thành “ổ người”, vừa định hỏi Trần Hoàn có cần trả phí dọn phòng không, lại nghe thấy anh nói, “Cậu nhớ sấy khô tóc rồi nghỉ, nếu không dễ bị đau nửa đầu.”
Từ lúc Lưu Tử Khâm lên tiểu học đến nay, chưa bao giờ có ai sấy tóc cho hắn ngoài thợ cắt tóc. Lưu Tử Khâm suýt nữa nổi da gà, chủ yếu là tay nghề của anh thợ Trần thực sự quá nhẹ nhàng.
Xong rồi xong rồi, lại bắt đầu rồi lại bắt đầu rồi, mẹ Trần lại bắt đầu lải nhải.
Có lẽ vì đối phương là Trần Hoàn, Lưu Tử Khâm không khách sáo với anh chút nào, cũng không hỏi han, chỉ bỏ lại một câu, “Trong nhà bừa bộn, cậu tìm chỗ ngồi đi.” Rồi đi tắm.
Lưu Tử Khâm cảm thấy bây giờ đã rất đau đầu, bực bội nói, “Mùa hè nóng nực, sấy gì mà sấy, nóng chết đi được.”
Đúng lúc tóc khô, Trần Hoàn thẳng thắn trả lời, “Chỉ muốn gặp cậu, nên đến thôi.”
Trần Hoàn, “Vậy thì mở nhiệt độ thấp, từ từ sấy.”
Nhưng cho dù nghĩ thế nào, điều mong muốn nhất vẫn là gặp Lưu Tử Khâm. Vì vậy sau khi định thần lại, anh đã dặn thư ký Hồ mua vé máy bay xong rồi.
Lưu Tử Khâm, “Rất lãng phí thời gian, tôi còn phải sửa tài liệu.”
Trần Hoàn vô cùng kiên trì, “Vậy tôi sấy giúp cậu.”
Lưu Tử Khâm hơi dùng lực rút tay về, giọng điệu nghe không vui lắm, “Cậu không cần phải làm vậy.”
Đã nói đến nước này, để ngăn chặn Trần Hoàn lải nhải, Lưu Tử Khâm chỉ có thể đầu hàng.
Từ lúc Lưu Tử Khâm lên tiểu học đến nay, chưa bao giờ có ai sấy tóc cho hắn ngoài thợ cắt tóc. Lưu Tử Khâm suýt nữa nổi da gà, chủ yếu là tay nghề của anh thợ Trần thực sự quá nhẹ nhàng.
Xong rồi xong rồi, lại bắt đầu rồi lại bắt đầu rồi, mẹ Trần lại bắt đầu lải nhải.
Tóc hắn vừa dày vừa cứng, do đó Trần Hoàn cẩn thận sấy khô chân tóc trước, sau đó sấy khô từng bên.
Lưu Tử Khâm ngồi trên mặt thảm trước sofa, dựa lưng vào ghế sofa, lười biếng nói, “Nói sao nhỉ? Ngày mai dẫn cậu đi du lịch London một ngày nhé?”
Tiếng máy sấy rất to, một lúc sau Trần Hoàn mới nghe rõ Lưu Tử Khâm nói gì, cất cao âm lượng trả lời hắn, “Không cần, hiếm khi cậu rảnh rỗi, không cần sắp xếp thời gian cho tôi.”
Lưu Tử Khâm thật sự đoán không ra Trần Hoàn đến làm gì, dứt khoát hỏi thẳng, “Vậy cậu lặn lội đường xa đến làm gì?”
Lúc này đến gần, Trần Hoàn mới nhìn rõ cách ăn mặc của Lưu Tử Khâm, áo ba lỗ ông già của hắn đã bị mồ hôi thấm ướt, có lẽ trên đường về hóng gió nên đã khô đi nhiều. Chỉ có một mảng trước ngực còn ướt, loáng thoáng có thể nhìn thấy cơ ngực không mấy đô con của hắn qua lớp vải áo hơi mỏng.
Đúng lúc tóc khô, Trần Hoàn thẳng thắn trả lời, “Chỉ muốn gặp cậu, nên đến thôi.”
“Tiện thể quét dọn vệ sinh, sấy tóc, nấu cơm giúp cậu.”
Trần Hoàn kiên nhẫn đợi một lát, giọng điệu nâng cao khẽ gọi hắn, “Tử Khâm?”
“Tiện thể quét dọn vệ sinh, sấy tóc, nấu cơm giúp cậu.”
Trần Hoàn, “Vậy thì mở nhiệt độ thấp, từ từ sấy.”
Lưu Tử Khâm, “… Tôi hiểu rồi, cậu vẫn chưa tin tôi có thể tự lo liệu cuộc sống đúng không?”
Trần Hoàn bỗng nhiên muốn xoa tóc hắn một cái, cười dỗ hắn, “Không phải không phải, buổi tối muốn ăn gì?”
Lưu Tử Khâm dựa đầu vào ghế sofa, đã lâu không chạy năm cây số, thật sự hơi mệt. Hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, lười nghĩ mấy chuyện hao tâm tốn sức như thế, bèn nói, “Sếp Trần cho tôi ăn gì thì tôi ăn cái đó.”
Làm bác sĩ ấy mà, vẫn phải rèn luyện sức khỏe, nếu không làm sao chịu được cường độ công việc phản nhân loại như thế. Bởi vậy chỉ cần là ngày nghỉ, sập tối Lưu Tử Khâm cũng sẽ chạy cự li dài theo thói quen, rèn luyện sức khỏe hít thở không khí mới mẻ.
Trần Hoàn làm “mẹ già” đến cùng, xới một bát cơm đầy ụ cho Lưu Tử Khâm, lại bày sẵn bát đũa mới gọi hắn.
Tông giọng lười biếng của hắn vô cùng gợi cảm, Trần Hoàn tốn rất nhiều sức mới ép được kích động muốn hôn, làm như lơ đãng chạm vào vành tai bị máy sấy hơi đỏ của Lưu Tử Khâm, “Bác sĩ Lưu dễ nuôi quá.”
Người kia cũng nhìn thấy hắn, đột nhiên cả người như được thắp sáng, vẫy vẫy tay với hắn, “Tử Khâm.”
Lưu Tử Khâm cạn lời, “Nếu còn nói mấy lời kỳ lạ kiểu này tôi sẽ tiễn khách.”
Mấy tuần này, Trần Hoàn gần như đã tìm hiểu rõ lịch làm việc của Lưu Tử Khâm, đoán chừng trong ngày làm việc sai khiến người ta như con la, giáo sư dẫn dắt nhóm cũng rất có lỗi, cho nên một tuần có thể bớt một hai ngày cho họ nghỉ ngơi.
Trần Hoàn nghĩ cũng muộn rồi, anh nhanh nhẹn nấu hai món một canh, bếp ở Anh bình thường chỉ đun lửa nhỏ, cho nên một bữa tối đơn giản ngược lại khiến anh tốn khá nhiều sức.
Trần Hoàn làm “mẹ già” đến cùng, xới một bát cơm đầy ụ cho Lưu Tử Khâm, lại bày sẵn bát đũa mới gọi hắn.
Bắt đầu từ việc mang cơm đến bệnh viện, rồi đến nhà Lưu Tử Khâm nấu mì cho hắn, sau đó là bây giờ. Hơn nửa năm nay Trần Hoàn nấu cơm cho Lưu Tử Khâm rất nhiều lần, tay nghề bởi vậy tiến bộ lên nhiều, cũng khiến Lưu Tử Khâm ngày càng kén ăn.
Lưu Tử Khâm nghĩ thầm: Mẹ kiếp đi cái con khỉ à!
Có lẽ từ nhỏ lớn lên ở thành phố H, Lưu Tử Khâm luôn cảm thấy cơm Trần Hoàn nấu có chút hương vị của bà Lý, nói chính xác là có chút hương vị gia đình.
Có lẽ từ nhỏ lớn lên ở thành phố H, Lưu Tử Khâm luôn cảm thấy cơm Trần Hoàn nấu có chút hương vị của bà Lý, nói chính xác là có chút hương vị gia đình.
Chỉ để nhìn một cái và nói hai câu?
Chậc, nhưng sao lại cảm thấy ớt xanh xào thịt hôm nay hơi nhạt.
Lưu Tử Khâm vừa định nhắc nhở đầu bếp Trần, ngẩng đầu lên lại phát hiện anh ngồi ở đối diện, một tay chống đầu, điệu bộ sắp ngủ.
Lưu Tử Khâm há miệng không nói gì, hắn đột nhiên nhận ra, nếu như tính theo giờ Bắc Kinh, từ bảy giờ sáng, hoặc là sớm hơn, đến bây giờ gần ba giờ sáng, Trần Hoàn chẳng những chưa ngủ, mà còn ngồi máy bay hơn nửa ngày đến thăm hắn, còn làm việc nhà và nấu cơm giúp hắn.
Cơn buồn ngủ của Trần Hoàn dần dần kéo đến, đầu chợt rơi xuống, suýt nữa đập vào góc bàn, Lưu Tử Khâm nhanh tay nhanh mắt dùng mu bàn tay đỡ trán anh. Không ngờ Trần Hoàn mơ mơ màng màng sợ tay hắn đụng vào góc bàn, thậm chí phản ứng nhanh hơn Lưu Tử Khâm, trở tay nắm chặt tay hắn, trán gõ nhẹ lên mu bàn tay.
Ngày mai đúng lúc là thứ bảy.
“Xin lỗi xin lỗi, tối qua thức đêm nên không chịu được.” Trần Hoàn nói vậy, nhưng không buông tay ra.
Lưu Tử Khâm hơi dùng lực rút tay về, giọng điệu nghe không vui lắm, “Cậu không cần phải làm vậy.”
“Ừ,” Trần Hoàn gật đầu, lại hỏi một nẻo, “Ăn no rồi hả?”
Lưu Tử Khâm khịt mũi đáp một tiếng, “Trần Hoàn cậu đừng tránh nặng tìm nhẹ với tôi!”
Trần Hoàn đứng dậy dọn dẹp bát đũa giúp hắn, bỗng nhiên cười rất dịu dàng, “Không phải tránh nặng tìm nhẹ, là lập trường của hai chúng ta khác nhau. Tôi đang theo đuổi cậu mà, trong mắt tôi, đây là những việc tôi có thể làm, còn lâu mới đủ. Vả lại đến tìm cậu vào mấy ngày nghỉ, còn không nói trước một tiếng đã phiền cậu lắm rồi, chuyện này là tôi chưa suy nghĩ chu đáo.”
Từng câu từng chữ của anh đều nghĩ cho Lưu Tử Khâm, không mảy may nhắc đến bản thân.
Hơi thở Trần Hoàn hỗn loạn, lập tức mất tự nhiên, “Xin lỗi không nói trước với cậu một tiếng, nếu cậu có việc cần làm thì tôi đi trước đây.”
Lưu Tử Khâm tức giận đến mức dùng đũa gõ đầu anh ba cái liên tục, “Cậu cũng không thiếu tiền, đến bệnh viện khám đi.”