Cố Ảnh Hậu Là Tiểu Đồ Ngốc

Chương 90: 90: Hoa Hồng





Sau khi vụ án lộ rõ mọi chân tướng, vẫn còn rất nhiều sự tình cần được xử lý, nhưng những việc đó không liên quan đến Cố Niệm Bắc, Tân Nhạc và Trần Nhu đã phụ trách hết thảy.

Cố Niệm Bắc vừa xuất viện đã bị mẹ nàng cưỡng chế yêu cầu nghỉ dưỡng hai tháng, nếu không phải Cố Niệm Bắc ra tay ngăn cản, mẹ nàng còn muốn chạy tới nhìn chằm chằm nàng.

《 Hoang Đảo 》 bởi vì chuyện này, muốn tìm người chụp bổ sung cho suất diễn của Lục Y Vũ, cho nên Cố Niệm Bắc nghỉ ngơi cũng không ảnh hưởng tiến độ.

Nhưng mà bên phía《 toàn lực đi tới 》 vì lần trước Cố Niệm Bắc bị thương eo đã phát hết mấy kỳ trước, hiện tại không thể lại trì hoãn, cho nên cần phải tìm một người thay thế.

Nhưng lúc trước tổ tiết mục hố khách quý thật sự là rất quá đáng, hiện tại căn bản không thể tìm thấy khách quý thích hợp để thay thế, cuối cùng tổ tiết mục nghĩ ra một chủ ý hết sức thần kì.

Bọn họ làm một cái bảng đứng* có hình Cố Niệm Bắc, để Giang Nam Ảnh ở trong tiết mục tùy thân mang theo, hơn nữa vì muốn gia tăng cảm giác tồn tại của Cố Niệm Bắc, khắp nơi sân quay chụp đều đặt cái bảng đứng này, thế cho nên khi kỳ này biên tập xong, mỗi cảnh đều có sự tồn tại của Cố Niệm Bắc.

*lập bài [standing sign]: gõ google để dễ hình dung hơn.
Sau khi kỳ tiết mục này phát sóng, Cố Niệm Bắc liền gia nhập đoàn quân ma quái của《 toàn lực đi tới 》, video ma quái của nàng tên là《 là ta, là ta, vẫn là ta 》, so với Lý Nhạc và Lão Đinh còn muốn vi diệu hơn.


Trong video, trước khi Giang Nam Ảnh cầm lấy bảng đứng của Cố Niệm Bắc, đột nhiên vang lên một tiếng nói: "Cô gái làm mất bảo bối của mình, vì thế nàng nỗ lực tìm a tìm a." Sau đó video thả ra rất nhiều hình ảnh của Cố Niệm Bắc, còn kèm theo một đoạn bgm ma quái, chính là ca khúc cùng tên với video《 là ta, là ta, vẫn là ta 》.

Sau một đoạn dài bị bảng đứng mang hình Cố Niệm Bắc công kích 365 độ, cuối cùng vang lên giọng nói ban nãy: "Cô gái cuối cùng đã tìm thấy bảo vật của nàng rồi~"
Trong khoảng thời gian Cố Niệm Bắc tu dưỡng, kỳ mười hai của《 toàn lực đi tới 》cũng đã phát xong, quán quân cuối cùng là Quách Kiến và Nhậm Phương Trạch.

Nhưng vì đền bù cho sự tiếc nuối Cố Niệm Bắc vắng mặt, tổ tiết mục dự định chờ sau khi Cố Niệm Bắc tu dưỡng xong sẽ quay thêm một kỳ nữa.
Tuy rằng Cố Niệm Bắc đang trong quá trình nghỉ dưỡng, nhưng Tân Nhạc vẫn bận không ngừng, có khi Cố Niệm Bắc một tuần liền không nhìn thấy được Tân Nhạc, nhưng người mà nàng cho rằng sẽ rất bận rộn, Giang Nam Ảnh, lại được thấy mỗi ngày.

Hôm nay, Cố Niệm Bắc cuối cùng cũng có thể cùng Tân Nhạc bận rộn không ngừng nói một câu, cũng biết được rốt cuộc Tân Nhạc đang bận cái gì.

Chuyện này có quan hệ đến Lục Y Vũ, nàng đến nay vẫn không thừa nhận mình có liên quan đến chuyện Sầm Diệc Thư mất tích.

"Chị nghi ngờ Sầm Diệc Thư mất tích có liên quan đến Đàm Việt." Tân Nhạc cũng là mới mấy hôm trước mới có thể khẳng định, lúc trước nàng vẫn luôn không dám nghĩ theo cái hướng này.

"Mấy ngày nay chị vẫn tìm các nàng, qua mấy ngày nữa sẽ đến quê nhà của họ xem thử, em ngoan ngoãn ở nhà, đừng có gây chuyện cho chị."
"Em cũng đã bị cưỡng chế không được ra cửa, làm sao có thể gây chuyện được." Cố Niệm Bắc cũng thực bất đắc dĩ a, mẹ nàng hiện tại mỗi ngày đều gọi điện thoại, nàng hiện tại chỉ có thể thành thành thật thật ngồi xổm trong nhà.


Tân Nhạc rời đi không lâu sau, Giang Nam Ảnh liền đã trở lại, trong tay còn mang bữa tối đến cho Cố Niệm Bắc.

Dùng bữa tối xong, Giang Nam Ảnh giống như thường lệ nhìn chằm chằm xem Cố Niệm Bắc đi rửa mặt, lại cùng nàng chơi tới 9 giờ, lúc này mới đứng dậy chuẩn bị về nhà.

"Nam Ảnh, hay là lần sau chị về sớm một chút đi, em ở một mình cũng không có vấn đề gì." Tuy rằng Cố Niệm Bắc càng muốn Giang Nam Ảnh dọn lại đây ở cùng với nàng, nhưng nàng nhớ tới bản thân vừa rồi mới đáp ứng Tân Nhạc không thể gây chuyện.

"Nhà mới của chị rất gần đây, trở về muộn cũng không có việc gì."
"Nhà mới của chị ở đâu nha?" Cố Niệm Bắc lúc này mới ý thức được đến tận bây giờ nàng vẫn chưa biết nhà mới của Giang Nam Ảnh ở nơi nào, lúc trước nàng hỏi tới vài lần đều bị đánh trống lảng đi, đến sau này thì nàng cũng quên luôn đề tài này.

Giang Nam Ảnh mất tự nhiên mà quay đầu, phản ứng này làm Cố Niệm Bắc càng thêm tò mò, nàng mở miệng nói: "Em có thể gọi một phần bánh mì cho bữa sáng chứ?"
Nghe được lời này, Giang Nam Ảnh nói: "Nói cho em biết, e là ba bữa ngày mai đều phải ăn bánh mì."
"A......", Cố Niệm Bắc nhất thời phản ứng không kịp.


Giang Nam Ảnh đến bên cửa sổ phòng ngủ, kéo màn ra, đưa lưng về phía Cố Niệm Bắc nói: "Hiện tại đã biết rồi đó."
"Cho nên là nhân viên bán phòng kiệt xuất nào đã thuyết phục được chị vậy?" Cố Niệm Bắc còn nhớ rõ lúc trước Giang Nam Ảnh rõ ràng nói nhà mới của nàng cách nơi này rất xa, còn cự tuyệt mình nhiệt tình giới thiệu.

"Lần sau em gặp anh trai chị có thể hỏi hắn một chút, hắn là người tìm phòng." Khi biết địa chỉ nhà mới, Giang Nam Ảnh thật muốn tìm Tằng Dật hỏi xem đến tột cùng là hắn muốn làm cái gì, nhưng vì một tháng này Tằng Dật đi công tác, quyết định này mới bị gác lại.

Nghe được lời giải thích này của Giang Nam Ảnh, Cố Niệm Bắc che giấu không được ý cười, nhưng vẫn giả bộ tin tưởng, nói: "Em sẽ hỏi."
Giang Nam Ảnh kéo lại màn cửa, đến bên cạnh niết nhẹ gương mặt Cố Niệm Bắc, bất đắc dĩ mà nói: "Em muốn những ngày sau cũng phải ăn bánh mì đúng không?"
Ban đêm, Giang Nam Ảnh vẫn trở về nhà của mình, tuy rằng sau khi về nhà, nàng vừa đứng bên cửa sổ liền thấy được Cố Niệm Bắc ở đối diện hưng phấn vẫy vẫy tay với mình.
Sáng hôm sau, Cố Niệm Bắc ngồi ở bàn ăn chờ Giang Nam Ảnh đi mua cơm sáng.

Khi nhìn thấy bánh mì trong tay Giang Nam Ảnh, Cố Niệm Bắc lộ ra biểu tình vô cùng đáng thương mà nói: "Tại sao chị thật sự mua bánh mì vậy?"
"Vì nhà chị thật sự là do anh trai chị tìm." Giang Nam Ảnh vô cùng bình tĩnh đổ một ly sữa bò cho Cố Niệm Bắc, lại cầm khối bánh mì tới cho nàng.

Dùng xong bữa sáng, Cố Niệm Bắc liền dọn ghế nằm tới trong sân phơi nắng, Giang Nam Ảnh cả ngày hôm nay cũng không có công tác gì, cho nên ở trong nhà dọn dẹp đồ đạc Cố Niệm Bắc vứt loạn.

Nếu ban đầu Giang Nam Ảnh thấy Cố Niệm Bắc mặc nội y sẽ còn thẹn thùng, thì hiện tại nàng đã có thể thực bình tĩnh tự tay giúp Cố Niệm Bắc giặt sạch, đến chính Giang Nam Ảnh cũng không biết được được bản thân làm thế nào có thể thích ứng nhanh như vậy, đại khái là bị Cố Niệm Bắc ảnh hưởng đi.

Sau khi sửa sang lại phòng, Giang Nam Ảnh ra ngoài tìm Cố Niệm Bắc, mới phát hiện Cố Niệm Bắc đang ngồi xổm trước bồn hoa, cũng không biết đang làm cái gì

Bởi vì Cố Niệm Bắc ở bên ngoài đóng phim suốt năm, cho nên bồn hoa trong sân ngoại trừ lúc chuyển vào ở sẽ xử lý qua, còn lại đều là hoang phế, đến bây giờ đã mọc đầy các loại cỏ dại.

"Nam Ảnh, em nhớ rõ ràng khi dọn vào ở, trong bồn hoa có trồng hoa hồng, nhưng mà hiện tại tìm hoài lại không thấy mầm cây hoa hồng."
"Hửm? Tìm để làm gì?"
"Chờ đến mùa hoa nở, em có thể đem tặng cho chị." Từ sau vụ Hoang Đảo, Cố Niệm Bắc ngược lại bắt đầu ham thích nói lời âu yếm, mặc dù nói được và đạt đến trình độ nào là hai chuyện khác nhau.

"Vậy em chậm rãi tìm đi, chị thực chờ mong." Giang Nam Ảnh phối hợp nói.

Cố Niệm Bắc lướt Baidu* tìm mầm hoa hồng cả buổi sáng cũng chưa tìm được, mà Giang Nam Ảnh đang trên đường đi mua cơm trưa, các nàng đến nay vẫn không ai học được nấu cơm.

*Baidu: công cụ tìm kiếm tương tự Google ở Trung Quốc.

Hai mươi phút sau, Giang Nam Ảnh nhẹ nhàng mở cửa, xác định Cố Niệm Bắc vẫn còn ngồi xổm trong sân, đem hoa hồng trong tay giấu ở một góc ẩn, xong xuôi mới đi kêu Cố Niệm Bắc ăn cơm.

Trong lúc Cố Niệm Bắc đang ăn cơm, Giang Nam Ảnh lại lấy cớ đi lấy chén đũa, đem hoa hồng nàng mua đặt ở trên bồn hoa, sau đó lại nhanh chóng trở lại trong nhà.

.