Có Anh Thật Tốt

Chương 37: 37: Ác Ma





Mấy người đàn ông trước mặt nhìn cô gái nhỏ nhắn ở phía trước.

Dường như không tìm kiếm được sự sợ hãi từ đôi mắt đó, bọn họ có chút khẩn trương, nhưng dù gì cũng là đàn ông to cao lực lưỡng lại khẩn trương lo lắng trước một cô bé thực sự rất mất mặt.

Khuôn mặt bọn chúng dữ tợn thêm vài phần.

[Nên bắt đầu như thế nào, nói như thế nào mới giống kiểu vai ác được.] – Tên lão đại nhìn đàn em của mình trao đổi bằng ánh mắt.

[Em đâu biết] – hắn còn trả hiểu sao lão đại lại nhìn mình chứ, lạ vậy, nên nhìn cô bé trước mặt chứ.

Lão đại: “...” – Lần đầu làm vai ác công khai như vậy có chút chưa quen, mọi người thông cảm.

Mấy tên trước mặt đang mê man thì tiếng “tít tít” gây sự chú ý.

Mấy tên nhìn về chỗ Giang Y Linh.

Lão đại: “Ngươi đang làm gì vậy” – Hắn hét lớn
Giang Y Linh: “Báo cảnh sát” – cô nhìn tên lão đại rồi trả lời.


Không báo cảnh sát chả lẽ ngồi chờ các ngươi bắt hả, đồ ngu!
“Khoan đã, bọn tao còn chưa làm gì mà ngươi báo cảnh sát, cảnh sát có tin mày không” – Thấy lão đại nhà mình không có tương lai, một kẻ đứng bên cạnh hắn hung hăng lên tiếng
“ Thế bọn mày chặn đường tao làm gì, chẳng lẽ bọn mày đứng đây chỉ để chiếm diện tích thôi hả”
Lão đại híp mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, khẩu khí không nhỏ ha!
“ Hahaha, một con đàn bà mà dám đứng trước mặt bọn tao la lối, mày chê bản thân mình sống lâu quá rồi đúng không” – Tên lão đại cười âm trầm.

Cmm...mày mới chê mình sống lâu quá ý!
“Đồ dở hơi” – Giang Y Linh phun ra ba chữ đó thêm vào đó là ánh mắt khiêu khích, cô đang chán vậy thì kiếm kẻ giải sầu vậy.

Lão đại: “Bắt lấy nó”
Ba người đàn ông nhìn có vẻ yếu thế nhất lên đầu.

What, bọn mày có nhầm không, đáng lẽ phải cho mấy tên lực lưỡng một tẹo chứ, sao lại thành bọn oắt con này hả, khinh thường phụ nữ sao, hay lắm, tao cho mày biết mặt!
Ba người đàn ông không phòng bị, khinh địch nên chưa đầy ba phút đã bị Giang Y Linh đánh cho kêu cha gọi mẹ.

Tên lão đại không ngờ người con gái trước mặt biết võ, có chút không tin.

Giang Y Linh cúi người, lục soát ba tên nằm dưới đất, phát hiện trên người bọn chúng có súng.

Cô ngắm ngía khẩu súng, trong nước an ninh nghiêm ngặt vậy mà vẫn có người dám ngang nhiên cầm súng bên mình như vậy.

Cô xoay người về phía đám người lão đại ở sau lưng cô, bày ra tư thế ngắm bắn.

Bọn chúng là người tay từng dính máu, đối mặt với nguy hiểm, tay luôn nhanh hơn não, một đám người sau khi thấy cô gái trước mặt cầm súng đã rút hết súng trong người ra chĩa vào cô.

Giang Y Linh nhếch mép.

Quả không ngoài dự tính, bọn chúng đều đem súng.

Không khí có chút ngưng đọng.

“ Các người quả không xem pháp luật ra gì.


Một đám người ai ai cũng đem súng bên mình, đừng nói là các người đem theo bên mình để tự vệ đó” – Cô lên tiếng phá vỡ bầu không khí.

“ Đem súng bên người đúng chỉ là tự vệ thôi.

Cô gái à, cô nhìn xem tình hình như thế này, chắc trong lòng cũng tự cân nhắc nặng nhẹ.

Bỏ súng xuống rồi đi theo bọn tôi đi” – Tên lão đại thấy tình hình nghiêm về phía mình nên cao giọng nói chuyện.

“Các người muốn đưa tao đi đâu?”
“ Đưa cô em đi thăm thú một nơi.”
“ Mấy người bị bệnh hả.

Đêm hôm thăm thú cái con khỉ ý.

Có ý đồ gì thì nói đi”
“ Thông minh quá cũng không tốt đâu”
“ Các người ngu dốt nên trách người khác thông minh sao.

Đồ dở hơi”
Tên lão đại đen mặt: “Rượu mời không uống mà cứ muốn uống rượu phạt, cô gái đừng trách bọn tôi”
Bọn chúng chỉ nhận lệnh bắt cô nên không dám nổ súng, chỉ muốn dọa nạt cô để cô tự nghe theo nhưng chúng không ngờ cô dám nổ súng thật.

“Đùng” – Viên đạn cắm thằng vào tim
Tên áo đen lúc nãy lớn giọng là kẻ đầu tiên bị giết.


Dám lớn giọng với bà à.

Tên lão đại ngạc nhiên nhìn tiểu đệ của mình máu chảy ra từ tim.

“ Đùng, đùng” – liên tiếp hai tiếng súng vang lên.

Đến lúc tên lão đại hoàng hồn thì hai người của lão đã ngã xuống.

Đến lúc này chỉ còn mình hắn và người con gái trước mặt.

Một cô gái mà dám giết người.

Hắn nhìn Giang Y Linh như một ác ma, đáy lòng dâng lên một cỗ sợ hãi.

Vốn nhiệm vụ của bọn họ chỉ cần bắt cô rồi cưỡng hiếp quay video lại.

Nhưng ai ngờ, con ả này lại khó chơi như vậy